21 thg 10, 2014

Tháng mười, lãng du


Ta trách tháng mười phận lãng du
Mùa thu đã hết, hết mùa thu
Tháng mười, trăng đã rơi đường lạ
Rơi xuống trong sương gió mịt mù.


Tháng mười, ta lạc giữa miền xa
Biết tháng ngày đâu trở lại nhà
Đêm xuống, lòng ta như tách biệt
Bên trời đất lạ, ngựa xe qua.


Ta tìm giấc ngủ dưới thềm đông
Nghe gió sương rơi mới lạnh lòng
Trở giấc, giật mình, đêm đã muộn
Thấy đời lạc lõng giữa hư không.


Thanh Trúc bây giờ mộng đã vơi
Thanh xuân đã rụng góc tây trời
Phong trần giăng kín miền lưu lạc
Vó ngựa tìm đâu nẻo nghỉ ngơi.


(Thanh Trúc, Tháng mười, lãng du)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét