29 thg 6, 2012

Xuân tàn

Thì ra người đã sớm quên rồi
Ta cứ âm thầm đợi lẻ loi
Tiếc hận thời gian không trở lại
Đem về một mảnh trắng tinh khôi.

Thì ra xuân đã sớm phai tàn

Chỉ một mình ta đứng thở than
Hỏi có bao nhiêu lần tuổi trẻ
Vô tình để mặc bụi lang thang.

Thì ta tri kỷ chẳng còn ai
Ta học dối lòng, tự mỉa mai
Không có yêu thì không có hận
Giật mình tự hỏi đúng hay sai.

(Thanh Trúc, Xuân tàn)

Anh là người tốt

Lòng anh em hiểu được bao nhiêu
Nỡ nói rằng anh chẳng đáng yêu?
Người tốt như anh tìm khó lắm
Số cô thầm mến cũng hơi nhiều.

Cùng em anh muốn kết thành đôi

Sao cứ xem anh giống bạn hoài?
Người tốt như anh em chẳng lấy
Tìm ai chi nữa, mệt không thôi.

Hỏi em, em cứ nói vòng quanh
Lấy cớ thơ ngây, mới trưởng thành
Sẽ có một ngày em hối tiếc
Vì sao lúc trước chẳng yêu anh.

(Thanh Trúc, Anh là người tốt)

Sống tạm đêm nay

Facebook lang thang, chợt ngậm ngùi
Người đi đâu hết, có ta thôi
Comment đọc lại, buồn vô cớ
Ngơ ngẩn một mình, lệ đắng rơi.

Facebook vô tình chẳng hiểu đâu

Mấy người đến muộn, kẻ đi mau
Thế gian nào biết ai tri kỷ
Sống tạm đêm nay, gặm mối sầu.

(Thanh Trúc, Sống tạm đêm nay)

Nhớ mỗi ngày

Năm tháng dài dài đếm ngón tay
Nghĩ mình yêu cũng quá thơ ngây
Bóng người vẫn cứ xa thăm thẳm
Mình lại ngu ngơ nhớ mỗi ngày.

Mỗi ngày rồi lại mỗi ngày qua

Sớm biết thì đâu có gặp mà
Thương nhớ làm chi cho khổ sở
Nắng mưa ấm lạnh kệ người ta.

(Thanh Trúc, Nhớ mỗi ngày)

24 thg 6, 2012

Nghĩa là...

Có nghĩa là ta đã mất nhau
Nghĩa là em đã bước qua cầu
Nghĩa là anh đã yêu vô vọng
Thay thế duyên tình bởi nỗi đau.

Có nghĩa là anh đã tổn thương

Là lòng em chẳng chút gì vương
Là người quen thuộc thành xa lạ
Ước nguyện năm nào hóa khói sương.

Chỉ bởi vì em vội lấy chồng
Cầm vàng công sức đổ ra sông
Ôm hoa em bước bên người lạ
Anh chúc mừng em tiếng dối lòng.

(Thanh Trúc, Nghĩa là...)

Lẽ ra

Lẽ ra em đã khóc từ lâu
Nhờ có vai anh để gối đầu
Nên mắt em dường mưa chuyển nắng
Chỉ vì ta đã lỡ gần nhau.

Lẽ ra anh chẳng hiểu bao nhiêu

Nhờ chiếc vai anh được tựa nhiều
Nên trái tim anh dần lạc lối
Mặc dù chưa nói tiếng thương yêu.

(Thanh Trúc, Lẽ ra)

22 thg 6, 2012

Thích, thích, thích

Anh thích mưa chiều, thích lá rơi
Thích nhìn sao sáng, thích mây trời
Thích sương, thích gió hơi lành lạnh
Thích ngắm cầu vồng, thích nước trôi.

Thích má em cười rất đáng yêu

Thích em áo trắng giống mây chiều
Thích em đôi mắt màu hư ảo
Thích đón em về, tiếng pháo reo.

(Thanh Trúc, Thích, thích, thích)

21 thg 6, 2012

Mèo con

Ngày xưa có một chú mèo con
Ham ngủ, ham ăn, béo, mập, tròn
Hai mắt thơ ngây nhìn cuộc sống
Đuôi dài, chân ngắn, chạy lon ton.

Mèo con chóng lớn vẫn rong chơi
Lông trắng như bông giặt sạch phơi
Mẹ bảo: Lớn rồi, nên bắt chuột
Mèo con có hiếu, rất vâng lời.

Chuột nhắt một lần rượt đuổi theo
Tình cờ nghe nhỏ tiếng meo meo
Mèo con chợt gặp cô hàng xóm
Đen bóng, dịu dàng, rất đáng yêu.

Mèo con từ đó cứ mơ màng
Sớm tối nhà bên lén ghé sang
Thấy bóng "người ta", mèo đỏ mặt
Kệ cho đàn chuột chạy nghênh ngang...

Mèo con độ ấy chính là anh
Đến tuổi yêu đương mới tập tành
Hàng xóm mèo đen em đấy nhé
Tình đầu anh gặp, nhớ thương nhanh.

Gió cuốn qua trời những mộng mơ
Em mang thương nhớ đến bao giờ
Tim anh rung động lần yêu ấy
E ấp tỏ tình, nắn nót thơ...

Biết đâu mai mốt có nhà mèo
Mèo bố làm về, chuột xách theo
Ba chú mèo con giành bú mẹ
Trắng đen lẫn lộn, khóc meo meo.


(Thanh Trúc, Mèo con)

Hiện tại

Lộng lẫy như hoa đủ sắc màu
Nhẹ nhàng như gió thoáng qua mau
Nhân sinh một chuyến ta cười mỉm
Trăm sự do duyên, chẳng cưỡng cầu.

Bước tới chỉ cần một bước thôi

Làm chi mà ngẫm chuyện qua rồi
Không buồn sao biết vui hiện hữu
Hạnh phúc trong từng chút nhỏ nhoi.

Đi đến không cần phải vấn vương
Lòng người đâu chỉ nhạt như sương
Buông tay là đã tâm bình lặng
Được mất, có không, ấy lẽ thường.

Dù cho vội vã vẫn thanh nhàn
Chẳng chút bận lòng chuyện hợp tan
Nhìn lại mà thôi, không níu kéo
Quay đầu chỉ để biết bình an.

(Thanh Trúc, Hiện tại)

Rối loạn

Hai mắt thâm quầng, tóc rối tung
Đêm dài khó ngủ, giấc mông lung
Chỉ cầu chút mộng không bờ bến
Để khách đa đoan dễ vẫy vùng.

Tự dối lòng ta chẳng khó đâu

Đành đem mơ tưởng đổi đêm sầu
Không đành cảm nhận thân trằn trọc
Sợ tuổi còn xanh lại bạc đầu.

Văng vẳng phòng khuya tiếng thở dài
Tự mình gánh lấy hận chăng ai
Lệ thầm nuốt vội không còn kịp
Trên gối vô tình hỏi đúng sai.

Đường xa mới biết mỏi chân rồi
Chán nản xui lòng gục ngã thôi
Đêm tối trùm lên hai khóe mắt
Sương vào khe cửa lạnh bờ môi.

Một mình mới hiểu nỗi thê lương
Tròn khuyết như trăng vốn chuyện thường
Chìm nổi phận người sao phải khóc
Ai mà không gặp cảnh tang thương.

(Thanh Trúc, Rối loạn)

Hận

Phồn hoa lấp bóng mảnh hoang tàn
Tuế nguyệt tiêu điều mộng dở dang
Day dứt, đau thương và tịch mịch
Hương hồn theo gió, lệ sầu mang.

Thế sự vùi chôn kiếp nửa vời

Thơ ngâm hận ý nát hoa rơi
Trăng đêm lạnh ngắt, đàn dây đứt
Muối xát tim gan, ruột rối bời.

Hóa kiếp phù dung, sóng bạc đầu
Đọng thành uất ức lệ dồn mau
Phong vân biến ảo muôn nghìn vạn
Tạo hóa vô tình, hận một câu.

(Thanh Trúc, Hận)

Tâm ý

Nước chảy theo dòng gặp biển xa
Ve sầu thay xác hẹn đông qua
Tình yêu chưa hẳn là vô lý
Em có yêu anh sẽ hiểu mà.

(Thanh Trúc, Tâm ý)

15 thg 6, 2012

Yêu không nói

Nhớ thương mà chẳng gặp bao nhiêu
Đừng hỏi yêu em được ít nhiều
Tình cảm dùng tâm thì mới hiểu
Yêu mà không nói vẫn là yêu.

(Thanh Trúc, Yêu không nói)

Yêu kiều

Một mái tóc dài gió thoáng nghiêng
Một màu áo trắng bóng phiêu nhiên
Một đôi mắt ngọc trời thu chứa
Má lúm đồng tiền một chữ duyên.

Một chiếc môi xinh hé ngượng ngùng

Đôi vành tai nhỏ nắng linh lung
Lưng ong tha thướt, bờ vai ngọc
Một dáng yêu kiều, lỡ nhớ nhung.

(Thanh Trúc, Yêu kiều)

Trồng cây si

Nhà em đất tốt dễ trồng cây
Em cứ vô tâm cũng có ngày
Anh lén đem si trồng một đám
Chờ em sơ ý trói em ngay.

(Thanh Trúc, Trồng cây si)

Tri âm

Lòng em muốn hiểu có không mưa
Hãy nhớ vui buồn những chuyện xưa
Muốn biết tim anh chừng đậm nhạt
Cứ nhìn đi đến mộng ban trưa.

Muốn biết tim anh nhớ ít nhiều

Ngó lên tròn khuyết ánh trăng treo
Lòng em muốn hiểu thơ hay mộng
Nghe lại ngắn dài một chữ yêu.

(Thanh Trúc, Tri âm)

Xuân phong, hạ vũ, thu sương, đông tuyết

Xuân đến gió đùa chiếc lá thơ
Áo em loáng thoáng bóng xa mờ
Gió đưa hương điểm hồng đôi má
Hôm ấy lòng anh đã mộng mơ

Mùa hạ mưa nhiều ướt tóc đen

Đến đi vội vã cũng dần quen
Em cười trong tiếng đôi mươi tuổi
Từng góc lòng anh nhẹ nhẹ len.

Thu về sương phủ cánh đồi xa
Uống giọt sương mai cúc mặn mà
Như mắt em nhìn hôm gặp gỡ
Tình thơ dạo ấy chợt ngân nga.

Đông sang tuyết trắng đọng tim ai
Trong tuyết tương tư tiếng thở dài
Anh biết lòng anh em chiếm hết
Yêu rồi, mặc kệ đúng hay sai.

(Thanh Trúc,
Xuân phong, hạ vũ, thu sương, đông tuyết)

Mùa hạ mưa buồn

Mùa hạ mưa buồn vội vụt qua
Ướt màu áo trắng, ướt tim ta
Tóc dài thương nhớ ngày xưa ướt
Ướt dấu chân người, ướt lối xa.

Mùa hạ mưa buồn chợt ngẩn ngơ

Ướt từng trang giấy, ướt câu thơ
Ướt trên đầu tóc, nhòe đôi mắt
Theo bóng ai về ướt giấc mơ.

(Thanh Trúc, Mùa hạ mưa buồn)

Thích

Chợt biết rằng anh đã thích rồi
Thích gì không biết, thích mà thôi
Vì sao lại thích, càng không biết
Chỉ biết tim anh lỗi nhịp hoài.

(Thanh Trúc, Thích)

Tháng tư

Thầm mở lưng trời mấy cánh thư
Giếng trong nước ngọt xối từ từ
Trăng tròn mười sáu soi cành liễu
Nghe tiếng ai về đón tháng tư.

Trăng rơi đáy giếng vẫn trăng thanh

Bóng trúc nhìn nghiêng vẫn trúc xanh
Xóm nhỏ mình ai thương nhớ nhớ
Lấy chồng, đừng vội, cứ chờ anh.

(Thanh Trúc, Tháng tư)

Mệt mỏi

Thành phố lang thang cũng mệt rồi
Chiều nay xếp áo trở về thôi
Tình duyên lận đận, công danh hỏng
Oán trách làm chi, việc đã rồi.

Thành phố đêm nay thiếu trúc xanh

Tàu khuya ngơ ngác chạy vòng quanh
Ta đi thiên hạ ai người nhớ

Biết đến bao lâu mộng mới thành.

(Thanh Trúc, Mệt mỏi)

Đắng

Biết đắng mà sao chẳng bỏ đường
Nghiện rồi muốn dứt cũng vô phương
Thôi đành quen vị tê môi miệng
Dễ ghét nhưng mà vẫn thấy thương.

(Thanh Trúc, Đắng)

Phố mưa

Mưa giữa phố này vội vụt qua
Trong mưa lại thấy một mình ta
Đường dài chẳng lẽ không ai hiểu
Một bước phong trần một xót xa.


Nơi ấy cõi người, chẳng cõi ta
Trăm năm có phải mộng chăng là
Hiểu ai? Ai hiểu? Mình ta hiểu
Mưa hết, đường dài, vẫn xót xa.


(Thanh Trúc, Phố mưa)