22 thg 5, 2014

Liên miên

Có ai từng đợi một người xa?
Có sớm quên đi những đậm đà?
Có dễ thay lòng, phai ước hẹn?
Có từng than trách tuổi xuân qua?

Có ai từng đợi tháng năm dài?
Có tiếc chăng tình dễ nhạt phai?
Có khóc và rồi... không khóc nữa?
Và rồi sống tạm... chẳng cần ai.

Có ai đã chết một lần yêu?
Rửa mặt từng đêm nước mắt nhiều?
Để sáng hôm sau cười nhạt nhẽo
Nhìn đời nhân nghĩa... chẳng bao nhiêu.

Có ai nếm thử một lần đau?
Hồn rữa, tim ngâm giữa đục ngầu
Những nước lạnh lùng muôn thuở lạnh
Oán hờn kiếp khác sẽ đòi nhau.

Không ai trời định... sẵn vô tâm
Chỉ trách nhân duyên tự mắc nhầm
Trần thế xưa nay đều vậy cả
Si tình ôm hận đủ ngàn năm.

(Thanh Trúc, Liên miên)


(Tên bài thơ lấy ý từ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị:

"Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Thử hận liên miên vô tuyệt kỳ"

Nghĩa là trời đất dài lâu cũng có khi chấm dứt, nhưng mối hận này kéo dài dằng dặc, không bao giờ dừng. )

Em về chia ly

Em về hoa sóng, khóc chia xa
Nước mắt em rơi vị mặn mà
Phố nhỏ còn đâu mưa buổi sớm
Chỉ trời man mác cánh chim qua...

Em về buông nhẹ tiếng chia ly
Áo tím bơ vơ luyến tiếc gì
Tôi sẽ là ai trong những buổi
Lặng thầm cô quạnh cuối đường đi...

Em về đâu nữa, bóng người đưa
Và lén trao em chút mộng thừa
Áo nắng mùa vui nay đã tạnh
Mặt trời ngả giữa những cơn mưa...

Em về nước mắt giấu trong đêm
Vấp bóng đìu hiu dưới bậc thềm
Thương nhớ tàn như thiên lý rụng
Còn tôi, vết sẹo, lại hằn thêm...

(Thanh Trúc, Em về chia ly)

Em cứ say đi

Em cứ say đi, cứ uống đi
Xem tôi như thể chẳng là gì
Chỉ là hạt bụi giày em dẫm
Đâu đó bên đời chẳng nghĩ suy.

Hãy cứ uống và hãy cứ vui
Của em tuổi trẻ... cứ chôn vùi
Buông mình theo tiếng hơi men gọi
Đâu đó, riêng tôi, vẫn ngậm ngùi...


(Thanh Trúc, Em cứ say đi)

Thôi tìm diêu bông

Chị về xếp lại lá diêu bông
Gác giấc mơ xưa để lấy chồng
Ngắm ngón tay dài kim chỉ vết
Thôi chờ người nọ giữa long đong.

Người nọ là em, phận lãng du
Tìm ra trăm lá khắp sa mù
Biết đâu là lá diêu bông thật
Mang hết về xuân những cõi thu.

Mang hết về đây, chị bạc đầu
Diêu bông không biết, biết tim đau
Giờ đây chị xếp trăm ngàn lá
Sau bức khăn treo đỏ thắm màu.

Ai tiếc chăng không những tháng ngày
Xuân xanh trôi lẹ khỏi bàn tay
Diêu bông nào thật, tìm vô ích
Tuổi trẻ phí hoài, chị có hay...

(Thanh Trúc, Thôi tìm diêu bông)

21 thg 5, 2014

Bông lúa quê hương

Có những yêu thương, những nghĩa tình
Trên quê ta đó, cánh đồng xinh
Ai đi nhớ lại, trông mùa chín
Yêu lấy quê hương của chúng mình.

Ấy giọt mồ hôi của mẹ cha
Rơi trên ruộng nước, đất quê nhà
Kết thành hạt ngọt và bông nặng
Chứa những yêu thương, những mặn mà.

Ấy là em đó, lớn trên quê
Ngắm lúa quê hương, cắt tóc thề
Đón tuổi xuân thì theo nón lá
Và chờ ai đó, những say mê.

Chắc vẫn chờ anh, vẫn đón anh
Tên theo làn gió, có màu xanh
Có lòng chung thủy và êm dịu
Như lúa quê ta trổ ngọt lành.

Ta đón nhau về, ắp nhớ thương
Trong mùa lúa chín đất quê hương
Cô dâu áo đỏ là em đó
Đi giữa vàng tươi khắp nẻo đường.

(Thanh Trúc, Bông lúa quê hương)

17 thg 5, 2014

Hết đời nha

Em nói rằng em thích nói nhiều
Không sao, anh chẳng sợ, anh yêu
Chi lo em nói... hao hơi sức
Em đuối, còn anh... ngủ mất tiêu.

Em nói rằng em thích shopping
Anh chìu, nhưng chớ sắm linh tinh
Lương anh còn phải lo mai mốt
Dành dụm nuôi con... của chúng mình.

Em nói rằng em tính trẻ con
Vui mà, cho giống... vợ chồng son
Anh về mớm cháo em ăn nhé
Em hóa ra heo... béo trắng tròn.

Đôi lần em giận: kệ người ta
Anh dỗ, anh thương, cũng hết à
Thỉnh thoảng anh đùa: em ngốc lắm
Anh lừa làm thịt, hết đời nha...



(Thanh Trúc, Hết đời nha)

13 thg 5, 2014

Không biết yêu ai


Yêu nàng sư phạm? Nghĩ mà mê
Cơm nước lo toan đủ mọi bề
Chỉ sợ em quên: nhà với lớp
Dạy chồng cũng giống học sinh ghê.

Con gái ngân hàng, nghĩ cũng xinh
Giày cao, váy ngắn, áo lung linh
Lấy về chẳng sợ... âm tài khoản
Chỉ sợ lâu lâu... thế chấp mình.

Yêu nàng kế toán, thử yêu đi
Tất cả chia đôi chẳng ngại gì
Công việc tình yêu cân đối cả
Chỉ là điện nước... rất chi li.

Yêu nàng khoa học tự nhiên a?
Cũng đủ thông minh, đủ mặn mà
Chỉ sợ em mê làm thí nghiệm
Anh thành chuột bạch... chết người nha.

Yêu nàng y dược? Sống càng lâu
Bị bệnh gì em chữa cũng mau
Chỉ sợ em ghen, ai biết được
Cơm canh mà lẫn... thuốc trừ sâu.

Yêu con gái luật: cũng vui mà
Mềm, cứng, bình thường, đủ cả ba
Chỉ ngại lâu lâu em bắt bẻ
Anh mà về trễ: tạm giam nha.

Yêu nàng nghệ sĩ: hát đàn hay
Chỉ sợ em sô... chạy suốt ngày
Mì gói anh về... ăn tạm nhé
Ăn mà không được? Vậy chia tay.

Con gái văn chương? Lãng mạn nè
Thơ tình thỉnh thoảng đọc anh nghe
Xong thơ mới hỏi: cơm ai nấu?
Thôi cứ ra ăn... phở vỉa hè.

Yêu cô kiểm toán: khó khăn à
Dẫu có ngọt ngào, cũng mệt nha
Vợ đi tiếp khách say bừa bộn
Chồng phải thường xuyên dọn dẹp nhà.

Con gái nhà nông? Cũng dễ thương
Nhưng tìm căng lắm chứ không thường
Thời nay có mấy ai sàn gạo
Thóc, tấm phân ra được tỏ tường?

Yêu cô hàng xóm kế bên nhà?
Hai họ gần nhau cũng khó nha
Mẹ vợ lâu lâu đòi lấy lại
Biết ai chìu chuộng? Cũng buồn a.

Yêu con gái Huế? Có duyên thầm
Thêm nón bài thơ đẹp gấp trăm
Chỉ sợ lấy về nghe giọng lạ
"Răng ri mô rứa"... cũng lo nhầm.

Yêu người Hà Nội? Dễ thương ghê
Chỉ ngại làm cao khó rước về
Năm tới thủ đô mình phát triển
Ai làm dâu được xứ nhà quê.

Con gái Sài Gòn? Cũng đáng yêu
Thông minh, chỉ tiếc... bụi hơi nhiều
Ngày ngày phố xá giờ tan sở
Đón rước em về... khói bám theo.

Con gái miền Tây? Cũng đảm đang
Việc nhà việc nước trọn đôi đàng
Chỉ lo mai mốt về quê vợ
Cầu khỉ run người, chẳng dám sang.

Con gái Nha Trang? Đẹp lắm rồi
Dịu dàng nghĩ cũng dễ cưa thôi
Ngờ đâu ai cũng người yêu hết
Cũng kiếm nhưng sao khó quá trời.

Con gái Ninh Hòa? Nhất nước nha
Dễ thương mà cũng dễ yêu mà
Nhưng em kén lắm, còn chưa chịu
Anh lấy ai về gặp mẹ cha.

Yêu bé nữ sinh? Chắc khó rồi
Em còn nhỏ lắm nhé em ơi
Lỡ mai em lớn anh già mất
Thôi cứ anh - em, cũng tuyệt vời.

Yêu nàng cùng tuổi? Cũng hay hay
Chung lớp, trêu nhau, suốt cả ngày
Mai mốt ra trường ai biết được
Em về quê mất, cưới ai đây?

Yêu nàng hai bảy? Dịu dàng ha
Thêm tuổi yêu thương mới đậm đà
Mai mốt xưng hô em lẫn chị
Rối bù, nhưng cũng dễ thương nha.

Trăm đóa hoa xuân, chọn đóa nào?
Lỡ đâu nhầm lẫn, tính làm sao?
Về nhà yêu mẹ là hay nhất
Chẳng phải lo âu cũng ngọt ngào.

(Thanh Trúc, Không biết yêu ai)

Bút chì gãy

Mưa ướt, té xe, gãy bút chì
Người ơi, vô phận, trách làm chi
Đành xin kiếp khác yêu người lại
Đành để kiếp này tạm biệt ly.

Tiếc nuối còn duyên, phận chẳng còn
Gặp rồi chia rẽ, cách trời non
Người đi để lại ta đầu bạc
Yêu ghét cho mưa xóa cạn mòn.

Bút chì lạnh lẽo, gió mưa vương
Em nhớ chăng anh kẻ lạc đường
Một buổi chiều giông ta vội vã
Dòng đời vô ý cắt yêu thương...

(Thanh Trúc, Bút chì gãy)

Quá hai mươi

Xuân quá hai mươi, tuổi đã già
Tình duyên như cát, khó buông tha
Tay càng nắm chặt, trôi càng lẹ
Theo gió bay rồi, biết xót xa...

Em quá hai mươi, để lại gì
Mơ hồ tuổi trẻ, lãng quên đi
Tình duyên như kính, buông là vỡ
Một chút sai lầm, lệ ướt mi...

(Thanh Trúc)

Xuân muộn

Dưới lầu hoa phụng nở tràn
Trên lầu người ngọc đã sang tuổi già
Nhìn quanh lòng chợt xót xa
Trách người mười hẹn lỡ qua chín lần...

Thanh Trúc

Thơ về Cha


Có một ngày xưa, bóng thái dương
Đong đầy hạnh phúc chốn quê hương
Đôi vai gánh cả trời giông tố
Che hết phong trần, đội gió sương.

Người cao hơn cả vạn trùng non
Đứng suốt trăm năm cũng chẳng mòn
Chỉ một mà thôi, nhưng tất cả
Như là trời đất của riêng con.

Dạy con đi đứng giữa phong trần
Cách chọn con đường, cách bước chân
Nhận ít, cho nhiều, không hối hận
Xem thường danh lợi, trọng tình thân.

Con nhớ những chiều trước lối quê
Lòng con náo nức đợi Cha về
Mang con quà bánh nhiều Cha nhé!
Hạnh phúc là đây dịu ngọt ghê.

Thời gian lạnh lẽo, cõi vô thường
Một kiếp ve sầu ngập khói hương
Nào phải nam nhi không đổ lệ
Chỉ vì chưa gặp cảnh tang thương.

Con nhớ năm xưa trước mộ Người
Khói trầm cay mắt lệ coi rơi
Thái dương đã khuất chân trời thẳm
Trên cỏ con quỳ, bóng lẻ loi.

Dưới bước con đi lối trập trùng
Giao thừa pháo nổ dạ con run
Đâu còn hạnh phúc đêm sum họp
Gót đỏ ngày son lấm tấm bùn.

Đầu Tết con về, lối cỏ thưa
Còn đâu cảm giác những ngày xưa
Không còn sợ sệt và e ngại
Ấp úng cuối đầu, nhẹ dạ thưa.

Ngày xưa con sợ bị đòn roi
Đau lắm, nhưng nay đã hiểu rồi
Biết đến nơi nào tìm lại được
Một lần, roi vọt, một lần thôi.

Đường xa, tẻ nhạt, bước con đi
Gió táp mưa sa có khác gì
Không có lời Người, không ấm áp
Đèn trời con thắp, để làm chi?

Đường đời, con bước, lối xa xôi
Mộng lớn, vì Cha, sắp trọn rồi
Mồng một con về quỳ trước mộ
Đau lòng chữ Hiếu cắt làm đôi.

Chỉ trách con không quý những ngày
Cùng Người tưới nước giữa vườn cây
Người xưa khuất bóng, cây còn đó
Nhưng héo hon dần mỗi phút giây.

Lòng con chỉ trách quá thờ ơ
Thoáng chốc trăm năm, bụi xóa mờ
Ngắm dấu tro tàn trên kỷ vật
Thôi đành nuốt giọt lệ bơ vơ.

Có ai chốn ấy vẫn chưa qua
Thì chớ vô tâm, lỡ chuyến phà
Không nếm đoạn trường, không hiểu hết
Thế nào là cảnh đất trời xa.

(Thanh Trúc, Thơ về Cha. Xin tặng những ai đang và đã từng, có một người được gọi là "Cha")

Lỗi hẹn

Thương tổn đem đi trả nợ thừa
Đừng nên níu kéo chuyện ngày xưa
Thề nguyện ngây ngô tan trước gió
Duyên tình vội vã tạnh sau mưa
Em còn đếm thử ngày xa cách
Anh đã đau thầm buổi đón đưa
Ai biết rằng ai ai có lỗi
Mà sao cứ hỏi mộng tàn chưa?

(Thanh Trúc, Lỗi hẹn)

Gạo nấu thành cơm

Biết hỏi thì em sẽ lắc đầu
Cớ sao phải hỏi, cứ làm mau
Lo gì những kẻ toan chen giữa
Nấu chín rồi ta sẽ tính sau
Nếu vẫn chưa đành ăn trước kẻng
Thì sao chẳng chịu bước qua cầu
Thôi em trốn tránh làm chi mệt
Trời định rằng ta sẽ lấy nhau.

(Thanh Trúc, Gạo nấu thành cơm)

Đợi mòn răng

Cắn răng chờ đợi cũng mòn răng
Không học, không làm, ký lại tăng
Tốt nghiệp vừa xong thành thất nghiệp
Hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

(Thanh Trúc)

Chân tình

Đèn đỏ lung linh phía cuối trời
Vì em gửi mộng đến trăm nơi
Yêu thương chan chứa nhìn đôi mắt
Hạnh phúc cầm tay đến suốt đời.

Đem tấm chân tình gửi khói mây
Một lời gói trọn nỗi mê say
Trăng trong ánh mắt hương trên tóc
Thần thoại, ta chờ, mộng tối nay.

(Thanh Trúc)

Chơi không học

Chỉ thích chơi bời, chẳng học đâu
Học nhiều sợ mệt sợ già mau
Già rồi mai mốt ai thèm lấy
Thôi cứ chơi bời, học tính sau.

(Thanh Trúc)

Chờ đợi

Tích tắc thời gian cũng mỏi mòn
Muốn khô ý chí, nhạt lòng son
Cắn răng biết cảnh đời chua chát
Tựa gối nghe mình dạ héo hon
Thôi cứ làm ngơ xem nước chảy
Đầu cần phải vội ngóng trăng tròn
Tự cười, khổ sở, do mình cả
Xong chuyện, ta về, lại ngủ ngon.

(Thanh Trúc, Chờ đợi)

Hận ý thơ

Trăng đã tàn rồi, lá xác xơ
Sương rơi lạnh ngắt, nước bơ phờ
Hồn ai khóc thảm trên đầu gió
Day dứt lòng ta, hận ý thơ.

(Thanh Trúc)

Niệm

Thời gian thấm thoắt như hoa rụng
Rã cánh phù dung, nát lá khô
Uổng cuộc nhân sinh, hoài mộng điệp
Đèn chong chờ đợi giấc mơ hồ.


Thời gian tẻ nhạt như đêm lạnh
Bèo giạt hoa tàn chẳng vấn vương
Nào phải nam nhi không đổ lệ
Chỉ vì chưa gặp cảnh tang thương.

Thời gian len lỏi bóng hư vô
Rã cánh phù dung, nát lá khô
Uổng cuộc nhân sinh, hoài mộng điệp
Đèn chong chờ đợi giấc mơ hồ.
 (Thanh Trúc)


Thời gian lạnh lẽo, cõi vô thường
Một kiếp ve sầu ngập khói hương
Nào phải nam nhi không đổ lệ
Chỉ vì chưa gặp cảnh tang thương.
Con nhớ năm xưa trước mộ người
Khói trầm cay mắt lệ coi rơi
Thái dương đã khuất chân trời thẳm
Trên cỏ con quỳ, bóng lẻ loi



(Thanh Trúc, Niệm)

Nghìn năm tuổi

Trúc nghìn năm tuổi trúc còn xanh
Trong chốn nhân gian mộng trúc thành
Thêm một mùa xuân trong kỷ niệm
Vẫn là Thanh Trúc đẹp như tranh.

(Thanh Trúc)

Thương thương

Người ấy hôm nay lại ốm rồi
Bực mình đôi lúc rất xa xôi
Nên không chia sẻ cùng cay mặn
Ta sợ thở dài, chỉ thế thôi.

(Thanh Trúc)


Lang thang facebook

Face-book hôm nay lại cuối tuần
Giang hồ lạc lối chẳng người thân
Lòng ta lạnh lẽo như hoa rụng
Đọc mấy com-ment chợt thất thần.

Face-book lang thang, bỗng nhớ nhà
Nhớ thời thơ ấu đã đi qua
Tìm đâu hai chữ ngày xưa nữa
Chợt thấy ngậm ngùi, thấy xót xa.

Face-book lang thang, nhớ bạn hiền
Hôm nào đến lớp tám liên miên
Lâu dần vắng bóng nên hơi thiếu
Thỉnh thoảng trêu nhau cũng đỡ ghiền.

Face-book lang thang chợt nhớ người
Nhớ màu áo trắng, dáng xinh tươi
Phòng khuya, face-book, lang thang muộn
Có biết rằng ai chỉ gượng cười...

(Thanh Trúc)

Thơ giáng sinh

Giáng sinh bạn đến hỏi làm thơ
Thi sĩ cô đơn vẫn hững hờ
Biết viết gì đây trong lạnh lẽo
Thôi đành ngậm bút nếm bơ vơ.

(Thanh Trúc)

Ăn

Cá rán thịt kho ướp muối mè
Chuối xanh tôm bóc nấu chua me
Rau thơm cà luộc chan tương ớt
Nước sốt phi hành chấm đỗ que.

(Thanh Trúc)

Cây

Đay mây gai sậy mía bông chè
Tùng bách thông phong trúc trẩy tre
Mai cúc lan ly sen súng huệ
Cam chanh ổi mận cốc xoài me.

(Thanh Trúc)

Lễ tốt nghiệp

Lặn lội bốn năm đủ sự tình
Thân tàn đổi lấy cái bằng xinh
Lê giày mấy bước lên sân khấu
Nhếch mép hai giây chụp tấm hình
Tiếng gọi cử nhân người thổn thức
Bằng treo thất nghiệp gió rung rinh
Ra trường chẳng biết đi đâu nữa
Dáo dác trông nhau, bỗng giật mình.

(Thanh Trúc, Lễ tốt nghiệp)

Chiếc khăn gió ấm

Bạn tặng cho mình một chiếc khăn
Nóng thì che mặt, lạnh làm chăn
Tiếc là hôm đó mình không đói
Nên chẳng đem về gói thức ăn.

Biết là công bạn đổ mồ hôi
Nên mới đem ra giặt một hồi
Sợ bị hư khăn, vò thật nhẹ
Xà phòng nổi bọt, trắng như vôi.

Nắng to nhưng sắc vẫn không sờn
Chợt nhớ rằng mình thiếu cám ơn
Muốn nói mà nghe hơi khách sáo
Nên đành để bụng, khó tiêu hơn.

(Thanh Trúc, Chiếc khăn gió ấm)

Chờ việc

Sống sót cho qua những tháng ngày
Đợi chờ công việc, chán loay hoay
Người thì tấp nập xơi cơm bụi
Ta lại lờ đờ đếm ngón tay
Ăn bám, ngồi không, thân béo tốt
Ngáy to, ngủ nướng, mặt khờ ngây
Càng tròn, càng trắng, càng mươm mướp
Càng giống heo nhà chuẩn bị quay.

(Thanh Trúc, Chờ việc)

Thơ tặng bạn

Dòng thơ réo rắt nước xuân trôi
Đem chút bâng khuân kín tặng người
Một nhánh mai gầy rung bóng lạ

Hương thầm phảng phất cánh hoa soi.

(Thanh Trúc, Thơ tặng bạn)

Người đưa đò

Róc rách dòng xuân, rẽ cánh bèo
Đò ai khuấy nước, tiếng trong veo
Ngày qua, tháng lại, thuyền xuôi ngược
Sớm đến, chiều đi, bến đỗ neo
Bờ lạ sang rồi, vơi bước khách
Sông xưa còn đó, vững tay chèo
Nắng mưa sương gió, chưa từng đổi
Ghé lại đưa người, chuyến tiếp theo.

(Thanh Trúc, Người đưa đò)

Thi đại học

Nghiên bút miệt mài có dễ chi
Loa kêu thông báo, bắt đầu thi
Có thằng lật đật vo trang nháp
Lắm kẻ nhăn nheo cắn bút chì
Lỡ bước cơm canh còn lục đục
Gặp thời sỏi đá cũng vu vi
Ai thi đều cũng như nhau cả
Cũng rủi may thôi, chẳng khác gì.

(Thanh Trúc)

Bèo nước tương phùng

Đi chẳng ngỡ ngàng, đến tự nhiên
Bao la trời đất, mộng vô biên
Cần gì mà hỏi ai tri kỷ
Bèo nước tương phùng cũng đủ duyên.

(Thanh Trúc, Bèo nước tương phùng)

Lang thang face-book

Face-book lang thang một buổi chiều
Không mây, không gió, chẳng người yêu
Chỉ người quen biết và xa lạ
Chỉ có com-ment vắng ít nhiều.

Hôm nay face-book cuối tuần rồi
Vẫn thấy bơ vơ trống vắng hoài
Có lẽ sáu ngày quen bận rộn
Nên giờ rãnh rỗi, giật mình thôi.

Face-book hôm nay chợt thấy buồn
Có người tẻ nhạt mộng mơ suông
Có người vội vã cầu duyên muộn
Có kẻ âm thầm lệ đắng tuôn.

Cuối tuần mà ta cứ lang thang
Chẳng đến, chẳng đi, vẫn ngỡ ngàng
Đa cảm xưa nay đều vậy cả
Nên vào face-book gõ lan man.

(Thanh Trúc)

Tập tành yêu

Gần thi mà học chẳng bao nhiêu
An ủi rằng thi rớt chẳng nhiều
Bài vở để dành mai mốt đã
Học đòi thiên hạ tập tành yêu.

(Thanh Trúc, Tập tành yêu)

Trúc non

Nước biếc non xa nước lẫn non
Trăng khuya sương ngọc bóng trăng tròn
Đèn ai thấp thoáng nhà heo hút
Nén chút tâm tư đợi mỏi mòn.

Trúc mọc về đông mấy búp non
Bẻ ngâm làm muối đợi cho giòn
Lạnh trời đem nấu canh chua cá
Thêm chút cay nồng nghĩ cũng ngon.

(Thanh Trúc)

Tương tư phát ngốc

Suy nghĩ linh tinh lại bật cười
Lâu lâu cầm sách bỗng làm rơi
Quên ăn quên ngủ quên giờ giấc
Chẳng lẽ tương tư phát ngốc rồi?

(Thanh Trúc)

Xoay qua xoay lại

Bài vở chưa xong đã mệt rồi
Ngáp lên ngáp xuống tựa như dơi
Xoay qua xoay lại như chong chóng
Vừa test vừa than đứt cả hơi.

(Thanh Trúc)

Ghen

Má lúm đồng tiền, mái tóc đen
Hồn nhiên nói chuyện với người quen
Em cười khúc khích, tim anh nhói
Mới hiểu rằng anh đã biết ghen.

(Thanh Trúc)

Sắp tới ngày thi

Sắp tới ngày thi mới học bài
Cần cù, trí tuệ, chẳng bằng ai
Kiếm hoài động lực mà không có
Nhắm mắt, liều mình, kệ đúng sai.

(Thanh Trúc)

Thất nghiệp

Mệt mỏi, ôm đầu, cũng lắm phen
Muốn về quê cũ, đỡ bon chen
Trồng rau, hái quả, nuôi gà lợn
Thưởng nguyệt, ngâm trà, ướp cúc sen
Ngủ sớm không lo người lạnh nhạt
Thức khuya chẳng nghĩ chuyện hờn ghen
Lâu ngày sách vở tìm xem lại
Tưởng nhớ bạn hiền buổi mới quen.

(Thanh Trúc, Thất nghiệp)

Lười

Cuối tuần làm biếng ngủ lăn quay
Thức dậy on - line chat suốt ngày
Cơm muốn ăn nhiều, lười chẳng nấu
Đành đem mì gói gặm mê say.

(Thanh Trúc, Lười)

Về quê

Đường quê dạo bước ngắm miên man
Trong nắng rung rinh trúc mấy hàng
Về đến nơi rồi, lòng khe khẽ
Hồn nhiên hát điệu "bắc kim thang".

Rau dền mấy khóm lá non tươi
Hoa sứ đơm bông ngát gió trời
Cô bé nhà bên cười liếc mắt
Bậc thềm hồi hộp vấp chơi vơi.

Mơ màng rêu phủ kín tường vôi
Nghe đóa hoa lan ấp úng chồi
Giếng nước trong veo mừng múc tắm
Lưng trần để mặc gió săm soi.

(Thanh Trúc, Về quê)

Cõi đi về

"Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về..."
(Mượn lời Trịnh Công Sơn đề từ)

Tàu lên phương bắc ngóng quê hương
Tàu xuống phương nam vọng đoạn trường
Khách dạo giang hồ đeo giấc mộng
Hồn về đất cũ bóng trăng vương.

Tàu ghé Ninh Hòa, chốn cũ đây
Lòng ta náo nức lẫn mê say
Ninh Hòa trong trái tim ta đó
Hai tiếng quê hương mãi chất đầy.

Tới đèo Rọ Tượng ghé nhìn qua
Bỗng chốc con tim thốt tiếng "nhà"
Chẳng biết vì sao ta lại trách?
Phải chăng lòng cũng tính gần xa?

Loanh quanh xe hỏa ghé Nha Trang
Phố cũ ngày xưa chợt ngỡ ngàng
Cũng chính nơi này ta đã khóc
Cho mình, lần cuối, dứt hoang mang.

Thiên Ý quán xưa ghé những ngày
Cảnh còn người mất, thoáng như mây
Nhớ cầu Trần Phú xe thưa thớt
Chùa cũ Long Sơn khuất bóng cây.

Tàu qua Diên Khánh thấy thê lương
Thành cổ như in buổi chiến trường
Nếu ví thời gian như lọ thuốc
Lòng ta đành chịu vết tang thương.

Ghé bến Cam Ranh nhớ bánh xoài
Mơ về kỷ niệm thuở xa xôi
Đời ta cũng vị chua xen ngọt
Hối tiếc, nên chăng, việc đã rồi?

Qua chốn rừng hoang đá nhấp nhô
Gập ghềnh thác nước đổ lô xô
Qua miền duyên hải đèn giăng lưới
Gác cá nhà ai sáng mặt hồ.

Qua chốn Phan Rang nhớ ruộng nho
Vườn treo lúc lắc mấy chùm to
Rượu say còn biết bao nhiêu độ
Chỉ có đời say mới khó đo.

Ghé bến Tháp Chàm chợt ngẩn ngơ
Nghìn năm mà tháp vẫn nên thơ
Hay nhờ một mảnh thiên tình sử?
Có kẻ tha hương, kẻ đợi chờ.

Phan Thiết tàu qua, nhớ vị nồng
Của người, của biển, của thanh long
Lầu Hoàng chợt nhớ Hàn thi sĩ
Chốn cũ nay còn, khách vắng không.

Ghé miền Long Khánh, nhớ chôm chôm
Đất đỏ quả hồng mái ngói ôm
Đất ấy, ngày xưa, từng bám gót
Chân người vội vã mỗi chiều hôm.

Đồng Nai chợt nhớ mía Biên Hòa
Nhớ mấy rừng điều đã chớm hoa
Nhớ núi cao su che kín lối
Tầng sương nhàn nhạt nắng phai nhòa.

Tàu ghé Sài Gòn, bến cuối đây
Giật mình ta xuống, lạnh đôi tay
Mưa rơi lất phất, mình ta đứng
Thương khách chôn chân ở chốn này.

Cũng cảnh ngựa xe, cũng đất trời
Có sương, có gió, có mưa rơi
Có khi chợt gặp người năm ấy
Vẫn thấy trong ta, thiếu nửa đời.

Đất Sài chuếnh choáng chút men say
Có lẽ mai sau sẽ một ngày
Trên bến phồn hoa ta dừng lại
Nhớ rằng ta đã ghé nơi đây.

Tàu đến, tàu đi, chẳng vấn vương
Mình ta đi đến, rối trăm đường
Thôi đành khuất nẻo trời thăm thẳm
Để một lần thôi, mặc khói sương.

Mắt vướng khói cay, tóc nhiễm trần
Sài Thành đôi lúc cũng phân vân
Chần chừ khó chọn đi hay ở
Có lẽ tình yêu sẽ giữ chân.

Trăm năm vốn chỉ "cõi đi về"
Quanh quẩn làm gì để tái tê?
Cứ mặc trần gian là "cát bụi"
Làm người, ai chẳng, một lần mê.



(Thanh Trúc, Cõi đi về)

12 thg 5, 2014

Mộng lọ lem

Em ngóng tin anh giữa cuộc đời
Tóc dài em kết lá thu rơi
Anh nhìn xa quá, sao không nói
Sao chẳng gọi em, chỉ một lời?

Em bước vội vàng giữa tuyết đông
Ôm niềm khao khát ở trong lòng
Anh đâu có biết, anh đâu hiểu
Trong trái tim em nắng lượn vòng.

Cửa sổ tim em luôn đóng chặt
Chỉ vì nó đợi một người thôi
Một người vừa khớp như chìa khóa
Sẽ mở cho anh suốt cuộc đời.

Nhưng mà anh cứ mãi vô tình
Mãi ngắm mưa chiều, mãi lặng thinh
Mãi nghĩ cao xa nhiều rắc rối
Để em òa vỡ mộng lung linh.

Mưa gió đêm nay, lạnh bóng em
Mơ thành truyện cổ thuở xưa xem
Mơ niềm hạnh phúc, em trong truyện
Hoàng Tử xin đừng phụ Lọ Lem.

Em cứ đợi chờ hết tuổi xanh
Anh như cơn gió đổi sang cành
Em là một chiếc hoa lìa cánh
Anh chảy vô tình tựa nước xanh.

(Thanh Trúc, Mộng Lọ Lem)

Tự khóc

Cuối năm muốn viết một bài thơ
Nghĩ mãi không thành, cứ ngẩn ngơ
Biết viết gì đây, tim vẫn lạnh
Một mình đất khách nếm bơ vơ.

Xuân đến mà ta mãi chẳng về
Mai vàng hôm nọ chắc buồn ghê
Ngày xưa dời bước, mai còn nụ
Chắc lúc quay về thắm lối quê.

Mộng lớn trong tim vẫn chẳng thành
Cuộc đời vội vã bước chân nhanh
Xuân về cho khách quay đầu lại
Chợt thấy phong trần bạc tóc xanh.

Người ta vẫn nói Tết sum vầy
Lắm lúc lòng ta mộng tỉnh say
Ai biết rằng ai không khóc được
Nhưng lòng ta đã lắm chua cay.

Mai này ta sẽ bước lên tàu
Quê cũ trở về bánh giục mau
Ghé hỏi trần gian xuân đến vội
Giao thừa ai biết có ta đâu.

Xuân đến rồi xuân cũng sẽ tàn
Ngày vui ngắn lắm, hợp rồi tan
Trăm năm chỉ có tâm hồn cũ
Giữ chút lòng trong dưới thế gian.

Hai mấy tuổi đầu đã thở than
Lo ai tóc bạc, sợ hoa tàn
Lo người quên mất năm xưa ấy
Ôm giấc bần thần, mộng ngổn ngang.

Ta vẫn là ta, chẳng khác gì
Vẫn người xưa ấy, chẳng suy vi
Không là trăng muộn, không là khói
Không giấc mộng đời, phút đến đi.

Ai người không hiểu cảnh xuân xanh
Đêm lạnh trời khuya én liệng quanh
Một buổi giang hồ trăm giấc mộng
Mơ về gấp gáp bước chân nhanh.

Đêm đã khuya rồi, chẳng ngủ đâu
Nhớ quê áo cũ đã thay màu
Nhớ nồi bánh nọ khuya châm lửa
Nhớ cảnh giao thừa chúc phúc nhau.

Thấy người sum họp lại thêm buồn
Đêm ấy nhân gian lạnh lệ tuôn
Vui chốn xa xôi, vui chốn cũ
Buồn nơi gần lắm, mãi tìm luôn.

Gần kề năm mới lắm niềm vui
Năm cũ buồn không, sắp hết rồi
Năm mới đi theo ngàn mộng mới
Còn đâu năm cũ đã xa xôi.

Ta viết bài thơ khóc chính mình
Không cần rơi lệ, cứ làm thinh
Nhưng mà ta biết, ta đau lắm
Chỉ biết làm thơ gửi chút tình.

(Thanh Trúc, Tự khóc)

Người thương tâm


Thế sự chỉ là một giấc mơ
Gian nan tìm lại biết đâu bờ
Trăm lần tẩy vết bùn trên gót
Năm ngón tay gầy mỏi ngẩn ngơ.

Biết muộn mà sao vẫn khóc thương
Ai làm rêu phủ lối vô thường
Mộng mang áo gấm đêm tìm dệt
Thầm hỏi ích gì cứ vấn vương.

Lạnh lẽo hồn ai cứ thở than
Lòng đau níu kéo mộng canh tàn
Tỉnh rồi vội vã vùi chôn lệ
Giấc muộn tìm nhau cõi hợp tan.

Thanh mai cánh héo rụng âm thầm
Trúc mã tiêu điều dạt bóng râm
Thương kiếp phù du trôi lạc lõng
Tâm mà không hối chẳng thành tâm.

(Thanh Trúc, Người thương tâm)

Đói

Cơn đói vẫn chưa bớt chút nào
Đêm khuya dằn vặt, mộng lao đao
Tâm tình rối loạn như mì gói
Gan ruột nát tan tựa đá bào
Trên gối nhập nhèm rơi nước bọt
Trong mơ lách cách gặm trời sao
Không no Thánh Gióng đâu thành thánh?
Há biết anh hùng có chí cao?

(Thanh Trúc, Đói)

Bão

Tháng ba gió bão giật miền trung
Nam bắc phân vân cách mấy trùng
Cũng có mưa giông và chớp lóe
Lòng ta nhiều lúc rối lung tung.

(Thanh Trúc)

4 thg 5, 2014

Trông giấc cho em


Trông giấc cho em, giấc tuyệt vời
Vì em là thiên sứ em ơi
Trưa nay nắng xuống trần gian gắt
Đã có tôi bên cạnh mặt trời.

Trông giấc cho em, giấc ngọt ngào
Em là thiên sứ giữa trời cao
Tôi về thức giấc trông em ngủ
Không biết yêu em tự thuở nào.

Tôi đã tìm người một vạn năm
Phai nhòa cánh trắng giữa xa xăm
Ngày xưa tôi cũng là thiên sứ
Hai tiếng yêu thương vẫn lặng thầm.

Em tỉnh giữa đời, áo trắng lay
Nhìn tôi bất chợt những mê say
Trái tim thiên sứ pha lê khuyết
Chợt có nhân gian một mảnh đầy.

Ấy là khói lửa của nhân gian
Em nếm qua mau, lửa chóng tàn
Dẫu chỉ trăm năm thời cũng nguyện
Cùng nhau kết cỏ đợi mùa sang.

Chuyện tình nhân thế tháng năm qua
Thiên sứ yêu nhau dưới mái nhà
Không có phép màu, không vĩnh cửu
Nhưng lòng hạnh phúc chẳng lìa xa.

(Thanh Trúc, Trông giấc cho em)

3 thg 5, 2014

Lá mùa Diên Khánh

Lá mùa Diên Khánh rụng thềm trưa
Mấy tiếng ve ngân rợp nắng vừa
Phòng nhỏ lười trông mây nhỏ xíu
Quạt bàn ru khẽ áo đong đưa...

Thanh Trúc

Áo mũ phong trần

Áo mũ phong trần khoác tạm chơi
Khói mây chợt thấy nhạt lưng trời
Đường qua quốc lộ ta về vội
Dưới mái nhà xưa ngủ thảnh thơi...
Thanh Trúc

Bạch phát hồng nhan

Bạch phát hồng nhan, bạch ngọc tâm
Nhất ca nhất niệm vọng tri âm
Thanh xuân giai lão, hồng ly khứ
Bất kiến tri âm, đoạn mộc cầm.


(Tạm dịch:
Người đẹp bạc đầu, dạ ngổn ngang
Lời ca ý nhớ ngóng trông chàng
Xuân già theo lối hồng bay mất
Chẳng thấy người thương, bẻ gãy đàn.)
(Thanh Trúc, Bạch phát hồng nhan)

Mưa Ninh Hòa

Bài 1
Ai về thị xã ngập ngừng chăng
Nhớ ghé sông Dinh hỏi nước rằng
Sao có những mùa mưa lạ lẫm
Rơi hoài trên những lối bằng lăng...
Bài 2
Em về quê nhỏ ngắm nhìn mưa
Một chút miên man gợi những mùa
Không có yêu thương nào đẹp vậy
Như lòng cha mẹ tự ngàn xưa...

Bài 3

Em một mình, anh cũng lẻ loi
Tháng tư qua hết, hết duyên rồi
Ninh Hòa khó gặp, yêu càng khó
Mưa quá em à, lỡ hẹn thôi...


(Thanh Trúc)

Thanh minh lời mộ địa

Cỏ đẫm sương nên cỏ thật buồn
Ai người hỏi mộng níu hay buông
Xanh rờn rợn tháng năm đành vậy
Một nắm hoang sơ lạnh cánh chuồn.

Áo xót xa giăng mắc cỏ may
Ưu tư ngồi gỡ tháng qua ngày
Như chăng phận cỏ người đều thế
Mắc tạm rơi lìa một thoáng giây.

Ve tiếng ngâm như nhịp thở dài
Sau hoàng hôn trước những ban mai
Đường về hỏi có ai ai đó
Vội lắm sao mà chẳng đợi ai.

Lạc loài rơi lắng giữa trong ngần
Cuối dặm hoang và một khoảnh sân
Ta đến xem ta đời quá nửa
Thôi xoay vòng chợt muốn dừng chân.


(Thanh Trúc, Thanh minh lời mộ địa)

Bút chì xanh


Bút chì nho nhỏ, mực màu xanh
Hai chữ yêu thương vẫn để dành
Chưa tặng cho ai, còn giữ mãi
Ngập ngừng trang giấy khắc tên anh.

Bút chì nho nhỏ, mộng lung linh
Mộng của em thôi, mộng một mình
Khắc xuống tên anh dòng chữ nhỏ
Rụt rè nhung nhớ nét xinh xinh.

Bút chì nho nhỏ, một hôm nào
Dâng tặng cho đời mộng khát khao
Khắc xuống yêu thương, và hỏi nhẹ
Yêu người, không biết, ý người sao?

(Thanh Trúc, Bút chì xanh)

Hoa sóng

Ta đã tìm nhau nửa cuộc đời
Mà sao em vẫn vội em ơi
Ai chờ em cuối con đường đó?
Hay có yêu thương một bóng người.

Sao chẳng là anh, chẳng phải anh?
Hoang vu theo gió mộng tan tành
Chiều nay em đã theo người lạ
Anh chợt vô tình lỡ tuổi xanh.

Đâu phải yêu rồi sẽ được yêu
Cho đi dẫu hết, nhận không nhiều
Dù ta có hóa thành hoa sóng
Thiên hạ đau lòng chẳng bấy nhiêu...

(Thanh Trúc, Hoa sóng)

Thử và sai

Phép thử sai rồi, cách khác đi
Em ơi toán học khó khăn gì
Tình yêu chẳng được hai lần thử
Trót dại yêu nhầm... lệ ướt mi...

(Thanh Trúc, Thử và sai)

Hoa của miền phiêu du


Như những yêu thương nở giữa đời
Mang về hương sắc tuổi đôi mươi
Công anh một đóa là em đó
Mơ cánh tự do khắp đất trời.


Thơ cuốn nhị vàng, gió cuốn xa
Tặng hương cho giấc mộng bao la
Công anh sải cánh qua trời đất
Nhận hết mê say, hết đậm đà.

Rồi tặng cho đời đóa tự do
Trời cao đất rộng chẳng âu lo
Phiêu du em lại qua miền lạ
Lòng nhẹ như hôm mới hẹn hò...

(Thanh Trúc, Hoa của miền phiêu du)

Giấc mộng lầu son

Giấc mộng lầu son gãy giữa chừng
Nhạt nhòa bên phố kẻ quay lưng
Ngày xưa, em đã là hoa mộng
Mà đến hôm nay mộng đã dừng.

Quá khứ tưởng rằng đã ngủ yên
Mà ai gợi thức giữa triền miên
Nhìn em, chợt thấy, ta tiều tụy
Đã khác ngày xưa, đã cạn duyên...


Thanh Trúc, Giấc mộng lầu son

Viết tiếp lời diêu bông


Thuở ấy chị cười, vạt áo lay
Tim em từng nguyện một mai này
Diêu bông sẽ kiếm về cho chị
Ru chị ngọt ngào giữa mộng say...

Em đã trưởng thành, biết nhớ thương
Bâng khuâng tìm lá, lá vô thường
Em qua hết những mùa hoang dại
Không thấy diêu bông, chỉ lạc đường...

Em còn ngơ ngác kiếm diêu bông
Chị đã thôi se sợi chỉ hồng
Mùa ấy, tàn thu, em trở lại
Đường xưa nhà chị đã phòng không...

Người bảo, hôm qua, chị đã về
Bên kia sông cách những triền đê
Nhà chồng của chị, gia đình nhỏ
Có những lo toan, những bộn bề...

Khi lá diêu bông hiện giữa rừng
Thì người quen thuộc đã người dưng
Người dưng, em lại kêu bằng chị
Trong những mê say, mộng đã từng.,,

Mùa đi, trăng lạnh, lá rơi rồi
Rơi xuống vô tình giữa nước trôi
Dẫu có diêu bông thời cũng muộn
Đành làm em chị mãi không thôi...

(Thanh Trúc, Viết tiếp lời diêu bông)

Bằng lăng tím


Hoa tím bằng lăng, áo tím ơi
Sông Dinh mùa ấy nước còn trôi
Tháng tư nay đã Ninh Hòa nhớ
Thị xã quê ta vẫn đợi người.

Hoa tím yêu thương, một chốn về
Em qua miền phố nhớ chăng quê
Tháng tư hoa tím soi màu tím
Xuống nước sông Dinh tím hẹn thề.

Hôm ấy mẹ yêu khéo nhắc lời
Không còn thơ nữa, tính dần thôi
Mẹ à, con đã, người ta nhớ
Nhưng cánh hoa duyên chửa tím muồi.

Hoa tím nên lòng cứ nhớ thương
Tháng tư rợp xuống những con đường
Ai qua thị xã Ninh Hòa nhớ
Ướm thử duyên người một chút hương.

(Có những con đường. Và những hàng cây bên hè phố. Năm tháng tôi đã từng đi qua. Chiều nay chợt thấy hoa tím nở. Mới biết là hoa bằng lăng.)

(Thanh Trúc, Bằng lăng tím)

Gác trưa

Ai có thời gian để đợi chờ
Gác trưa bừng tỉnh giữa cơn mơ
Nhạc hồng đâu đó nghe đường đột
Khói bụi ngày xuân áo phủ mờ.

Lo lắng trần gian những chuyện dài
Chưa nhìn thấy lá liễu dương phai
Bạc đầu tìm mãi yên hoa rụng
Biết chốn nào đâu xếp gót hài.

Ngơ ngác ôm đầu tóc rối tung
Nhìn sông cách biệt nước muôn trùng
Ngỡ ngàng bến khách trưa về vội
Người lạ, đường riêng, lạc bước chung.
..


(Thanh Trúc, Gác trưa)

Nha Trang gọi ta về


Non thẳm, trời xanh, nước cũng xanh
Nước trời muôn dặm đẹp như tranh
Buồm dong cánh trắng ngàn khơi gọi
Đi hết bao la mới trưởng thành.

Đi hết trời xanh, hết nước xanh
Trải lòng nghe gió sóng vờn quanh
Phong trần khoác tạm, hư vinh thử
Một đóa danh hoa mới ngọt lành.

Dạo khắp trời xa, khắp nước xa
Mở lòng ôm trọn mộng bao la
Nghe chim én liệng, nghe thuyền vọng
Một tấm băng tâm mới mặn mà.

Chợt nhớ mùa thu dưới cánh diều
Rì rào sóng nước chuyển hoang liêu
Là lời biển gọi, Nha Trang gọi
Dâu bể bao đời biển vẫn yêu.

Ta về nghe biển khẽ ngâm tên
Chiều tím hoang vu gió vọng rền
Thành phố vì ta xuân trẻ lại
Quảng trường như ngọc bóng trăng lên.

Ta về nhắc lại mối tình riêng
Của cánh hoa sen nở một miền
Trên gác mùa đông, xuân trở giấc
Và khi hạ vắng, nắng chen nghiêng.

Ta về xem lại những mùa thu
Khói nước ban sơ dáng tuyệt mù
Lòng khách còn say nơi phố biển
Gió từ thiên lý áo phiêu du.

Ta về mơ mộng giữa đường chen
Ngắm lại trang thơ dưới ánh đèn
Gặp lại người xưa ta đã hẹn
Mưa trên phố biển đã từng quen.

(Thanh Trúc, Nha Trang gọi ta về)

Một mảnh lòng băng


Nắng giữa trời không thấy tóc mây
Đường ai xa khuất bóng hao gầy
Phải chăng em mộng anh tàn hết
Chẳng biết bao giờ lại gặp đây.

Người em theo chắc chốn bình yên
Chẳng có như anh những muộn phiền
Nửa tấm lòng thôi anh để ngỏ
Nửa kia phong kín nỗi buồn riêng.

Hoa trắng xen ngang những tán già
Đồng chiều khép lại bóng loang xa
Đông tàn trăng đã thôi tìm tuyết
Phờ phạc băng tan dưới nắng tà.

Xem như lòng vỡ vụn từ đây
Tạm biệt tình đầu một thuở say
Anh giữa đời loanh quanh bỡ ngỡ
Còn ai thấu hiểu trái tim này...


(Thanh Trúc, Một mảnh lòng băng)