4 thg 2, 2014

"Vắng em, đời còn... ai với ai"

Một thuở nọ, tôi tình cờ nghe được câu hát này. Và một cách rất tự nhiên, tôi chợt cảm thấy thích nó.

Đó là một buổi tối nhẹ nhàng tại một quán karaoke nhỏ giữa thành phố Đồng Hới. Tôi thường không thích hát karaoke. Cũng không thích không khí ngột ngạt, ồn ào bên trong cái phòng nhỏ xíu như vậy. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận rằng, bài hát kết thúc buổi tối hôm đó, bài "Một mình", là một ca khúc tuyệt vời.

Tối hôm đó, và vài ngày sau, tôi vẫn còn lẩm nhẩm lại giai điệu đó. Tôi không hiểu nhiều, nhưng ít ra tôi hiểu được rằng, trên đời này có một loại tâm trạng, người ta gọi là "si tình".

Có lẽ đó là một câu chuyện tình thương tâm, và nhạc sĩ dùng âm nhạc để kể lại. Trong khoảnh khắc giao hòa giữa âm nhạc và tâm trạng người nghe, tôi chợt hiểu thêm về chính mình. 

Từng có lần, tôi dạo bước trên những con đường đông đúc, nhộn nhịp giữa thành phố lộng lẫy. Nhưng trong lòng hoàn toàn cô quạnh. Đó là những giây phút rất khó khăn. Khi mà tôi ở giữa đám đông, tôi càng khép kín mình lại, giống như trong câu hát: "Lòng tôi có đôi lần khép cửa...". Những lúc như thế, tôi chỉ muốn bỏ dở giữa chừng, đi đâu đó loanh quanh một mình và hét lên thật to để giải tỏa, nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm nén lại được...

Tôi đã rung động rất nhiều lần. Mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không xác định được, đó là rung động hay là yêu thương. Sau đó, tôi lại nhầm lẫn giữa yêu thương và sự ích kỷ, sự chiếm hữu cho riêng mình. Đó là một câu chuyện khác, rất dài, rất dài...

Giống như người ta thường nói, chỉ khi nào mất đi rồi, ta mới cảm thấy nó quan trọng đến dường nào. Tôi không biết nhạc sĩ nhắc đến cái chết hay không, nhưng tôi tin đó là một sự mất mát rất lớn. Thiếu vắng một người quan trọng nhất, cả thế gian như chìm vào bóng tối. Không phải đơn độc, đó là cô độc...

Nghe mưa qua miền khác

Mơ hồ gió gọi những ngày xưa
Miền khác giờ đây, chỉ có mưa
Ta mãi còn đi như nước chảy
Người qua, về với chuyến mây trưa.

Để lại phai tàn những tiếng thương
Rơi xuống xa xăm khách lạc đường
Bụi nhuốm hoa đào, mai rụng tuyết
Còn đâu phấn nhị để mà vương.

Đến cuối trăm năm một chuyến tàu
Xem người tiễn biệt đón đưa nhau
Mơ hồ xuân đã qua miền khác
Ta hỏi ngày xưa, mộng ở đâu...

(Thanh Trúc, Nghe mưa qua miền khác)

Tiếu đông phong


Thuở trước hoa vàng mới biết nhau
Nay hoa lại nở thấy người đâu
Chỉ còn trong gió hương mùa cũ
Nuối tiếc theo ta đến bạc đầu...

Mùa cũ qua rồi hương thở than
Tuần hoàn theo bóng của thời gian
Gió đông lại thẹn cười trên lối
Chợt nhớ năm xưa đóa cúc vàng...

(Thanh Trúc, Tiếu đông phong)
 
(Lấy ý từ thơ của Thôi Hộ:
 
"Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong"
 
Nghĩa là mặt người không biết đã đi về nơi đâu, chỉ còn lại hoa đào vẫn cười với gió đông như trước)

Tảo mộ

Đâu đó phiêu du quá nửa đời
Đường xa, xa lắm, cỏ may ơi
Nhớ ai viếng mộ ngày xuân ấy
Giờ chỉ còn ta tảo mộ người...
Thanh Trúc

Thơ ngày tết (năm 2014)

Nhà ai hoa cúc rợp đầy sân
Có tiếng yêu thương đến thật gần
Em gái chiều nay phơi váy trắng
Chờ sang năm mới, mặc du xuân...
Trên những con đường rợp bóng hoa
Có người ghé xuống đất Ninh Hòa
Hai mươi tám Tết, xuân còn trẻ
Mừng đón yêu thương trở lại nhà...
Xuân lại về trên những cánh mai
Má em hồng phớt, tóc em dài
Yêu thương em đã tròn thêm tuổi
Hay vẫn mơ màng đợi bóng ai...
Ngày vội vàng trôi cuối lối mây
Áo em thôi trắng, vóc em gầy
Mai chưa thắm trọn cành nhung nhớ
Xuân đã xa mờ tựa gió bay...
Thanh Trúc

Áp lực

Vì ngày mai tóc trổ hoa râm
Quá nửa đêm sao mãi chống cằm
Trời Phú Yên vương màu tiểu thuyết
U buồn như mộng một nghìn năm.


Mộng lạnh lắm lan cả đất trời
Lòng anh luôn thế mãi em ơi
Từng con số rối ren như cỏ
Em kết khi thu ở cạnh người...

Thanh Trúc