10 thg 9, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Ngày đầu tiên đi làm.

Ngày 10 tháng 9 năm 2012. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, chính thức bắt đầu sự nghiệp của mình, sự nghiệp của một kiểm toán viên (thực ra thì chưa có chứng chỉ hành nghề nên mới chỉ được gọi là người làm nghê kiểm toán thôi, nhưng mà phải ghi là kiểm toán viên cho oai.) 

Mục đích của cuốn Nhật ký này rất đơn giản. Nó ghi lại vài điều về nghề nghiệp của mình. Có thể vài chục năm nữa mình sẽ đọc lại và cảm thấy tự hào và hoài niệm về con đường đã đi qua. 

Thực sự thì nói mình cũng chưa tiếp xúc sâu với nghề kiểm toán nhiều lắm, để gọi là thích nghề của mình. (thích còn chưa nói, huống chi là yêu). Thỉnh thoảng thì mình thích nghề giáo viên (mẹ mình là giáo viên cấp 2 mà, có thể là do di truyền nhỉ?), thích cảm giác đứng trên bụt giảng nói linh tinh cũng đủ làm cho tụi học trò tròn mắt thán phục. Lâu lâu mình lại mê diễn thuyết, thích cảm giác đứng trước hàng nghìn người, nói những câu nói tràn đầy nhiệt huyết (kiểu như tổng thống Mỹ hoặc Martin Luther King "I have a dream"). Nhiều lúc lại thích làm bác sĩ đông y, nhìn mặt, bắt mạch, biết bệnh người, dùng những cây lá đơn giản chữa khỏi những bệnh nan y, thích nhìn nụ cười của bệnh nhân khi mình chữa hết bệnh cho họ nhưng không lấy tiền. Mình cũng thích cảm giác được làm người nghệ sĩ guitar hay dương cầm hay vĩ cầm gì đấy, được biểu diễn trước công chúng, trước bạn bè, trên đường phố, tận hưởng những phút giây tuyệt diệu của âm nhạc, truyền cảm xúc vào từng bài hát. Mình còn thích làm một họa sĩ, vẽ ra những bức tranh phong cảnh tuyệt diệu giống như Mùa thu vàng của Levitan hoặc vẽ bức chân dung tặng người yêu giống anh chàng họa sĩ trong Titanic. Lâu lâu mình cũng thích làm nhà ngôn ngữ học, nói được n thứ tiếng, đi du lịch khắp nơi, giao tiếp với mọi người trên đủ loại ngôn ngữ, tìm hiểu nhiều về danh lam thắng cảnh, văn hóa. Lâu lâu thì lại thích làm nhà văn, đem cuộc đời mình vào trang giấy, viết nên những câu chuyện thú vị của nhân sinh, để rồi có hàng triệu độc giả chờ đón tác phẩm của mình mỗi ngày... 

Không biết tại sao, cuối cùng mình lại chọn học kiểm toán. Có thể là chạy theo xu hướng, cũng có thể là chọn vậy cho dễ tìm việc, hoặc là thích vẻ hào nhoáng bề ngoài... Có n lý do, nhưng không có lý do nào là "thích" ở trong đó cả. Nhưng mà đến nay mình vẫn chưa hề tiết nuối một chút nào vì con đường mình đã chọn. Ít nhất là cho tới hiện tại mình đã có được một công việc rất khả quan, năng động, mức lương đủ sống, có cơ hội phát triển về nghề nghiệp, và nhất là phát triển về nhân cách. Trong quá khứ thì mình đã tốt nghiệp đại học loại giỏi ở một trường kinh tế nổi tiếng trong nước, xếp hạng thứ nhất cả khoa toàn khóa học, hoạt động khá sôi nổi ở một số lĩnh vực khác, được nhiều người biết đến tên tuổi, có nhiều bạn bè chơi thân... Còn chuyện tương lai thì không biết chắc, nhưng hy vọng nó sẽ tốt đẹp như vậy mãi. Nhớ hồi đó đọc một quyển sách ("Quẳng gánh lo đi và vui sống" của Dale Carnegie), nhớ được một nội dung rất hay là một người có thể phù hợp được rất nhiều nghề. Ngoài ra mình còn tâm niệm rằng, để yêu một nghề nào đó (cũng như yêu một người nào đó) thì không nhất thiết phải từ cái nhìn đầu tiên mà còn có thể tiếp xúc lâu dài rồi nảy sinh tình cảm. Biết đâu đấy, mình làm kiểm toán lâu tự nhiên mình sẽ yêu nó thôi à.

Ồ, trở lại với ngày đầu tiên của mình. Kể ra thì mọi chuyện phải bắt đầu từ ngày hôm qua. Mình cũng định mở đầu cuốn nhật ký hôm qua, nhưng mà tối buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. Người ở trên tàu miết từ 9h sáng đến 5h tối, mệt mỏi quá chừng, không buồn ngủ mới là lạ.Đồng hành với mình là một chị cùng công ty, cũng mới vào như mình. Tụi mình phải chạy từ Nha Trang vào Sài Gòn để đào tạo nội bộ. Xuống ga xe lửa, chừng 20 phút nữa là tới nhà nghỉ Thủy Nguyên nằm trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Sở dĩ mình nhắc đến tên nhà nghỉ này vì nó là địa điểm đầu tiên cho cuộc hành trình nghề nghiệp của mình. Sau này, có thể do yêu cầu của nghề nghiệp mà mình phải ở rất nhiều nhà nghỉ và khách sạn khác, do đó, lần đầu tiên sẽ là lần đáng nhớ nhất. 

Phòng 302 của mình có 3 đứa, mình và 2 đứa ở Hà Nội. Đoàn Hà Nội và Cần Thơ cũng vào ở chung với tụi mình. Nhưng mình có vẻ không thích ứng lắm với người Hà Nội, họ rất tự nhiên, điệu đà. Còn mình thì lại kỹ tính. Nhưng mà không sao cả, đó chỉ là chuyện nhỏ, ở chung rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Mấy phòng bên cạnh thì có một vài bạn nữ, rất xinh, nhưng mà mình chưa tiếp xúc nhiều nên cũng chưa hiểu hết. Tụi mình chắc còn ở nhà nghỉ đến hết tháng này. 

Tối qua mình ngủ khá ngon, sáng nay dậy 6h để chuẩn bị lên công ty. Thường thì mấy tháng hè mình cứ thức khuya dậy trễ tương đối thoải mái. (Gọi là tương đối vì có lúc thức khuya bị mẹ la nên phải ngủ sớm). Có hôm nướng tới hơn 10h sáng. Sáng nay dậy sớm nên còn chưa quen lắm. Tụi mình đi taxi lên công ty. Nhân đây cũng nói thêm tiền taxi thì công ty sẽ chi trả, còn tất cả các khoản khác, bao gồm tiền phòng, tàu xe, ăn, ở, trợ cấp, phí đào tạo... công ty chỉ là tạm trả thôi, chừng nào mình làm tròn 2 năm thì số tiền đó mới thật sự là của mình. Nếu bỏ dỡ giữa chừng thì tất nhiên là phải hoàn trả tất cả. Điều này thì mình cũng chỉ biết sáng nay thôi, trong quá trình người ta phổ biến quy chế đó. Nghĩ cuộc đời đúng là không ai cho không ai cái gì cả, tất cả mọi thứ đều có giá của nó. Dân kinh tế tụi mình cũng đã được học rằng: "Quan hệ lợi ích chi phối tất cả mọi quan hệ xã hội". Điều này có lẽ sẽ được chứng minh trong suốt quá trình sống và làm việc của mình, còn hiện tại thì mình cũng chưa đến mức sống thực dụng cho lắm, còn khá đặt nặng vấn đề tình cảm, quyết định còn thiên về cảm tính.

Ngoài ra người ta còn nói nhiều thứ khác, nhưng phần lớn vẫn là những nội dung kiểu tẩy não cho nhân viên mới. Có lẽ mình đọc nhiều nên cũng khá nhạy cảm đối với những kỹ thuật đối nhân xử thế như vậy. Tất nhiên là mình cũng không phản cảm gì, bởi vì đây chỉ là những cách thông dụng thôi. Mình còn nghe chăm chú và nhiều khi cảm thấy hấp dẫn nữa là đằng khác. Tụi mình được học sáng chiều, trưa có nghỉ giữa buổi để đi ăn cơm. 

Một trong những niềm vui của mình là được gặp lại rất nhiều người quen, những người bạn cùng công ty. Bên cạnh đó, tên mình cũng được các vị lãnh đạo nhắc đến một số lần nên cũng trở thành nhân vật khá nổi bật. Không biết sao nữa, chắc số mình là người nổi bật, hoặc là mình quen làm những việc khác người. Dù sao thì mình cũng mong muốn được hòa nhập với mọi người, thích ứng dần dần với môi trường mới nên cũng cố gắng giao tiếp nhiều hơn, tích cực tìm hiểu và hỏi thêm một số vấn đề liên quan đến nội dung.

Buổi học kết thúc, để lại cho mình điều ấn tượng nhất là tình cảm của các vị lãnh đạo dành cho công ty. Thực sự thì họ đã gắn bó và bỏ rất nhiều tâm huyết vào công ty, và họ đã nhận lại một cách xứng đáng, cả về vật chất, địa vị. Mình hy vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ giống như vậy, có thể là càng hoàn hảo hơn nữa. Ngày đó, có lẽ rất xa, nhưng không có chuyện gì là không thể.

Chiều về, tụi mình rủ nhau đi dạo một vòng gần nhà thờ lớn, sau đó đi ăn cơm và lên taxi, về nhà nghĩ. Thực ra mình cũng chưa quen lắm đến cách sinh hoạt của mấy đứa bạn Hà Nội, có thể nói là họ khá phóng túng. Có thể mình sẽ quen dần, nhưng bây giờ còn quá sớm. Tối về, tắm rửa, lên facebook nói chuyện với mấy đứa bạn rồi đi ngủ. Cuộc sống của mình khá đơn giản, nhưng mình có thể nhận thấy được hạnh phúc trong hiện tại. Điều này làm cho mình tự hào vì thế giới quan của mình khác hẳn, độc đáo hơn so với tất cả mọi người cùng lứa mà mình quen biết. 

Nói chung, ngày đầu tiên luôn là ngày đáng nhớ. Vẫn hy vọng rằng mình có đủ thời gian để lưu lại những ký ức này. Cảm thấy trí nhớ của mình ngày cảm kém. Đây sẽ là một phương pháp khác hiệu quả để mình rèn luyện lại trí nhớ và ghi lại những giây phút khó quên trong cuộc đời mình. 

Buồn  ngủ rồi, ngủ đây. Ngày mai, trời lại sáng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét