30 thg 10, 2014

Ta là bạn


Khi nào ta đã biết trêu nhau
Rằng chuyện yêu không thể bắt đầu
Bởi những chiều bên em bước khẽ
Yên lòng, nhưng chắc phải yêu đâu?


Là yêu hay chỉ bạn mà thôi
Em thích anh đồng nghiệp mất rồi
Anh chắc cũng mê nàng váy ngắn
Thế nên mình chẳng thể thành đôi.


Chỉ biết rằng ta vẫn nhớ nhau
Nhớ như một thuở nắng trên đầu
Gió nghe vội rối bù qua tóc
Mưa nhỏ hồn nhiên dưới mắt câu.


Nhưng cuộc đời ta cũng có khi
Gặp nhau rồi chẳng nói câu gì
Buông tim vắng để lòng rung động
Gọi bạn bè nhưng nghĩ khác đi


Nghĩ khác đi? Ừ, nghĩ chuyện yêu
Chuyện mà thiên hạ nhắc hơi nhiều
Hay là em sẽ quên người ấy
Để có ngày anh được đuổi theo.


Em có bao giờ vội bước nhanh
Vẫn chờ đâu đó, vẫn loanh quanh
Người ta nào có mà quên nhớ
Em chỉ giả vờ để thử anh.


Ấy vậy mà anh vẫn lặng im
Cô nàng váy ngắn ở đâu tìm
Ngồi ngay đối điện mà không thấy
Anh ngốc nên giờ lạc trái tim...


(Thanh Trúc, Ta là bạn)

25 thg 10, 2014

Sài Gòn, hẹn gặp nhau


Ta đợi ngày mai hẹn gặp người
Sài Gòn cũng đẹp lúc mưa rơi
Sài Gòn đẹp nhất khi ta gặp
Nghe thấy thân quen những tiếng cười.


Em là con gái chốn quê lành
Lạc giữa Sài Gòn, nhớ bóng anh
Có lúc hẹn người, ta trễ hẹn
Sài Gòn rộng lắm, khó tìm nhanh.


Sài Gòn rộng lắm, lạc nhau hoài
Có thấy người đâu, thấy phố thôi
Lúc ở trên cao, tìm thấp thỏm
Lúc nhìn xuống thấp, thấy xa xôi.


Sài Gòn có thuở ngập ngừng yêu
Hẹn gặp trong mưa, ướt rất nhiều
Những lúc mùa xa, con nước đọng
Quanh đường xưa cũ, phố rong rêu.


Hòa Hảo, Tiểu La ngược trở về
Đường Sư Vạn Hạnh cũng dài ghê
Đường Ngô Gia Tự ngang qua đó
Em ở nơi nào? Kiếm mải mê.


Em ở đường em, lối xuống lên
Hình như em đã nhắc rồi tên
Hình như anh đã qua đôi lúc
Mà cũng hình như đã lãng quên.


Sài Gòn anh nhớ mấy đường thôi
Cách Mạng, Minh Khai lẫn mãi hoài
Có Nguyễn Tri Phương là chẳng lẫn
Và đường Đồng Khởi đã xa xôi.


Gặp giữa chốn này, tuổi mộng qua
Cuộc đời nay đã biết bao la
Phố dài nên chẳng ngăn người lại
Đèn đỏ thôi dừng đợi bước ta.


Sài Gòn gặp gỡ, đã là duyên
Dẫu có bon chen: áo gạo tiền
Thôi kệ, em à, ta sống sót
Ngày mai rồi cũng thấy bình yên.


(Thanh Trúc, Sài Gòn, hẹn gặp nhau)

21 thg 10, 2014

Tháng mười, lãng du


Ta trách tháng mười phận lãng du
Mùa thu đã hết, hết mùa thu
Tháng mười, trăng đã rơi đường lạ
Rơi xuống trong sương gió mịt mù.


Tháng mười, ta lạc giữa miền xa
Biết tháng ngày đâu trở lại nhà
Đêm xuống, lòng ta như tách biệt
Bên trời đất lạ, ngựa xe qua.


Ta tìm giấc ngủ dưới thềm đông
Nghe gió sương rơi mới lạnh lòng
Trở giấc, giật mình, đêm đã muộn
Thấy đời lạc lõng giữa hư không.


Thanh Trúc bây giờ mộng đã vơi
Thanh xuân đã rụng góc tây trời
Phong trần giăng kín miền lưu lạc
Vó ngựa tìm đâu nẻo nghỉ ngơi.


(Thanh Trúc, Tháng mười, lãng du)

18 thg 10, 2014

Thơ tặng 20 tháng 10


Tặng một bài thơ rất nhẹ nhàng
Nhân "Ngày con gái", viết lan man
Viết rằng: con gái duyên xinh quá
Chắc lắm người theo... phải xếp hàng.


Biết đến bao giờ đến lượt anh
Xếp hoài không tới... lấn cho nhanh
Chờ em chú ý, anh già mất
Ai biết duyên em... có để dành.


Vì thế anh đành... bất chấp yêu
Mà em chắc cũng đắn đo nhiều:
Trai hiền, trai giỏi, thời nay lắm
Gái tốt như mình... chẳng bấy nhiêu.


Thôi cứ từ từ hãy nhớ thương
Cứ đi giăng lưới khắp đôi đường
Anh nào vô ý chân sa bẫy
Sẽ được cân đo đủ tỏ tường.


...

Đùa đấy, em à, chẳng thế đâu
Dù gì anh cũng biết em lâu
Chồng con nếu tính, nay, mai, mốt
Nhớ giữ cho anh một suất đầu.


Nói vậy nhưng mà khó lắm thay
Nhân duyên ai chắc chuyện mai này
Bây giờ con gái thường suy nghĩ
Sự nghiệp, chủ quyền, lắm cái hay.


Con gái nếu mà muốn sớm yêu
Con trai có lẽ đỡ hơn nhiều
Như người ta nói câu chi đó
Giấy cách nửa tờ chứ bấy nhiêu.


...

Nhân ngày kỷ niệm, viết đôi câu
Góp gió cho mây, ít sắc màu
Chúc hết trần gian, ai nữ giới
Trăm điều hạnh phúc mãi dài lâu.


Một nửa sơn hà: gánh nửa vai
Liễu bồ nhưng chẳng kém gì trai
Chuyện nhà, chuyện nước, đôi đường vẹn
Dung hạnh công ngôn, đủ sắc tài.


Lặn lội bên đời vẫn đẹp tươi
Duyên thầm luôn chín tuổi đôi mươi
Thời gian dẫu có nhòa hương sắc
Vẫn thắm thanh xuân giữa nét cười.


(Thanh Trúc, Thơ tặng 20 tháng 10)

17 thg 10, 2014

Người đi thiên lý

Người đi thiên lý nhớ thương ai
Nước đã trôi theo những vết hài
Hoa chẳng bao giờ rơi nhẹ nhõm
Khi thời phong nhụy đã tàn phai.


Người đi thiên lý nhớ chăng người
Nhớ nắng nghiêng chiều, nhớ lá rơi
Non đã bạc đầu trông cánh nhạn
Đâu còn vết tích tuổi đôi mươi.

Người đi thiên lý nhớ chăng nhà
Nhớ mộng phai tàn, tuổi xót xa
Nhớ thuở thắp đèn nghe kể chuyện
Vầng trăng xưa cũ, chị Hằng Nga.

Người đi thiên lý có ai theo
Qua nước trăm sông, núi chuyển đèo
Thiên lý lòng ta thu đã muộn
Phong trần thôi phụ mảnh trăng treo.

(Thanh Trúc, Người đi thiên lý)

Em là tri kỷ

Ta gói thời gian giữa ý thơ
Thời gian không vết tự nhiên mờ
Yêu thương ta thả vào trong gió
Không muốn bay đi, muốn đợi chờ.


Đợi chờ trong gió bóng hình ai
Trong tuyết mê ly một dấu hài
Trong lối ngàn mây sương nhẹ nhõm
Giữa chừng xuân đượm một nhành mai.

Ta giấu vào mưa ướt ngón tay
Mưa gieo vóc liễu tự nhiên gầy
Giọt tròn rơi rắc qua miền nước
Lắng đọng bao mùa những đắm say.

Ta gói lòng ta giữa một mình
Chờ cho đêm hết, nắng lung linh
Trên cành e ấp lan mùa hạ
Dâng tặng cho đời những đóa xinh.

Ta chờ em giữa mộng bao la
Gói những yêu thương giữa món quà
Như thể non ngàn trông khách đến
Em là tri kỷ của riêng ta.

(Thanh Trúc, Em là tri kỷ)

Tìm người bán trăng

Nước chảy dòng Hương gửi lại thơ
Trường Tiền nghiêng xuống gác đôi bờ
Trăng tròn rao thuở bao nhiêu tuổi?
Bán được duyên gì, mấy ước mơ?


Hay vẫn còn trăng cất dưới sông?
Bên kia thôn Vỹ khói sương lồng
Cuối mùa thiên lý hương vừa rụng
Mây trắng vời bay giữa cõi không.

Trăm năm, người chợt hiểu người xưa
Phơi áo phiêu du dưới mộng thừa
Thi sĩ đem trăng về tuế nguyệt
Lòng ta lãng mạn dạo tìm mua.

Ta ghé giữa đời... muộn lắm chăng?
Đêm nay nghe lạnh, nước than rằng
Hương giang bến cũ người thôi mộng
Trần thế tìm đâu kẻ bán trăng.

(Thanh Trúc, Tìm người bán trăng)

Xứ Huế ai qua

Xứ Huế ai qua cũng lạc đường
Giữa trời thơ mộng, giữa yêu đương
Người ơi Vỹ Dạ gần đây lắm
Chiều xuống sông Hương có nhớ thương...


(Thanh Trúc)

Tặng người con gái sông Hương

Dưới chân Thiên Mụ nước còn trôi
Đường cũ giai nhân cách biệt rồi
Bao thuở lòng ta thành lãng khách
Hồn thơ đọng lại giữa chơi vơi.


Trong cõi đô thành phố ngổn ngang
Sông Hương nước chảy vẫn mơ màng
Mùa thu bước vội trên cầu nhỏ
Ôm mối si tình ngại hợp tan.

Em tà áo trắng chắc lung linh
Ta đã xa xôi giữa chuyện tình
Ngàn dặm tìm đâu thiên lý nở
Bên đời e ấp một nhành xinh.

Em là cô bé tóc ban sơ
Nón trắng tinh khôi, áo lững lờ
Soi bóng sông Hương thành ký ức
Trong lòng ta mãi một trời thơ.

(Thanh Trúc, Tặng người con gái sông Hương)



P.S. Viết theo yêu cầu của một cô gái xứ Huế, làm kế toán, từng cho mình mượn xe máy rong chơi trên phố cổ.

Chợt nhớ kem Sài Gòn

Kem ở Sài Gòn vẫn vậy chăng
Còn đâu một thuở trách nhau rằng
Mùa này thu lạnh, kem tan chậm
Ta đợi gì ta, chẳng nói năng.


Kem ở Sài Gòn, lẳng lặng tan
Mùa thu nay đã chóng phai tàn
Kem tan thành nước, người theo gió
Ta trách nhau gì buổi dở dang.

Sài Gòn, kem lạnh, tiếng ai ho
Chợt nhắc ta xưa buổi hẹn hò
Nay biết lòng ta thu đã muộn
Thêm dày khăn áo giữa sầu lo.

Kem ở Sài Gòn, biết kiếm đâu
Mong manh hương vị lúc ban đầu
Qua rồi tuổi dại, mùa kem ngọt
Ta chỉ bây giờ.. tiếc nuối nhau.

(Thanh Trúc, Chợt nhớ kem Sài Gòn)

Mùa thu lỡ hẹn

Thuở ấy mùa thu bạn hẹn rằng
Hôm nào đám cưới... nhớ sang ăn
Ngẫm đùa, con gái hai mươi tuổi
Nói chuyện chồng con... phải thật chăng?.


Tuổi dại câu đùa để nước trôi
Mùa thu chắc cũng lãng quên rồi
Một thời ước hẹn: ta là bạn
Là bạn mà thôi, chỉ bạn thôi.

Lỡ hẹn mùa thu, bạn lấy chồng
Ta ngồi lặng lẽ, gió bên song
Nghe tim níu lại từng thu lạnh
Nghe vắng trong ta tấm thiệp hồng.

Mùa thu nay đã vội vàng qua
Duyên phận, ai đâu biết được mà
Có phải từ lâu quen gọi "bạn"
Hay lòng ta vẫn đánh lừa ta?

(Thanh Trúc, Mùa thu lỡ hẹn)

Ngã tư đường

Ta từng gặp giữa ngã tư đường
Lối vội vàng nghe tuổi vấn vương
Thoáng dại khờ nên ta giấu lại
Một dòng ký ức dưới yêu thương.


Ta nhìn nhau, đúng một lần thôi
Mây trắng bay qua giữa đất trời
Một thoáng trăm năm nhìn chuyện cũ
Nhuộm thành lưu luyến chốn xa xôi.

Ta là chi giữa cuộc đời nhau
Trên phố đông người, vội bước mau
Gặp gỡ rồi hay: duyên chẳng phận
Yêu thương nghẹn lại... phút ban đầu.

Mỗi cuộc đời là một lối đi
Ngang qua nhau, chẳng nói năng gì
Ngã tư cắt những con đường thẳng
Đưa đến cuối trời nẻo biệt ly.

(Thanh Trúc, Ngã tư đường)

Tôi là chiếc lá thu

Một thuở tôi là chiếc lá thu
Rơi trong mưa gió, dưới sương mù
Nghiêng mình lặng lẽ nghe xao xác
Trên tóc em buồn điệu lãng du.


Thuở ấy em là tuyết trắng bay
Mênh mông rơi xuống nhánh mai gầy
Mai gầy hoa rụng bên triền núi
Giữa cuộc nhân sinh nhạn lẻ bầy.

Lạnh lùng ai vớt chút hương dư
Ai xót oanh ca điệu giã từ
Một cõi hàn mai ngâm tuyết lạnh
Lá buồn nghe rụng phiến tương tư.

Giật mình đâu đó tiếng ve than
Ngơ ngác xuân xanh đã chóng tàn
Tuyết dưới ngàn mai theo bóng nước
Trôi về thăm thẳm giữa thời gian.

Lá xác xơ bay lạc giữa chừng
Vô tình rơi rụng kiếp người dưng
Bốn mùa ngơ ngẩn quen đường lạ
Quen lối thu phai, mộng đã dừng.

(Thanh Trúc)

Nắng thu đông

Nắng thu đông xuống lúc thu đông
Xuống mấy cây cau chín đỏ hồng
Đêm trước gió đùa mo rớt mất
Nắng về không thấy miếng cong cong.


Đêm qua mưa ướt mái nhà tranh
Sáo trúc lay theo gió mát lành
Trưa vắng mèo con nằm ngửa bụng
Ngủ vờ trêu lũ chuột tinh ranh.

Cửa sổ chuối non chọc thủng trời
Gà tre lười bới đám rơm tơi
Nhảy dài mổ xước tàu mơn mởn
Giống tấm răng cưa xẻ nửa vời.

Nắng thu đông xuống lúc thu đông
Nghe tiếng mẹ yêu giục lấy chồng
Mai nhắn người ta sang dạm ngõ
Con còn nhõng nhẽo, lắc đầu: "hông"...

(Thanh Trúc, Nắng thu đông)

Tửu nhập sầu trường

Nắng tàn chiếu xuống áo bao la
Khoác tạm phù hoa dưới xế tà
Ta chuốc say ta, lòng tịch mịch
Đất trời thăm thẳm, có mình ta.


Say biết ưu tư, biết thẫn thờ
Biết người cô quạnh, khách bơ vơ
Giấu lòng dưới tiếng cười chua chát
Tự biết tâm tàn cuối giấc mơ.

Đổ sầu theo rượu có ai hay
Rơi xuống xa xôi những mảnh gầy
Đã muốn tìm quên nơi lạ lẫm
Rượu sầu thêm chuốc lại càng say.

Nửa bóng yên hoa khoác áo màu
Mượn lời vô định dối lừa nhau
Giận hờn thôi cũng xem là mệnh
Nửa giấc tương tư bạc mái đầu.

Say biết lòng say, mộng dở dang
Dở yêu dở ghét lối điêu tàn
Đời người ai được trăm phần vẹn
Chín chín phần đau buổi hợp tan

Ta lại rã rời mỗi cuộc say
Đất trời thăm thẳm chẳng ai hay
Nghìn năm hoa khói em là mộng
Ta giấu tương tư giữa cõi này.

(Thanh Trúc, Tửu nhập sầu trường.)

Thôi hát khúc du ca

Áo phong trần xếp cất bên song
E nắng mưa thay đổi tấm lòng
Dưới bóng phù hoa nghe mệt mỏi
Nhạn về trú tạm cuối trời đông.


Dương liễu xanh, ngày tháng vẫn xanh
Thời gian lay bóng nắng qua cành
Mùa thu sớm biết vàng thay lá
Gửi niệm hoài cho gió cuốn nhanh.

Chiều lãng quên thuyền trúc thả câu
Nghe ưu tư nước dưới chân cầu
Trên cầu khách bộ hành neo bước
Nón lá phai che tóc bạc đầu.

Tháng ngày xem lặng lẽ trôi đi
Tìm dưới mưa man mác chút gì
Đường cũ dẫn rêu phong cỏ dại
Mùa nào rơi lại cánh lưu ly.

Nửa đường đời thoáng chốc đi qua
Treo chiếc phong linh dưới mái nhà
Trông nắng phồn hoa qua cửa sổ
Lòng thôi hát nữa khúc du ca.

(Thanh Trúc, Thôi hát khúc du ca)

Từng chờ em trước giảng đường

Thuở ấy chờ em trước giảng đường
Gió mùa thu vẫn đậm đà hương
Hương hoa sữa kết cùng hương mộng
Ấy buổi đầu tôi biết nhớ thương.


Người xe tấp nập, phố quen dài
Đêm xuống đèn lên chói mắt ai
Chói mắt tôi vì thu lãng mạn
Em hồn nhiên áo trắng hoa cài.

Dường như ngắn lại bước bên nhau
Em vẽ tương lai đủ sắc màu
Trên lối thời gian vô định quá
Yêu thương tôi vẫn giấu từ lâu.

Hoa sữa rơi đều, tháng chín qua
Tôi xây ảo ảnh một ngôi nhà
Em mơ những giấc phồn hoa mộng
Những phố đèn giăng, những chốn xa...

Em đi, bỏ lại nét ngây thơ
Bỏ áo tinh khôi, tuổi dại khờ
Theo bước người duyên không có đủ
Nhưng người ta có mộng em mơ...

Giảng đường tôi vẫn bước cô liêu
Thiếu vắng em trong những buổi chiều
Tiếng gió buồn lay hoa sữa rụng
Mùa thu, ôi cũng, héo tình yêu.

(Thanh Trúc, Từng chờ em trước giảng đường)

Vãng sự như yên

Bao thuở giai nhân sợ bạc đầu
Đêm tàn thi sĩ mắt ngâm sâu
Chân trời lạc cuối đồng phương thảo
Lối vắng mây gieo lá úa sầu.


Vách đá sơn khê nhạn lẻ bầy
Non cao cách trở gió tìm mây
Chuyện xưa ngày cũ qua như mộng
Mấy nẻo đường đời bụi khói bay.


Áo gấm xông hương phớt bụi trần
Ngậm ngùi mưa ướt khách xa chân
Lầu cao bóng nguyệt treo vời vợi
Rã cánh hải đường tiếc cố nhân.


Sương khói chiều giăng suốt dặm dài
Tạm dừng ngủ dưới gốc hoa mai
Phù vân như tuyết trôi trên tóc
Tâm tựa gương sen cạnh nguyệt đài.


(Thanh Trúc, Vãng sự như yên)

Mùa thu trên tóc thề


Em đón mùa thu dưới tóc dài
Gió nào e ấp trọn đôi vai
Khoác hờ khăn áo, em mười tám
Chưa biết lòng ai biết nhớ ai.


Thu nào rơi xuống má em hồng
Những chiếc nhẹ nhàng giống lá phong
Tay nhỏ em cầm hoa tím nhỏ
Mắt em biêng biếc đếm từng bông.

Hoa màu thạch thảo tím duyên quê
Hái hết trăm năm tuổi hẹn thề
Có những chiều thu em lạc lối
Giữa miền hương ngát áo say mê.

Đồng nội chân trời gặp gỡ nhau
Em đem hoa tím kết trên đầu
Tóc thề chưa cắt, thu còn sớm
Chưa tiếng yêu nào gửi trọn câu.

Mùa thu trong sáng hé môi duyên
Mây trắng trôi xa khắp những miền
Em đón mùa thu sang tuổi mới
Gió về lay nhẹ áo trinh nguyên.

(Thanh Trúc, Mùa thu trên tóc thề)

Du ca

Mây lang thang kéo gió lang thang
Năm tháng đi qua tuổi nhẹ nhàng
Hỏi cuộc đời đâu là bến đỗ
Phiêu du hoài hết tụ rồi tan.


Trăng rung rinh tiếp nước rung rinh
Dạo suốt nhân gian kể chuyện mình
Gặp bởi duyên mà xa bởi phận
Kiếp giang hồ lá rụng điêu linh.

Ngựa dừng quán nhỏ mệt nhoài chân
Lữ khách thở dài nhớ cố nhân
Tiếng đỗ quyên sầu gieo hạ vắng
Tà dương qua áo mũ phong trần.

Thanh khiết mai vùi tuyết đỉnh non
Nương dâu mài tận mảnh trăng tròn
Đất trời rộng khó tìm tri kỷ
Bóng hạc xa mờ lạnh gác son.

Chợt tỉnh giấc nghe mộng phủ đầy
Mơ hồ trông tuế nguyệt vần xoay
Lẽ nhân sinh nửa đời dong ruổi
Bạc tóc mai rồi vẫn chẳng hay...

(Thanh Trúc, Du ca)

Bây giờ


Mây trắng bây giờ tuổi đã trăm
Sương khuya ướt lạnh gối em nằm
Tóc em đêm vắng nghiêng nhành cúc
Hương đã phai tàn giữa lặng câm.


Xuân đã bây giờ tuổi dở dang
Thu đi bỏ mặc cánh sen tàn
Môi em nhạt dưới chiều đông tuyết
Thôi trách ngày mưa hạ ngổn ngang.

Mây đã bây giờ chuyển cõi mưa
Ve kêu ảm đạm mấy canh thừa
Nước đi biền biệt miền nhung nhớ
Chẳng thấy sông tìm những chuyện xưa.

Lữ khách bây giờ ngủ cõi xa
Nghe đâu vó ngựa dưới trăng tà
Áo sương khoác giữa trời lưu lạc
Xuân sắc phai tàn tựa gió qua.

Thi sĩ bây giờ lạc tiếng thơ
Xác thân khuất giữa bóng nghi ngờ
Chỉ còn lưỡng lự hồn thu thảo
Bia mộ đề tên những giấc mơ.

Non nước bây giờ hết nhớ nhau
Én xa nghỉ tạm hốc ven lầu
Chân trời thăm thẳm không về nữa
Nghe tiếng chuông rung, khách bạc đầu.

Thiên lý bây giờ lạnh lẽo hương
Trăng non lặn xuống cõi vô thường
Ai đưa cánh hạc về vô định
Ai tiễn người đi giữa khói sương.

Chinh phụ bây giờ tuổi mộng vơi
Chinh phu phiêu bạt cuối chân trời
Nương dâu cách trở không nhìn thấy
Một nẻo trăng tàn, nẻo tuyết rơi.

Lối cũ bây giờ mộng tịch liêu
Ai ngâm lẳng lặng mấy câu Kiều
Trăm năm chẳng có duyên gì hết
Thôi chuyến vui buồn, nhạt chữ yêu.

Mai tuyết bây giờ lạnh ý thơ
Em thôi mộng mị tự bao giờ
Mắt em thôi tím chiều hoang dại
Tóc cắt ngang viền trán xác xơ.

Em đã bây giờ lạc nẻo mây
Trăm năm để mặc lối rêu đầy
Gót hài thôi đã phơi màu ngọc
Hẹn ước nhân tình chỉ đến đây.

Tôi đã bây giờ đánh mất tôi
Khi hoa thạch thảo héo ven đồi
Trên đồi có tiếng thông và gió
Có ánh trăng nhòa bóng lẻ loi.

 (Thanh Trúc, Bây giờ)