30 thg 11, 2011

Chờ đợi

Ai vẫn chờ ai vẫn đợi ai
Tim ai vẫn đập, vẫn đau dài
Đau dài sao được bằng đau ngắn
Chỉ một lần thôi, sẹo sẽ phai.

Vẫn chờ vẫn đợi vẫn bơ vơ
Vẫn nhớ vẫn mong vẫn thẫn thờ
Vẫn đếm từng giây từng phút một
Vẫn giữa đêm dài tỉnh giấc mơ.

Một lần rồi lại một lần thôi
Một nữa thành ra mất hết rồi
Nhìn lại xác xơ đầu bạc trắng
Ngỡ ngàng mộng đẹp đã xa xôi.

Trăm năm chỉ một giấc nhân sinh
Chờ đợi thành ra tự hại mình
Biết trước thì không đeo bám mãi
Thôi đành lỡ dại mộng hư vinh.

(Thanh Trúc, Chờ đợi)

25 thg 11, 2011

Dạo bước thế gian

Đông sắp qua rồi, tuyết sắp tan
Chỉ còn người đứng ngắm đêm tàn
Thầm mong có một bờ vai tựa
Dạo bước cùng nhau khắp thế gian.


(Thanh Trúc, Dạo bước thế gian)

Tri âm

Người nhìn vũ trụ nhẹ vần xoay
Tự hỏi vạn năm liệu có ngày
Vũ trụ không còn là vũ trụ
Nên cùng tận hưởng hết đêm nay.



Vũ trụ nhìn người chẳng nói năng
Nhờ sao lấp lánh hỏi thăm rằng:
Ngày mai người sẽ đi hay ở?
Trần thế muôn đời vẫn vậy chăng?



Vũ trụ và người đã hiểu nhau
Người như hoa dại sẽ tàn mau
Vĩnh hằng vũ trụ tim không đổi
Tìm kiếm tri âm đến bạc đầu.


Vũ trụ và người đứng sánh đôi
Thời gian vô tận bỗng ngừng trôi
Đất trời như thể tan thành một
Không tiếc, không buồn, chẳng lẻ loi.



(Thanh Trúc, Tri âm)

  

Truyện Kiều đã dạy tôi biết yêu thương



Truyện Kiều đã dạy tôi biết yêu thương

Ngày xưa, lúc còn ngủ trên nôi, tôi đã tiếp xúc với Kiều. Bà tôi thường đọc Kiều ru tôi vào giấc ngủ:
“Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng...”


Lớn lên một chút nữa, từng câu Kiều của bà vẫn còn vang vọng trong tôi. Tôi thường vòi vĩnh bà kể Kiều cho nghe (bà tôi nhớ rất nhiều về Truyện Kiều và Lục Vân Tiên). Mãi đến sau này, tôi mới thấm thía được thế nào là “bể dâu”, thế nào là “phong trần”, thế nào là “hồng nhan bạc mệnh”, thế nào là “chữ tài liền với chữ tai một vần”. Nhưng lúc ấy, nghe thơ lục bát cảm thấy hay hay, có vần có điệu, tôi cũng đã tập ê a theo từng câu Kiều bà kể mà không ngờ rằng ý nghĩa của chúng lại sâu sắc như vậy, sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời. Tiếng Việt, hồn Việt, thấm vào trong tôi từ thuở đó.

Đến tuổi biết đọc biết viết, bố tôi mua cho tôi Truyện Kiều. Quyển sách chỉ nhỏ bằng bàn tay, được bọc bằng bìa cứng, trên đó còn có thêm hình ảnh một chiếc cầu gỗ bắt ngang qua dòng sông nhỏ, một cô gái đứng bên gốc dương liễu xanh, nhìn về phía bóng người ngựa xa xa, cuối chân trời, hoàng hôn đã xuống. Từ dạo đó, đi đâu tôi cũng mang Kiều trong túi áo của mình, khi rãnh rỗi thì lấy ra đọc, bắt đầu cảm thấy buồn vui theo từng trang sách, từng dòng thơ, theo từng bước chân của Kiều mười lăm năm lưu lạc.

Lên cấp hai, lúc bắt đầu biết suy nghĩ một ít, cũng là lúc tôi thuộc nằm lòng từng câu Kiều. Nhưng tôi vẫn còn giữ được thói quen mang Kiều ra đọc. Chợt thấy xót xa cho số phận nàng Kiều, rồi lại liên tưởng đến cuộc đời của bà tôi, của mẹ tôi, tôi cảm thấy thương bà, thương mẹ vô cùng. Giá mà tôi có thể san sẻ bớt vài nếp nhăn trên mặt của bà tôi, mẹ tôi. Tình thương bao la của người phụ nữ Việt Nam chính là nguồn dinh dưỡng lớn nhất đã nuôi tôi khôn lớn. Giờ nghĩ lại, thấy mình may mắn vô cùng khi được sinh ra và lớn lên ở một vùng thôn quê tuy còn đói nghèo lạc hậu nhưng lại nặng tình, giàu nghĩa, có được một người bà, một người mẹ hết lòng yêu thương mình.

Sau này, tôi đã tặng Truyện Kiều cho một người bạn rất thân. Lúc ấy cũng có đôi chút quyến luyến vì nó đã theo mình gần mười năm rồi, nhưng cũng chân thành mà tặng cho bạn, chỉ cầu mong bạn giữ gìn nó cho thật tốt. Tôi có thói quen tặng sách cho những người thân thiết, vì tôi quan niệm rằng, không có món quà nào có ý nghĩa và quý giá hơn là sách. Người bạn đó, lâu rồi tôi không còn gặp lại nữa, nhưng một tình bạn đẹp vẫn luôn luôn theo bước chân tôi.

Trong những lúc rảnh rỗi, những câu Kiều (và một số vần thơ khác) đã trở thành thứ mà tôi thích ngâm nga nhất. Dù đã lớn lên, đi nhiều nơi, hiểu biết nhiều, có thêm nhiều bạn bè, có niềm đam mê của riêng mình để theo đuổi, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và tự hào mỗi khi đọc lại từng câu Kiều. Hồi đó, tôi là một học sinh giỏi toán, nhưng tôi vẫn yêu thích môn văn hơn, mặc dù điểm văn của tôi không cao hơn các bạn trong lớp. Chính nhờ Kiều mà tôi cảm thấy yêu văn học, yêu thơ ca, yêu lịch sử và văn hóa Việt Nam. Không một tác phẩm nào có thể thay thế được cho Kiều trong tâm hồn tôi, cũng như tâm hồn của bao người Việt khác.

Kiều đã dạy cho tôi nhiều bài học quý giá về lòng hiếu thảo, về tình yêu, sự chung thủy, tấm lòng vị tha nhân ái. Điều quan trọng nhất, Kiều đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi không nản chí khi khó khăn, không kiêu ngạo khi thành công, không ghen tuông khi thất bại. Có nhiều đêm không ngủ được, tôi lại ngâm thầm từng câu Kiều. Kiều đã trở nên thân thiết đến nỗi không cần nhớ gì cả, cũng không cần suy nghĩ mà vẫn theo cảm tính đọc lại từng câu, từng câu, mãi cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Kiều đã theo tôi vào từng giấc mơ, theo tôi vào cấp ba rồi vào giảng đường đại học. Giờ đây, khi sắp kết thúc quãng đời sinh viên và chính thức bước chân vào cuộc sống, Kiều vẫn là một hành trang quý giá mà tôi luôn tin tưởng. Nhưng mãi cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu được lý do vì sao Kiều lại có sức mạnh to lớn đến thế, là nguồn suối tâm hồn của người Việt Nam. Tôi chỉ biết rằng, nếu không có Kiều, có lẽ cuộc đời tôi đã đi theo hướng khác. Có thể tôi sẽ có thêm một ít hiện đại, một ít phong cách, nhưng bù lại cũng sẽ mất đi vài phần truyền thống, vài phần nội tâm, vài phần tình cảm. Chính Kiều đã thay đổi cuộc đời tôi, một cách dần dần, chậm rãi, từ tốn và nhẹ nhàng đến nỗi chính tôi cũng không thể nhận ra được sự thay đổi đó.

(Thanh Trúc, nhân dịp một cô bạn nhắc về Truyện Kiều)

23 thg 11, 2011

Thảo mộc đâm chồi, gió níu chân.

Tặng giữa trời đông một chút xuân
Lê cho quả sớm, ngọt thơm dần
Phương nam đàn én bay về tổ
Thảo mộc đâm chồi, gió níu chân.


(Thanh Trúc, tặng bạn)

Quý tại lòng người, chẳng tại thơ.

Lê trắng, cỏ xanh, én hững hờ
Ngô đồng, lá rụng, phượng làm ngơ
Minh tâm như kính, thân như nước
Quý tại lòng người, chẳng tại thơ.


(Thanh Trúc, tặng bạn)

Thanh bình

Thiên Lang, Thỏ Ngọc, dải Ngân Hà
Tự tại ngàn thông, trắng tuyết sa
Đêm lặng, giai nhân, hơi thở nhẹ
Chân trời thăm thẳm, đất bao la...




(Thanh Trúc, Thanh bình)

21 thg 11, 2011

Thương ly biệt

Hoa đã lìa cành, nước đã trôi
Tiệc vui đã tận, khách xa rồi
Tuyết đông đã chuyển, non đầu bạc
Chỉ bóng và người vẫn thế thôi.

Trăng đã tàn rồi, liễu xác xơ
Thuyền theo sóng nước, cách đôi bờ
Trúc đông còn đứng, sương lành lạnh
Chỉ đất và trời vẫn ngẩn ngơ.

Lối cũ rêu phong, vắng dấu hài
Hồn xưa lưu luyến, bóng chưa phai
Vô duyên hội ngộ, thì ly biệt
Chỉ hận cho mình, biết trách ai.

(Thanh Trúc, Thương ly biệt, lấy ý từ câu "Đa tình tự cổ thương ly biệt" của Liễu Vĩnh)

Lưu niệm

Tình cờ nắng gió buổi rong chơi
Lơ đãng nhìn non ngắm nước trời
Thỉnh thoảng bâng khuâng theo lịch sử
Mơ màng đôi lúc ngóng sao rơi.

Lối mòn bậc đá dấu chân xưa
Tự hỏi đời ta đã đẹp chưa
Thân thế gửi tròn cho mộng lớn
Mồi lần linh hiển, mỗi lần mưa.

Hình non bóng núi đứng hiên ngang
Vách hiểm khe sâu dựng vững vàng
Có phải anh hùng thời thế tạo
Hay nhờ địa trở mới danh vang.

Bát ngát trời xanh với núi xanh
Lên cao nhìn xuống đẹp như tranh
Buồn vui ly hợp tan đầu gió
Sẽ tựa dòng đời sẽ cuốn nhanh.

Cát trắng biển xanh sóng bạc đầu
Lâu đài xây vội sẽ tan mau
Hoàng hôn đứng ngắm chân trời thẳm
Lành lạnh mây xa tím một màu.

Gió vọng rừng thiêng lửa cháy lên
Lửa hồng như thể gọi từng tên
Những người ngã xuống khi xuân chín
Nguyện đến muôn đời sẽ chẳng quên.

Đêm lạnh rừng khuya vọng tiếng ca
Hòa chung nhịp thở của sơn hà
Gió trên vai áo, sương trên tóc
Níu kéo đêm nồng chậm chậm qua.

Cùng nhau chia sẻ nỗi thân thương
Cùng đón ban mai giữa gió sương
Cùng chuyến xe đi cùng bến đỗ
Cùng trong luyến tiếc phút lên đường.

Khách đã đi rồi, khách xót xa
Chút gì còn lại của hôm qua
Hôm nay chỉ sợ trôi theo nước
Như bóng dương quang mỗi xế tà.

(Thanh Trúc, Lưu niệm, nhân dịp ghé thăm Minh Đạm, Vũng Tàu)

Hương hồn

Hoa đã héo tàn, lá xác xơ
Trăng tà soi bóng nước bơ vơ
Hương hồn xuôi chảy theo dòng lạnh
Đứt đoạn tình duyên, lỗi hẹn thề. 

(Thanh Trúc, Hương hồn)

13 thg 11, 2011

Chiếc kẹo bông

Một chiếc kẹo bông vị ngọt ngào
Bình AN tự tại mộng trăng sao
Hồn ta chợt thấy bay theo gió
Nhìn khắp đất trời, đẹp biết bao.

Một chiếc kẹo bông đường ngọt lịm
Như làm sống lại tuổi thơ ngây
Trắng ngần như thuở ngày xưa ấy
Giờ đã phong trần bóng TUYẾT bay.

Ngậm chiếc kẹo bông chợt nhớ nhà
Nhớ canh rau ngót mỗi chiều qua
Nhớ chè trôi nước viên chìm nổi
Môi chợt mỉm cười, lệ chợt SA.

Ngậm chiếc kẹo bông nhớ những ngày
Trưa hè ngủ gục dưới tàng cây
Mặc cho lá TRÚC rơi theo gió
Một thoáng trong mơ đã phủ đầy.

Kẹo bông ngọt lịm ngỡ xuân về
LỘC biếc mai vàng thắm lối quê
Trong trái tim ta xuân vẫn vậy
Nghìn năm còn đọng nỗi say mê.

Kẹo bông ngọt lịm hẹn mai này
Mỗi đứa một nơi chắp cánh bay
Danh toại, công thành, tâm KHÁNH chúc
Chờ khi gặp lại sẽ cùng say...

(Thanh Trúc, chiếc kẹo bông, nhân dịp lần đầu ăn kẹo bông, tặng nhóm bạn An Tuyết Sa Trúc Lộc Khánh)

12 thg 11, 2011

Nhớ người cũ

Lối mòn rêu phủ dấu chân xưa
Người cũ còn đâu thuở đón đưa
Trăng buổi hẹn thề nay khuyết bóng
Một mình lạnh lẽo giữa đêm mưa.
 
(Thanh Trúc)

Chiếc kẹp hồng

Tóc xõa ngang vai chiếc kẹp hồng
Lầu cao ngói thắm phố xe đông
Em đi tha thướt cười duyên dáng
Cho lá mơ màng đón nắng trong.
 

(Thanh Trúc, tặng bạn Phương Quỳnh)

Chim mỏi cánh

Từ đây thăm thẳm chốn phong trần
Muôn dặm mịt mù một tấm thân
Muốn biết đường xa chim mỏi cánh
Xin về chốn cũ hỏi phù vân.


(Thanh Trúc, tặng bạn Thùy Linh)

Chiếc nơ xanh

Nơ xanh áo trắng chữ A bình
Cười nụ mơ màng má thắm xinh
Khoảnh khắc xuân hoa Kinh Tế nở
Thiên hương tô điểm dáng Thùy Linh.

(Thanh Trúc, tặng bạn Thùy Linh, nhân một cuộc thi ảnh)

Cầu vồng phía cuối đường

Ta thấy chiều nay phía cuối đường
Cầu vồng bắc nhịp nối hai phương
Trăng tròn mười sáu soi cành liễu
Theo tóc ai về gió ngát hương.

Trời xanh mây trắng cách bao xa
Lơ đãng trăm năm cũng mặn mà
Bọt bể phù dung trong thoáng chốc
Không cần quen biết mới chung nhà.

Sông Tương xuân hạ cứ đầy vơi
Nước chảy hoa trôi chẳng một lời
Cỏ phía bên này trông bến vắng
Bên kia đò lỡ đợi trăng rơi.

Gặp gỡ muôn đời một chữ duyên
Ai mà chẳng mộng buổi đoàn viên
Sao không nhìn thấy năm dần cuối
Con nước cho vơi mới ngóng thuyền.

(Thanh Trúc, cầu vồng phía cuối đường)