16 thg 6, 2018

Để gió cuốn đi, để mây tự do


Mây lang thang đến chốn thanh bình
Không vội vàng gió thổi lặng thinh
Mây gió qua nhau chừng thoáng chốc
Trang đời lật nửa kiếp nhân sinh.


Mây có còn vương một ước mơ
Gió trao độ ấy đến bây giờ
Gió từng lưu luyến mùa thu cuối
Mây gió vô tình lạc dấu thơ.

Gió trả cho mây chút nhẹ nhàng
Qua chân trời mới đón mùa sang
Gió đi vô định miền không vết
Không thấy chân dung, thấy lá vàng.

Chúc phúc cho mây ở chốn nào
Tự do chắp cánh đẹp nhường bao
Gió về thiên lý tan thành khói
Thắp sáng trời thu một ánh sao.

(Thanh Trúc, Nha Trang ngày 26/05/2018)

P.S. Gió Về Thiên Lý không là gió
Thiên Lý là tên của một người
Mây cũng chẳng là mây của gió
Mây tên là Tuyết một lần rơi.

26 thg 5, 2018

Có hôm nào...

Có hôm nào khẽ tựa vai anh
Hát khúc mê say, điệu ngọt lành
Em ước gì hơn? Cô gái nhỏ
Nghiêng đầu, yêu trọn tấm lòng xanh.

Có hôm nào khép nhẹ đôi mi
Nghe gió ngâm nga khẽ nói gì
Chắc hẹn đưa em về với chốn
Yên bình xen lẫn với mê ly.

Có hôm nào khoác áo cô dâu
Áo trắng lung linh, áo nhiệm màu
Hạnh phúc, em à, không khó gặp
Miễn là ta hiểu với thương nhau.

(Anh về ngồi lại giữa thời gian
Bên cánh tay em khoác dịu dàng
Nguyện suốt trăm năm làm chỗ tựa
Ngọt ngào, ấm áp với bình an.)



Thanh Trúc

Hoa cưới, áo cưới, nhẫn cưới

Em đón bình minh tựa tháng năm
Vùi trong phấn kén với hương thầm
Đợi nắng dây dưa bừng nở vội
Trao người cho trọn giấc tri âm.

Trao đời chút mộng, chút men say
Cho những yêu thương đã ắp đầy
Hoa cưới là hoa thôi nỗi nhớ
Để cùng nhau nắm mãi bàn tay.

Hoa cưới là hoa của tuổi xanh
Có hương, có sắc, thắm trên cành
Ngập ngừng một chút, trao từng chút
Như đón yêu thương, đợi dỗ dành.

Nếu có mình anh... với có em
Thu nay sẽ dệt áo bên thềm
Cỏ may em kết đầy trên váy
Anh gỡ mùa thu.. nắng rất êm.

Chân trời đây cũng thật bình yên
Có áo thu trôi rất dịu hiền
Anh hát bay mây về cõi mộng
Em cười cho nắng kết nên duyên.

Áo cưới là em sẽ trú mưa
Dù to, dù nhỏ, hoặc cho vừa
Vì lo anh sẽ nhường em hết
Mặc kệ vai gầy với áo thưa

Nhẫn cưới là ta sẽ có nhau
Trăm năm tuổi mộng bạc trên đầu
Rồi anh sẽ nói, rằng: em ngốc
Ngày đó mê vàng... chứ biết đâu.

Ta sẽ bên nhau cả cuộc đời
Ngọt ngào xen lẫn những buồn vui
Em à, nhớ nhé, đừng quên nhé
Tình mặn duyên nồng mãi có đôi.



Thanh Trúc

Hai năm, chín tháng, lẻ ba ngày

Hai năm, chín tháng, lẻ ba ngày
Có ngọt ngào và những đắng cay
Có dịu dàng xen trong nước mắt
Chỉ là... tay chẳng chịu rời tay.

Hai năm, chín tháng, lẻ ba ngày
Nhanh lắm, nhẹ nhàng, tựa gió bay
Chậm lắm, vì ta mong đợi mãi
Đưa nhau về giữa chốn nào đây.

Đưa nhau về giữa chốn bình yên
Có bốn mùa cây lá dịu hiền
Có ruộng đồng mang hơi thở nhẹ
Đêm về ru giấc ngủ hồn nhiên.

Em về mang một chút phân vân
Áo cưới là trăng lạc giữa trần
Khoác giữa đời ta thu nhẹ nhõm
Gieo đầy trong một khoảng trời sân.

Áo cưới anh tìm, lạc giữa mây
Ai đem cánh mộng khoác trăng đầy
Ai đưa phấn trắng về trong gió
Ai hẹn mùa thu để sắm say.

Áo cưới em về, lạc giữa vui
Như hoa mai trắng nở ven đồi
Như hoa thạch thảo cài trên tóc
Ai đợi mùa thu để sánh đôi.

Hai năm, chín tháng, lẻ ba ngày
Đẹp lắm, dường như mỗi phút giây
Ta chỉ nhìn nhau quên tất cả
Trăm điều chưa nói hóa mê say.


Thanh Trúc

Mộ thượng mai khai

Chiều hôm mai nở tiếc xuân già
Lầu cũ người theo hạc cách xa
Chợt nhớ tường vi ai đó đã
Hồ như qua khỏi cuộc đời ta...

Thanh Trúc

(Mượn ý thơ "Mộ thượng mai khai xuân hựu lão/ Đình biên hạc khứ khách không hoàn".

Vết say xe

Vết say xe khắc khoải đường xa
Có lối phôi phai, có đậm đà
Hẹn với tháng ngày thôi trói buộc
Về mơ trời rộng, đất bao la.

Khách say xe ngủ giữa trần ai
Thôi giấu thâm tâm tiếng thở dài
Hứa trọn kiếp này thân kết cỏ
Đắng bùi mang nợ một bờ vai.

Lối say xe có bóng hồng nhan
Tay nắm tay nhau chẳng vội vàng
Sóng gió trăm năm thời cũng nguyện
Bạc đầu vai tựa trọn bình an.

Thanh Trúc, Đắk Lắk, 04/03/2018

Nhớ em

Mây xa xôi nhớ khách xa xôi
Phủ trắng tương tư kín góc trời
Áo khoác phong trần sương để lạnh
Tóc mai vời vợi điểm phai phôi.

Trăng chênh vênh chiếu núi chênh vênh
Nhắc nợ nhân duyên chửa đáp đền
Vắng giếng thanh bình trăng lạnh lẽo
Ban đầu thệ ước chắc chưa quên.

Đất lạ dừng chân ngựa nghỉ ngơi
Nghe xa tiếng hạc vọng chân trời
Chân trời mượn tuyết làm chăn ngủ
Trong ánh sao sa mộng tuyệt vời.

Đất lạ dừng chân chợt nhớ em
Chơi vơi sương trắng rụng quanh thềm
Nhân sinh mượn chút sầu cô quạnh
Đếm ngược từng đêm lại một đêm.

Chốn nào em vẫn cứ xa xăm
Thiên lý anh qua trọn nhớ thầm
Đã cạn thiều quang oanh trú muộn
Đỗ quyên vành vạnh hẹn hồi âm...


(Thanh Trúc, Sa Pa, 29/03/2018)