13 thg 11, 2016

Em về nơi đâu

Có những ngày đông rất dại khờ
Ta đem áo lạnh khoác vào thơ
Và tay lạnh lạnh dường nhung nhớ
Một chút tay ai nắm hững hờ.


Nắm hững hờ nên vội vã buông
Mùa đông lạnh đón gió đông buồn
Gió đông níu giữ mùa đông lạnh
Nghe thở dài nhau một tiếng suông.


Có người mùa lạnh tiếc mùa xuân
Chôn giấu ưu tư giữa cõi trần
Mây trắng lẻ bầy gieo cánh nhạn
Lạc về trong một chốn phân vân.


Em đã về đâu đuổi mộng đời
Anh tìm trong mãi nẻo sương rơi
Mùa đông sao chẳng đưa tay nắm
Để dở dang ta giữa đất trời.


(Thanh Trúc, Em về nơi đâu)

6 thg 11, 2016

Thanh Trúc bây giờ

Lối cũ ngày xưa mộng dở dang
Người xưa đã vắng, nắng xưa tàn
Lời yêu xưa đã bay về gió
Một cõi xưa giờ để thở than.

Phố cũ chiều nay khách vẫn đông
Người qua vẫn vội một đôi dòng
Đời trôi như thế và như thế
Ta lại rơi vào cõi nhớ mong.

Góc trời thôi rộng, hạc thôi bay
Gác nhỏ thôi mưa, nhạn lẻ bầy
Áo trắng thôi về nghe lá rụng
Người thôi đã vắng chốn nào đây.

Thanh trúc bây giờ tuổi mộng vơi
Thanh mai đã rụng chốn xa vời
Thanh xuân lãng đãng còn đâu nữa
Níu giữ thanh thiên một khoảnh trời...

(Thanh Trúc)

Tình thơ cho em: Em đẹp hồn nhiên



Em đẹp hồn nhiên tựa thủy tinh
Yêu anh đằm thắm hết duyên mình
Tóc em dài cuốn anh vào mộng
Để sáng mơ màng trên gối xinh.

Để sáng nhìn nhau, nắng mới lên
Em hồn nhiên nhỏ đánh vần tên
Tên anh nghe thấy bình yên quá
Nghe tiếng em cười khúc khích bên.

Để sáng thì thầm những tiếng yêu
Nghe hơi thở nhẹ, nhịp tim đều
Ôm em trong một vòng tay ấm
Đâu đó hồ như tiếng trẻ reo...

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Sẽ mãi bên anh


Sẽ mãi bên anh

Sẽ mãi bên anh suốt cuộc đời
Là tình yêu nhỏ của anh thôi
Tin lời em nhé, tin em nhé
Mãi mãi yêu anh, mãi mãi hoài.

Nửa đời còn lại, sống vì anh
Vì chút yêu thương vẫn để dành.
Đã hứa với lòng, em đã hứa
Và vì anh có cả trời xanh.

Để dành trọn vẹn tặng anh yêu
Một trái tim thôi, chẳng có nhiều
Anh nhớ giữ gìn, anh trân trọng
Lời yêu em gửi tấm lòng theo.

...

Em chắc vô tâm, chắc dại khờ
Yêu anh nhiều lắm, vẫn ngây thơ
Đôi lần vô ý làm anh giận
Và gợi lòng anh những nỗi lo.

Nên có đôi lần nói nhỏ thôi
Bên tai thỏ thẻ với anh hoài
Yêu anh nhiều lắm, yêu nhiều lắm
Anh ạ, em yêu... biết lỗi rồi.

Cũng có đôi lần kém đảm đang
Yêu anh, nhưng cũng... thích ăn hàng
Anh chìu em nhé, yêu anh lắm
Em lén hôn anh chút vội vàng.

Ấy là một chút chút hồn nhiên
Trong tuổi yêu thương nở rộ miền
Có những mùa xuân ta hẹn gặp
Hai người im lặng hóa bình yên.

Đã đến bên anh những tháng ngày
Dịu dàng vương giữa nét thơ ngây
Bên bờ vai tựa, đôi tay nắm
Bên những ngọt ngào, những đắm say.

...

Đêm nay chắc lại nhớ về anh
Mơ tiếng yêu thương, tiếng dỗ dành
Có lẽ rằng mai ta sẽ gặp
Em thành nắng nhỏ giữa trời xanh.

Đâu đó lòng ta có nhớ nhung
Giữa mùa hoa ấy sánh vai cùng
Va-len-tine trắng rồi anh ạ
Kẹo ngọt hay là sẽ nếm chung.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Đường lên phố núi vấn vương

Đường lên phố núi vấn vương
Mưa bay qua những con đường năm xưa
Em bây giờ, đứng dưới mưa
Nghe ưu tư nhắc tuổi vừa hai lăm.

Mưa bay từ cõi trăm năm
Anh từ phố núi thương thầm xứ Ninh.

Đất nào nuôi lớn đôi mình
Có đồng xanh, có sông Dinh ngọt ngào.

Anh còn theo gió nơi nào
Lay lay áo khắp miền cao đi về
Miền cao là đất Ban Mê
Nhớ thương em giữa miền quê Ninh Hòa.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Đêm Vạn Ninh nhớ người yêu

Đêm Vạn Ninh nhớ người yêu

Lác đác sương bay nhớ vóc kiều
Giăng giăng đâu đó chút thương yêu
Mùa nào đã chuyển hương thu thảo
Đâu tóc em vương một chút nhiều.

Thấp thoáng đèn đêm cửa biển xa
Bãi bồi thăm thẳm nước bao la
Tôi đi trên lối Trần Hưng Đạo
Tôi chợt thương em chút đậm đà.

Tôi ngỡ tìm em, chợt ngẩn ngơ
Em nào phố Giã, chốn đâu thơ
Em ngồi đâu đó bên thềm Vạn
Đất giống tên mà khác giấc mơ.

Em à, có biết, lối tôi dài
Mỗi sớm nhạt nhòa chút nắng mai
Chiều xuống Tân Dân nghe đá cuộn
Đêm về áo bụi lạ lùng vai.

Áo bụi về nghe lá cuối thu
Lục bình trên nước đỗ phù du
Đêm nay phố Giã bình yên lạ
Tôi ngỡ hư vô, ngỡ mịt mù.

Tôi thức hằng đêm, vẫn nhớ em
Loay hoay đường lạ, lạc bên đèn
Nhân sinh cuốn chút sầu xa cội
Dừng lại xứ này, bụi lấm lem.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Bên cầu Nhật Lệ nhớ người yêu


BÊN CẦU NHẬT LỆ NHỚ NGƯỜI YÊU

Nếu nước mùa thu vẫn cứ trôi
Đi qua cầu nhỏ đến xa vời
Nếu ai đã gặp người trong mộng
Sẽ thấy xanh xanh một khoảnh trời.

Anh đến miền xa, những chốn xa
Nghe tim gõ nhịp nhớ quê nhà
Có nơi nào đó thềm em đợi
Lác đác sương giăng cuối áo tà.

Cầu tên Nhật Lệ, nước là thơ
Thuyền nhỏ là mây chở bến bờ
Mây chở đi đâu lòng thấp thỏm
Tìm về bên góc nhỏ anh mơ.

Tìm về bên góc có yêu thương
Có nắng theo em lối đến trường
Có cõi em về bay phấn trắng
Trên tà áo nhỏ tuổi xuân đương.

Xuân còn như mộng vóc tơ điều
Có ánh trăng thề lộng lẫy treo
Cách mấy trùng xa ai đó bỗng
Bên cầu Nhật Lệ nhớ người yêu.

Anh nay đã chọn lối phong trần
Có bụi đường lay những bước chân
Nhắn gửi yêu thương về giữa mộng
Theo mùa thu thảo nở đầy sân.

Người xuôi Lệ Thủy, ngược Tuyên Minh
Vuốt tóc sương trên cửa Quảng Bình
Cúc dại thu đùa xơ xác cánh
Lòng son phơi một nhụy đinh ninh.

Một sớm yêu thương sẽ trở về
Nghe say đồng nhỏ phấn thôn quê
Nếu ai còn ngượng ngùng chưa nói
Nhờ gió lay lay mái tóc thề.

Nếu có hoa giăng những lối nào
Nghe trêu lời trẻ tiếng xôn xao
Nếu ai có được người trong mộng
Sẽ biết yêu thương thật ngọt ngào.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Thiếu nữ làm hoa ốc


THIẾU NỮ LÀM HOA ỐC

Có chút ưu tư lẫn dại khờ
Dịu dàng trong những giấc anh mơ
Em là thiếu nữ làm hoa ốc
Gửi tặng người thương... đổi lấy thơ

Người thương, hoa ốc... đã mang về
Chắc chẳng thơ rồi.. đáng ghét ghê
Có sáng mai này em thức giấc
Nghe lòng reo nhẹ những say mê.

Thơ tình anh viết giữa đêm qua
Dưới ánh trăng thu đượm mặn mà
Mái tóc em dài như tiểu thuyết
Trăng tròn như mộng giữa cung nga.

Hoa ốc đêm nay nở cánh nào
Nghe lòng anh vỗ sóng lao xao
Mùa thu thiếu nữ làm hoa ốc
Gửi tặng yêu thương những ngọt ngào.

Hoa giữa bốn mùa nắng gió tươi
Hoa bên cánh sóng mặn miền khơi
Em là thiếu nữ làm hoa ốc
Dệt tặng yêu thương cả biển trời.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Thiên thần nhỏ

Thiên thần nhỏ, ngủ hằng đêm
Sương nào cho tóc em thêm điểm sầu
Em vào cõi mộng nơi đâu
Dại khờ tìm được một màu áo xanh.


Áo xanh hờ khoác vai anh
Mơ thành cánh trắng nghiêng quanh lối hồng
Lối hồng là lối yêu nồng
Là môi anh ấm, là vòng tay anh.


Thiên thần nhỏ, mắt long lanh
Yêu em, yêu cả tuổi xanh đất trời
Yêu em, yêu trọn cuộc đời
Yêu em, yêu cả những lời... "Yêu anh".


Thanh Trúc, Thiên thần nhỏ

Tình thơ cho em: Giai nhân mộng

GIAI NHÂN MỘNG

Hai ánh sao đêm thoáng ngại ngùng
Một trời tim tím chút mông lung
Lầu cao vời vợi, giai nhân mộng
Áo khoác sao khuya lấp lánh cùng


Có ánh sao nào giống mắt em
Lung linh thổn thức lắng tơ mềm
Nhìn qua vũ trụ như bàng bạc
Giữa dải ngân hà ngọc dát lên.


Em ngước nhìn đâu mảnh tuyệt vời
Bao la thấp thoáng ánh sao phơi
Đêm nay Nhân Mã dừng chân lại
Để ngắm Song Ngư phía cuối trời.


Nhẹ nhàng thanh thoát đất sơ khai
Em cúi nhìn đâu phố mộng dài
Ngọc nữ hương về sân trúc ngọc
Nghe ngàn sương ngủ đợi ngàn mai.


Mắt buồn xao xuyến cả hoàng hôn
Em kết đâu ra những nỗi buồn
Có vết yêu nào như ngốc dại
Nhưng hồn nhiên của tuổi chưa khôn.


Đêm buông xuống phố mộng tình cờ
Có tiếng thì thào giống tiếng thơ
Có sóng ngoài xa nghe khép lại
Ngày xưa, nay đã đáp đâu bờ.


Đêm nay sóng dạt đến đâu thuyền
Nghe tiếng yêu nào vỗ tự nhiên
Đâu đó bờ xa thôi trách biển
Lòng chưa đủ rộng để bình yên.


Thanh Trúc

Ngọc nữ

Ngọc nữ

Ngọc nữ là em, ngọc nữ hoa
Em về bên ấy, cách bao xa
Lòng trong một tấm còn chăng nữa
Có phút giây nào để vụt qua.


Nỗi sợ không tên, nỗi sợ gì
Em làm đâu đó giọt tràn ly
Bao giờ hoa lại phơi màu ngọc
Ta sẽ quên người dưới khóe mi

Ngọc nữ là hoa, ngọc nữ tâm
Là lòng em đó đợi tri âm
Hay là đóng cửa bên đời mãi
Vì một ai kia đã khóc thầm.

Ngọc nữ anh về sẽ trổ hoa
Bóng hình em đã khuất nơi xa
Em là ngọc nữ trăm năm nữa
Anh nuối tiếc trong những tuổi già


Thanh Trúc

Ngọc nữ hoa

NGỌC NỮ HOA
Ngọc nữ đâu là một đóa hoa
Đêm nay sương gió xuống la đà
Em còn vương vấn bao mùa khác
Có biết đông này lạnh lối ta?

Ngọc nữ đâu rồi một giấc mơ
Em giăng vô ý chút nghi ngờ
Bên đường mây khói đau lòng khách
Dưới tuyết vùi chôn một ý thơ.

Còn chăng ngọc nữ nét nào duyên?
Năm tháng đâu vương má lúm tiền?
Đâu đó ngoài kia giông bão đến
Em còn giữ lại chút hồn nhiên?

Lòng em còn có chút nào yêu
Cho khách đơn côi giữa mộng kiều
Ta tiếc lòng chăng hoa ngọc nữ
Ngậm ngùi khi sắc đỏ hồng treo.

(Thanh Trúc, Ngọc nữ hoa)

Hoa nở trên tay mẹ gầy

Hoa nở trên tay mẹ gầy
Tóc mai sương điểm, gió lay áo sờn

Tháng ngày nghe nắng biết ơn
Lòng hoa vui giữa nước nguồn bao la

Nước từ giếng nhỏ bên nhà
Trong tay mẹ tưới, đậm đà lòng xanh

Mùa vui cánh bướm chao quanh
Hoa ngày thu đã nở thành sắc xuân

Bốn mùa vương vấn bao lần
Hương trên áo mẹ đã dần bay xa

Hoa nào nở, tuổi nào qua
Nhớ chăng lòng mẹ bao la đất trời.

Thanh Trúc

Đêm Giáng Sinh

Đêm Giáng Sinh

Nghe tiếng mưa bay nhắc ngậm ngùi
Nghe sương nghe gió tiếc đêm vui
Nghe chuông điểm đủ mười hai tiếng
Nhắc lại ban sơ mộng đã vùi.


Có những yêu thương đến vội vàng
Giật mình thiên sứ tiếc trần gian
Đêm nay buông xuống mơ hồi ức
Mới biết nhân sinh tiệc đã tàn.

Dễ nói yêu mà cũng dễ quên
Gương tan, ngọc rạn, biết đâu đền
Giáng Sinh, anh nắm tay người khác
Em tiếc mơ hồ một cái tên.

Em về gác nhỏ tiếc người xưa
Thiên sứ quên chăng gửi mộng thừa
Cho cõi nhân sinh đầy ảo tưởng
Cho trời buông lệ dưới màn mưa.

Em về gác nhỏ khóc từng đêm
Giấu kín trong chăn những nỗi niềm
Đêm vắng, ngoài kia, mưa đã tạnh
Chỉ còn sương gió cuối lòng em.

Em về gác nhỏ, nép mình sâu
Khép kín tương lai chẳng có màu
Trả nợ cho anh bằng quá khứ
Bằng lòng chân thiện suốt đời đau.

Đêm trắng nào nuôi mộng vĩnh hằng
Ngày xưa thiên sứ xót người chăng
Lòng em cầu một que diêm nhỏ
Thắp lại niềm tin dưới tuyết băng.

(Thanh Trúc, Đêm Giáng Sinh)

Tình thơ cho em: Chuyện cũ qua rồi

CHUYỆN CŨ QUA RỒI

Quá khứ là mưa, chuyện cũ trôi
Thời gian ký ức cuốn đi rồi
Đời như tiểu thuyết, qua hồi mới
Sẽ chóng quên đi những ngậm ngùi.


Tuyết rã mùa đông, lại đến xuân
Mưa thôi hạt nặng, nắng lan dần
Đường qua sương gió, thôi ghềnh thác
Sẽ thấy hoa cười mỗi bước chân.

Buồn sẽ là mây, gió cuốn qua
Vui như nắng mới ghé hiên nhà
Mùa xuân gõ cửa trong tim nhỏ
Cho tiếng yêu thương lại đậm đà.

Em sẽ lại cười, sẽ lại yêu
Phấn son tô lại vóc tơ điều
Bên người em ước, xây mùa cưới
Có những tương lai hạnh phúc nhiều

(Thanh Trúc, Chuyện cũ qua rồi)

Tình thơ cho em: Em là hoa đá

Em là hoa đá
Hãy ngủ đi người, hãy ngủ đi
Ưu tư niềm cũ có riêng gì
Hoa từ trong đá hay bằng đá
Mà để sương về ướt khóe mi.

Hãy ngủ đi người, hãy ngủ ngon
Đêm nay lắng lại giấc vuông tròn
Bao giờ sương lạnh tan đầu gió
Là ánh mai về trú gác son.

Hãy ngủ đi người, chẳng vấn vương
Ngày mai nắng ấm ghé bên giường
Cho đời nở thắm nhành hoa đá
Và chẳng bao giờ nữa tổn thương

Em là hoa đá cuối mùa đông
Đợi tuyết băng tan giữa tấm lòng
Đợi tiếng yêu thương về phố nhỏ
Trong từng đôi én liệng song song.

Em là hoa đá của mùa xuân
Nở cánh môi anh mộng thật gần
Hoa đá lòng như hoa ngọc nữ
Chờ anh một buổi hẹn dừng chân.

(Thanh Trúc, Em là hoa đá)

Năm hồ hết

Năm hồ hết

Năm hết thời gian, lỡ hẹn người
Loanh quanh trên phố ngỡ xa xôi
Không duyên nên chẳng bao giờ gặp
Có chút bâng khuâng lạc giữa đời.


Năm hết mùa yêu, chẳng kịp yêu
Giật mình nghe lá rụng buồn thiu
Thời gian vô cớ, người vô cớ
Lấy cớ xa xôi, lỡ hẹn nhiều.

Hồ như rụng bước khách lang thang
Một thoáng nghe đâu phố bẽ bàng
Một cõi hồn nhiên chưa kịp gặp
Người về, năm cũng kết, sang ngang.

Năm hết rồi sao, khách vắng tanh
Đường dài heo hút, gió loanh quanh
Bâng khuâng một thoáng, người vơi bước
Chiếc áo kiêu sa lại để dành.

(Thanh Trúc, Năm hồ hết)

Cả đời khói bụi

Cây xanh mấy lối chẳng còn chi
Kiếm chốn nào đâu để ngủ lì
Đường nhỏ người xe chen tấp nập
Cả đời khói bụi chắc mê ly?

(Thanh Trúc)

Hoa khói ngủ yên

Hoa khói mùa này đã ngủ yên
Xuân về lại rụng đóa triền miên
Mùa thu ai ngủ trông ai thức
Ta hẹn nhau bên mộng một miền.

Một miền khói trắng với mưa bay
Ai đón em đi những tháng ngày
Có cỏ phù sa chen áo tím
Có người cười nụ, tóc thơ ngây.

Em còn hứa hẹn những buồn vui
Có thấy ta yêu giữa cuộc đời
Áo tím giăng hình mây tím đẹp
Em về đâu đó giữa riêng tôi.

Ta ngắm thời gian, ngắm tháng năm
Tay thôi ngượng nắm, nói yêu thầm.
Cuộc đời bao thuở mơ hồi ức
Mơ gió miền xa lại ghé thăm.

Đổi phấn trắng và đổi phấn xanh
Tô màu mơ ước, áo duyên lành
Nước mùa thu cũ, mùa thu lạ
Gieo rắc bên hồ cá chép nhanh.

Áo hồng, áo trắng, áo thơ ngây
Áo tím em dâng mộng tím đầy
Áo đỏ em về thêu cánh phượng
Em mùa xuân khoác nửa màu mây.

Cánh én gieo màu ngọc trẻ trung
Nước mây qua khói sóng theo cùng
Có đường nào dẫn người yêu dấu
Về một miền trao dạ thủy chung.

Phận tròn tròn, nẻo cũ rong chơi
Bỏ mộng đi đâu, mộng giữa trời
Hay có sau này, con én nhỏ
E dè tìm lại giọt sương rơi.

Phấn thơ ngây lãng mạn chưa quên
Giọt nắng qua đường bụi lại lên
Có cõi nào xa xôi lạ lẫm
Mượn viền má ngọc điểm tô nền.

Lối nhỏ mơ lòng dạ tuyệt vời
Buồn vui ai trách những buồn vui
Khói bay về ngắm sông thơ mộng
Nẻo cũ trăng xưa hạc cũ rồi.

Áo nào xưa cũ mộng nào quen
Có đám mây qua gợi trước thềm
Ai ghé đường ai nghe gió gọi
Ta lòng ta nhớ cõi nào thêm.

Có đời ai giống mộng và yêu
Em ngóng trông mây trắng rất nhiều
Áo cầu vồng, tay đưa cắt lửng
Em là mây tím để tôi theo.

Có cõi nào như mộng với thơ
Tìm mây tìm gió đến bao giờ
Em về một cõi làm tôi thức
Trao tặng cho đời một giấc mơ.


Thanh Trúc

Lối cũ ngày xưa

Lối cũ ngày xưa mộng dở dang
Người xưa đã vắng, nắng xưa tàn
Lời yêu xưa đã bay về gió
Một cõi xưa giờ để thở than.


Bến cũ chiều nay khách vẫn đông
Người qua vẫn vội một đôi dòng
Đời trôi như thế và như thế
Ta lại rơi vào cõi nhớ mong.

Góc trời thôi rộng, hạc thôi bay
Gác nhỏ thôi mưa, nhạn lẻ bầy
Áo trắng thôi về nghe hạ rụng
Người thôi đã vắng chốn nào đây.


Thanh Trúc

Đuổi lợi danh

Phố núi vẫn còn một chút xanh
Thân ta như gió mãi thay cành
Hay đâu cành gãy, người mang tiếng
Mặc kệ thân tình, đuổi lợi danh!


Thanh Trúc

Phan Thiết ta về

Phan Thiết ta về ghé phố đông
Vu vơ quán cóc viết đôi dòng
Nơi đâu nhạc Trịnh mơ hồ quá
Một chốn đi về chợt nhớ mong...


Thanh Trúc

Mệt nhoài phố núi

Phố núi chiều về có chút mây
Người qua nhớ lại một đôi ngày
Cafe đâu nữa mà vương vấn
Lòng đã mệt nhoài chén rượu cay.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Cô bé mùa mưa

Cô bé mùa mưa

Có một một mưa mới biết yêu
Em đi qua phố, phố ban chiều
Tóc em mưa xuống mơ hồ trắng
Em đã thương ai một ít nhiều.


Có một mùa mưa, một thoáng mưa
Mưa rơi như tiếng thở ngày xưa
Ngày xưa yêu dấu ai còn khóc
Em nén tương tư dưới bóng dừa.

Có một mùa mưa sánh bước nhau
Áo em choàng mũ kín qua đầu
Tay em ai nắm mơ hồ ấm
Mưa ướt ta còn chẳng chịu mau.

Có một mùa mưa mới biết xa
Đời trôi theo nước có người qua
Sương giăng trên tóc, mưa màu vắng
Em giấu yêu thương dưới nắng tà.


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Mai vàng chín cánh

Anh về nghe giữa sáng nay xuân
Có chớm môi xinh ghé lại gần
Có áo em màu hoa thạch thảo
Mai vàng chín cánh nở ngoài sân.


Mai vàng chín cánh đếm yêu thương
Yêu với không yêu khó chọn đường
Đến đến vần yêu em dừng lại
Mùa nào mơ mộng tuổi xuân đương.

Em về cỏ dại hóa thành mây
Tóc trắng em đan giữa mộng gầy
Nếm ngọt ngào môi ta mới ướt
Vần thơ đọng lại giữa hương say.


Thanh Trúc, Mai vàng chín cánh

Tình thơ cho em: Ta có bao giờ hết nhớ nhau

Em có bao giờ hết nhớ anh
Mùa xuân nay chỉ có màu xanh
Lòng em đã có thêm màu tím
Chữ nợ trăm năm hẹn để dành


Ta có bao giờ hết nhớ nhau
Chia ly là tạm, hẹn ngày sau
Mắt em sao giống vầng trăng khuyết
Soi giữa tim anh những nẻo sầu.

Anh chẳng bao giờ hết nhớ em
Cũng không nhiều lắm, chỉ hằng đêm
Những lời thương nhớ rơi vào mộng
Hẹn lại hôn em dưới bậc thềm.

Xuân chẳng bao giờ đổi hết xuân
Mai vàng trước gió nở bao lần
Cuối mùa xuân sắc mai còn nụ
Ẩn dưới duyên mình những ái ân...

Thanh Trúc, Ta có bao giờ hết nhớ nhau

Em nhắc thời gian

Em nhắc thời gian một tiếng yêu
Lòng ta mơ mộng chợt không nhiều
Tự về ăn gió chau sương tuyết
Ngắm khách về nguồn giọt mộng khêu.

Em gác về sông mấy cánh khuya
Em trao về biển áo dâu kìa
Áo dâu là áo thơ vần điệu
Em nghe lời mẹ kể ngoài kia.

Thanh Trúc

Cát bụi hồn nhiên

Cát bụi hồn nhiên cánh én bay
Mưa giăng lớp lớp tự đêm ngày
Bận lòng thi sĩ tìm chân lạ
Ngẫm khúc phong trần lại tỉnh say.

Thanh Trúc

Lá rụng về sương

Lá rụng về sương nẻo xác xơ
Áo khô đỏ rực nắng bên bờ
Mấy dòng thăm thẳm trôi lưu thủy
Phảng phất lòng người gửi mộng mơ.

Thanh Trúc

Sài Gòn đã vắng

Sài Gòn có vẻ vắng người qua
Chắc đã lòng thôi tuổi mặn mà
Anh bước bên đường mơ gót ngọc
Em về khung cửa ngắm mùa xa.



Thanh Trúc

Sài Gòn vẫn đẹp

Sài Gòn vẫn đẹp vẫn còn duyên
Chỉ có tim anh lạc khỏi miền
Hai tiếng yêu thương đành gác lại
Chờ xuân khoe sắc lại đoàn viên.


Thanh Trúc

Ta thích phồn hoa

Ta thích phồn hoa giữa chốn này
Lòng như gió thoảng, tự nhiên say
Hoàng hôn xuống phố đèn như ngọc
Một chuyến thanh xuân đã đủ đầy.


Thanh Trúc

Xuân có buồn vui

Mùa xuân, ừ nhỉ, có buồn vui
Mây đã bay qua một góc trời
Mưa có về nguồn nghe chuyện cũ
Nghe mùa xuân nhớ một mình thôi.


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Ngày của riêng em

NGÀY CỦA RIÊNG EM

Hương thầm vương vấn góc trời xa
Gửi tặng riêng em một món quà
Có những yêu thương còn giấu kín
Chờ em một sáng nở bung ra.


Ngày của riêng em, chỉ của em
Hoa xinh nở thắm cánh môi mềm
Áo em mới khoác thêm màu tím
Lấp lánh ngàn mây nắng mới lên.

Ngày của riêng em, của nhớ thương
Trong vườn xuân sắc, cúc còn hương
Tháng ba duyên thắm, gần như chín
Mang đến dịu dàng, những vấn vương.

Em đẹp như màu của gió mây
Như hoa rực rỡ góc sân đầy
Đợi mùa lên tiếng "yêu anh lắm"
Sẽ đến bên thềm, sẽ đắm say.

Anh về, anh lại nắm tay em
Như những mùa qua dạo trước thềm
Ngắm thấy hai người hôn lén lút
Và cười khúc khích dưới trăng đêm.

Anh viết từng đêm những nhớ nhung
Yêu em xa cách đến muôn trùng
Bao giờ anh được ôm hơi ấm
Nghe ngực lòng yêu nhịp khẽ rung.

(Đâu đó hình như Tám tháng ba
Cho duyên em đẹp dưới hiên nhà
Áo dài em chắc... may màu tím?
Như ước như thề chuyện chúng ta.)

Thanh Trúc

Ưu tư

Ưu tư đoạn tháng qua ngày
Mùa thu mây trắng thôi bay giữa trời
Mùa thu ai, đợi thu rơi
Thu rơi xuống phố, không người nhặt thu


Thanh Trúc

Tiếng thời gian

Có tiếng thời gian rắc giọt cười
Thời gian trên khóe mắt em trôi
Thời gian là nước, em là lá
Lay nhẹ vào tim một chút tôi.


Có tiếng nào nghe thổn thức buồn
Nghẹn ngào trên áo ướt mưa tuôn
Em chưa từng khóc ngày xưa ấy
Em đã thành mưa rả rích buông.

Thời gian là mệnh cách lòng nhau
Là giấc nào nghe lệ úa sầu
Thổn thức mang tôi vào giữa mộng
Nghe buồn em ngủ cõi nào đau.

Tôi nào khóc giữa lối xa xăm
Để chốn em qua lặng khói trầm
Ấy lối phù hoa hay cỏ dại
Hay lòng tàn héo mộng tri âm.

Man mác trời thu áo cỏ may
Em qua cỏ dại bám chân gầy
Em buồn thăm thẳm tôi nào biết
Chỉ có ve sầu tỉnh cuộc say.


Thanh Trúc

Tạm biệt tháng tư

TẠM BIỆT THÁNG TƯ

Hoa nở tháng tư giữa cõi về
Trải lòng ta ngủ tháng ngày mê
Tháng tư ta đã vô tình ghé
Để tiếng giã từ nhẹ nhõm ghê.


Mấy đóa nào mây, mấy đóa mây
Ta đi qua tháng, tháng qua ngày
Lòng ta như ngọc về bên giếng
Nghe điệu vui buổn nửa tỉnh say.

Hoa cỏ tháng tư nở muộn rồi
Lòng ta đâu vắng những buồn vui
Lòng ta chắc đã say lòng khách
Lắng đọng nhân sinh những ngậm ngùi.

Áo trắng lơ xơ cỏ bám đầy
Có màu úa úa giống màu mây
Áo màu trăng trắng, màu trăng trắng
Cỏ úa vô tình mắc áo bay.

Cỏ úa vô tình mắc tháng tư
Lòng nghe thăm thẳm ngỡ hồ như
Một mùa đã vấn vương mùa khác
Một cõi phiêu nhiên đã giã từ.

Ta nhớ mùa nào những thoáng trôi
Ta đi qua núi, núi qua đồi
Có lần ta đã dừng chân giữa
Những chốn phong hoa, những kiếp người.


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Hôn em

HÔN EM

Có xuân nào gõ nhịp bên tôi
Có mộng nào em đã biết rồi
Nắng sớm đưa xuân vào tuổi ngọc
Mùa nào đọng lại dưới viền môi.


Có ai làm mộng đẹp như tranh
Vẽ mắt mi em tựa lá cành
Hé giữa bình minh đôi cánh cửa
Nắng vào lay nhẹ hạt long lanh.

Một chút môi em, một chút mềm
Tôi còn dịu lại giữa chừng đêm
Đôi làn tóc mượt hương say nhẹ
Rón rén nghe lòng gõ nhịp êm.

Một chút môi em chúm chím hồng
Ngọt ngào đỏ ửng nắng bên song
Nắng hồng hay ngỡ môi em mọng
Nếm hết duyên nhau, cả tấm lòng.

Ta bỗng nghe ta tuổi bấy giờ
Ngày này quay lại giấc ta mơ
Tháng này tôi đã yêu em dại
Em cũng yêu tôi một chút khờ.

Tôi đã yêu em tự thuở nào
Yêu viền môi đẹp, mắt như sao
Gió về lay nhẹ bên làn tóc
Hôn nhẹ bên tai chiếc má đào.

(Ừ, đêm qua ngủ, lén hôn em
Có chút ngây ngô, chút ngọt mềm
Gió hóa thành tôi, em chẳng biết
Sáng về em ngỡ giấc mơ đêm.

Hay là em cũng lén hôn tôi?
Những lúc khi đêm đã ngủ rồi
Nên chẳng bao giờ ta thắc mắc
Sao tình yêu đẹp những làn môi.)

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Thơ tình người đẹp và xe

Thơ tình người đẹp và xe
Người đẹp và xe chẳng biết sầu
Xe hư không biết ghé nơi đâu
Đành đưa anh dắt, đưa anh dắt
Anh dắt em qua những nhiệm màu.


Anh dắt em qua những dịu dàng
Đêm khuya trong tiếng bước miên man
Sương giăng bên lối hoa tim tím
Nghe tiếng tim anh đập nhẹ nhàng.

Em bước theo anh một cõi nào
Em ơi mong tiếng gió lao xao
Mồ hôi cho áo anh khô sớm
Em chọn yêu thương, chọn ngọt ngào.

Người đẹp và xe, tuổi dại khờ
Sương rơi trên mái tóc em thơ
Xe em đâu đó dừng bên quán
Nghe áo anh thương những vệt mờ.

Người đẹp và xe mộng tuyệt vời
Xe hư, cho nước mắt em rơi
Chân em đâu bước mơ hồ quá
Em xót chăng anh mệt rã rời.

Ta bước cùng nhau giữa lối đông
Trời cho mưa gió, đổi cơn giông
Xe em anh dắt, mai em nhé
Nhớ chọn anh khi muốn lấy chồng.

Em chắc cần anh một sớm mai
Một vòng tay ấm, một đôi vai
Dịu dàng cho mắt em hờ khép
Cho tiếng ngọt ngào chẳng nhạt phai.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Đêm Quy Nhơn, thi sĩ nhớ người yêu

Đêm Quy Nhơn, thi sĩ nhớ người yêu
Mùa này Ghềnh Ráng vẫn bơ vơ
Tôi xót xa em vẫn đợi chờ
Em của nghìn năm, em của mộng
Tôi thành Mặc Tử hóa trang thơ.


Đêm nay phố vẫn ánh đèn nghiêng
Vẫn có ai qua lạc những miền
Em chắc nghìn năm, sâu lẳng lặng
Một thời thơ đã viết thành duyên.

Đêm nay thi sĩ nhớ người yêu
Nhớ dáng uyên nguyên nhớ vóc kiều
Một thoáng mùa xa, xa xứ quá
Ai thành phút chốc hóa cô liêu.


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Vì em là con gái

Vì em là con gái

Con gái, em là, của mẹ ba
Có chi quen biết với anh mà
Anh mà đến trễ thì em giận
Đến sớm thì em... chẳng thấy ra.


Anh đứng chờ hoài, muỗi cắn đau
Gặp em, muốn trách một đôi câu
Em cười, em chính là con gái
Đến trễ thôi mà... mới quý nhau.

Con gái là em, thích hẹn hò
Anh yêu đã sẵn... ngỡ trời cho
Việc gì anh cũng xem em nhất
Chỉ lúc tính tiền... anh mới to.

Có lúc chìu em đến hết mình
Nhìn em ăn đủ thứ linh tinh
Hình như cái miệng em không đáy
Phải vậy, anh à, nó mới xinh.

Cũng có khi em chút vụng về
Quên nồi trên bếp, để cơm khê
Chắc là khi ấy em đang giấu
Anh biết thời anh... sẽ chọc quê.

Anh chọc rằng nghe: mẹ méc ba
Con mình sao chẳng giống người ta
Thông minh đến mức hay quên lắm
Cứ phải "nhắc đò" mới nhớ ra.

Con gái là em, cũng có khi
Làm ngơ như thể chẳng quen gì
Không quen, sao liếc nhìn nhau mãi
Cứ đợi nhau hoài chậm bước đi.

Con gái là em, cũng ngại ngùng
Cầm tay anh thấy: thấy anh run
Em à, anh mới đầu tiên đó
Hứa dắt tay nhau đến cuối cùng.

Con gái là em, mộng khát khao
Má em hồng phớt tự khi nào
Duyên em sẽ thắm khi mùa cưới
Anh đón em theo những ngọt ngào.

Em ạ, có buồn, hoặc có vui
Nhớ rằng ta đã có nhau rồi
Từ đây vui sẽ vui hai đứa
Còn nếu buồn chăng: sẽ sẻ đôi.

P.S. Đừng lo, em nhé, chuyện cơm canh
Khê quá thời phơi nắng để dành
Rang ăn với nước canh hơi mặn
Cũng giống tim vàng dưới mái tranh.

Thực sự, em à, chẳng thế đâu
Như người ta nói: kẻ yêu nhau
Cơm canh ai nỡ cho khê, mặn
Anh nấu em ăn đến bạc đầu.

Thanh Trúc

Con là con gái

CON LÀ CON GÁI

Con là con gái, mẹ yêu con
Yêu cái môi xinh, cái má tròn
Ba khẽ cúi đầu hôn trán nhỏ
Ngọt ngào con ngủ, giấc cho ngon.

Mai này con thắt chiếc nơ xanh
Váy chấm bi son, mũ rộng vành
Ôm búp bê hồng, môi chúm chím
Vui cười khúc khích tựa chim oanh.

Mai này con kết chiếc đuôi sam
Chân sáo quanh sân bắt bướm vàng
Nũng nịu vòi bà nghe cổ tích
Muốn làm cô Tấm nhất trần gian.

Con sẽ đến trường, một sớm mai
Buồn vui gắn bó với trang bài
Biết đâu con sẽ thành cô giáo
Sẽ giống như cô khoác áo dài.

Con sẽ mắt huyền, mái tóc đen
Có người sẽ đến, sẽ làm quen
Con à, nhớ nhé, đừng quên nhé
Chớ gấp chi mà kể họ tên.

Con sẽ ngọt ngào, sẽ dễ thương
Duyên con sẽ chín dưới thềm hương
Khi con chọn được người như ý
Đến đón con đi tới cuối đường.

Mai này con sẽ nấu ăn ngon
Cho tiếng yêu thương mãi vẫn còn
Bên bếp gia đình như mẹ đã
Bao lần nhóm lửa thắp lòng con.

Mai này con sẽ, sẽ dần quen
Với tiếng đưa nôi dưới ánh đèn
Với những ưu tư và nhẹ nhõm
Khi mùa mưa hết, nắng hừng lên.

Mai này khi tóc điểm sương sa
Có trẻ quanh con tiếng gọi "bà"
Con sẽ hiểu lòng bao lớp trước
Vì đời dâng một chuyến xuân qua.

Con gái là hoa nở tuyệt vời
Là duyên, là mộng giữa xuân tươi
Là thiên thần nhỏ vươn đôi cánh
Mang tấm bao dung khắp đất trời.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Hái nhánh dã quỳ

Hái nhánh dã quỳ gửi xuống xuôi
Nhẹ rung từng chút nắng ven đồi
Dã quỳ đẹp lắm, nghe người nói
Chung thủy như màu của lứa đôi.


Hái nhánh dã quỳ gửi đến em
Mùa thu thương nhớ cánh môi mềm
Góc trời Đà Lạt, hoa vàng rực
Trong gió hồ như nắng ấm lên.

Dã quỳ cánh mỏng với đường xa
Khó vẹn mang theo xuống phố nhà
Gửi tặng cho nhau vài tấm ảnh
Cho màu luôn thắm giữa lòng ta.

Thanh Trúc, Hái nhánh dã quỳ

Tình thơ cho em: Em là cô giáo

Trong sáng như màu của cỏ cây
Dịu dàng trong mắt trẻ thơ ngây
Em là cô giáo xuân không đổi
Hoa phấn theo em những tháng ngày.


Nhẹ nhẹ, rung rinh, cả tấm lòng
Yêu đời, yêu cả tuổi xanh trong
Hoa cài thấp thoáng qua làn tóc
Một thuở lòng anh vẫn nhớ mong.

Em ạ, mùa xuân đã biết yêu
Khi mưa rơi rắc lối yêu kiều
Trên tà áo trắng anh còn mộng
Em cứ đi về giữa nắng reo.

Anh bỗng thành mưa nắng giữa đường
Theo em đi khắp một trời hương
Em thành cô giáo anh nho nhỏ
Anh biết lòng anh đã vấn vương.

Để có một ngày, trước lối xuân
Nghe chim oanh hát một đôi lần
Bên kia hàng xóm, đầu con phố
Có kiệu hoa về rộn bước chân.

Nghe về đâu đó nắng bên sông
Nghe trẻ trêu ai sắp lấy chồng
Cô giáo thành cô dâu nhỏ xíu
Ngượng ngùng nép xuống áo cài bông...

Em vẫn đến trường giống buổi qua
Chỉ là đâu đó giữa đường xa
Không còn ai đó theo em nữa
Mà đón đưa em đến tận nhà.

Cổng trường anh đợi, cũng hơi lâu
Nên chạy về phơi chiếc áo màu
Chợt nhớ nồi cơm chưa kịp nấu
Nhắn tin: cô giáo, nhớ về mau.

Em à, hết tiết, nhớ về nhanh
Anh dọn sẵn bàn: cá với canh
Cơm bắt nồi cơm, chưa rút điện
Chờ em cho nóng tấm lòng xanh.

Chờ em cho biết: vẫn yêu em
Dù tháng năm qua dưới bậc thềm
Anh đếm xuân về trên mái tóc
Nghe đầu êm nhẹ tựa vai êm.

Thanh Trúc, Em là cô giáo

Tình thơ cho em: Thơ tình đêm Giáng Sinh

Đêm đẹp hồ như có ý thơ
Khi ta dạo bước dưới trăng mờ
Nghe chuông vang tiếng lưng chừng gác
Nghe ngọt ngào trong những ước mơ.


Chuông điểm mười hai báo Giáng Sinh
Dường như nhân thế chỉ đôi mình
Em thành thiên sứ, anh thành gió
Nâng giữ hồn nhiên cánh trắng tinh.

Em chợt dịu dàng giống nắng mai
Lòng em đã có một bờ vai
Che em hết cả trời mưa gió
Canh gác cho em những giấc dài.


Thanh Trúc, Thơ tình đêm Giáng Sinh

Tình thơ cho em: Em về yêu thương

Em về yêu thương
Em về mơ lại giấc mơ trưa
Có tiếng thu lay lá chuyển mùa
Nhuộm vàng trên tóc em màu nắng
Lác đác nhìn xa một chút mưa.


Em về mơ lại giấc bên anh
Giấc của mê say lá gọi cành
Chiếc én ngày xuân thôi liệng nữa
Mơ hồ xây tổ dưới nhà tranh.

Em về chu miệng nhỏ hồn nhiên
Để gió ươm lên má lúm tiền
Chút xíu môi son nào ấp ủ
Hình như duyên đã kết thành duyên.

Tuổi mộng, em ơi, có dại khờ
Dù cho mưa ướt mấy dòng thơ
Tên em gieo suốt bao vần điệu
Chẳng chút phai đâu, chẳng thể mờ.

Tuổi mộng, yêu anh, tuổi mộng này
Yêu bàn tay lớn nắm bàn tay
Tay em nhỏ xíu, đan thành mộng
Giữ chặt cùng nhau khắp chốn đây.

Em có còn mơ những giấc mơ
Du dương biển gọi sóng xô bờ
Buồm yên nghe gió trôi dìu dịu
Len lỏi màu mây những ý thơ.

Em có còn say những giấc say
Lòng em nhung nhớ biết bao ngày
Anh về bên phố chân nhè nhẹ
Ta chợt gần nhau giữa tối nay.

Em có còn yêu những tiếng yêu
Trong sương nhẹ nhõm lối ban chiều
Đừng cho ai biết em lòng nhớ
Chỉ có mình anh được bước theo.

Ta chắc còn mong những chuyến xuân
Trong mưa dìu dặt, nắng đôi lần
Trong màn đông ấy, năm nào đó
Ta, giữa đời nhau, sánh bước chân.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Thơ năm mới

THƠ NĂM MỚI

Năm mới rồi sao? Nghĩ cũng nhanh
Người thêm một tuổi, bạc đầu xanh
Ra đường, con trẻ kêu bằng chú
Đã hết một thời được gọi anh.


Năm mới nhanh ghê, chợt giật mình
Mai còn chưa nụ, lá rung rinh
Tính lên hái lá, sâu còn bám
Thôi đợi sâu thành chiếc bướm xinh.

Năm mới người đông, khách cũng đông
Người qua khách lại lạc đôi dòng
Ta đâu còn tiếc người năm ngoái
Chỉ mãi tìm xuân giữa cõi không.

Năm mới sang rồi, tuổi mới sang
Người ta không khác, khác thời gian
Tuổi người chỉ khác là thêm tuổi
Tuổi cũ trôi qua cũng nhẹ nhàng.

Năm mới sang rồi, cũ mới thay
Còn ai năm cũ đón người đây
Còn ai năm mới theo người nữa
Chỉ có ai qua tuổi mộng này.

Chỉ có em qua giữa mộng đời
Em là mây trắng bốn mùa trôi
Vì em cũ mới chưa từng đổi
Chỉ đổi nhân gian, đổi đất trời.

Năm mới, em thêm tuổi dại khờ
Vì em, chắp bút, viết đôi thơ
Nhắn rằng, năm mới, buồn vui nhé
Cho trọn lòng em giữa mộng mơ.

Thanh Trúc

Có những ngày...

Có những ngày

Thi sĩ rong chơi hết tháng ngày
Buồn xem mưa gió, nhớ nhìn mây
Ngậm ngùi đọc mấy vần thơ cũ
Luyến tiếc bên trời những đắm say.


Luyến tiếc bên đường, sỏi đá rêu
Lười xem phố đã khuất trong chiều
Nhớ hình ai đó quen rồi lạ
Ngỡ biết rồi tên, lại hắt hiu.

Lỡ hẹn và ta đã lỡ quên
Gặp người quen lạ, nhắc hoài tên
Như là nợ quá nghìn năm nữa
Lòng cũng buồn theo chuyện lạ quen.

Đã trách nhau rồi, gặp gỡ chi
Hoặc là chịu đựng, hoặc chia ly
Yêu thương nào dễ như người lạ

Chẳng biết lòng ai có chút gì... 

Thanh Trúc

Thời gian như mộng

Thời gian như mộng phải không em?
Ta mới chia tay dưới bậc thềm
Em về đóng kín mùa bên ngõ
Anh bước đìu hiu cuối phố đêm...


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Em là hoa cúc nhỏ

Em là hoa cúc nhỏ

Em nở một mùa, giữa độ xuân
Khi trên mái nhỏ nắng len dần
Có đôi én nhỏ xây nhà mới
Hương sắc đùa theo gió trước sân.


Em đến đôi mùa, gửi tiếng yêu
Tôi nghe xuân hát khúc tơ điều
Tôi thành thi sĩ mơ mùa cưới
Em vẫn là em chẳng chút xiêu.

Em cứ hồn nhiên, chẳng chút vương
Một miền xuân ý, một trời hương
Em là hoa cúc bên đời nở
Để mỗi xuân về một chút thương.


Thanh Trúc

Tạm biệt phiêu du

Thôi những mùa vui khách dập dìu
Dừng chân quán nhỏ nắng liêu xiêu
Cuộc đời như mộng, mơ hồ quá
Có bước nào quen những lối rêu.


Thôi những nét cười lộng lẫy hoa
Cõi nào xanh thẫm tiếc quê nhà
Cánh én về đông mưa tạm nghỉ
Mơ hồ trông vó ngựa xa xa.

Nẻo cũ tà dương thấy nắng đâu
Giật mình muôn thuở nhớ hoài nhau
Đường trần ai tạm làm ly khách
Văng vẳng qua song nhạn bạc đầu.

Phong trần gói lại gửi ngàn mây
Lơ đãng sương rơi vóc liễu gầy
Một cõi phù dung, ta ngoảnh lại
Phiêu du tạm biệt kể từ đây.
(Thanh Trúc, Tạm biệt phiêu du)

Góc trời thơ

Sân tôi là cả góc trời thơ
Réo rắt oanh ca, én lượn lờ
Tôi chợt hồn nhiên như trẻ nhỏ
Đời vui dâng một tấm lòng mơ.


Sân tôi là cả góc trời mai
Trên cánh tôi mơ một gót hài
Em đến mùa xuân như giọt ngọc
Rơi vào tĩnh lặng giữa trần ai.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Thơ tình Valentine

Nụ hôn nào ngọt tựa men xuân
Giây phút nào im ắng vạn phần
Em cúi đầu che đôi má đỏ
Hình như là lễ của tình nhân.


Ấy chỉ là đôi phút mỏng manh
Mà như đọng mãi giữa chân thành
Lòng em chợt ngọt ngào vô hạn
E lệ và rồi nép sát anh.

Ấy chính là giây phút bắt đầu
Tim ta nghe tiếng thở tràn sâu
Tay anh vuốt tóc em khờ dại
Ta tựa thiên thần thắp sáng nhau.

Ta tựa thiên thần chắp cánh bay
Bay qua ngày tháng, khắp mùa say
Bay qua trời đất, ta dừng lại
Trong cõi yêu thương giữa chốn này.

Dường như đâu đó, lúc mùa xuân
Giữa mộng và mơ, có một lần
Anh khẽ cuối đầu, em nhón gót
Ngọt ngào xen một chút phân vân.

Đêm xuống đèn lên bóng dập dìu
Ngày xa đọng lại bước anh theo
Lối về vũ trụ em đầy ngọc
Em đẹp vì em đã biết yêu.


(Thanh Trúc, Thơ tình Valentine)

Thơ tình 8/3

Thơ tình tám tháng ba

Anh hỡi, anh à, tám tháng ba
Người ta tay khoác áo người ta
Bao giờ ta mới quen nhau được
Để tính trao em chút xíu quà.


Vì anh ngốc lắm, biết đâu em
Ngăn tủ gần như mỗi sáng xem
Chờ đợi một vần thơ ngỏ ý
Mà anh không biết đến làm quen.

Anh là đồng nghiệp ở bàn bên
Cũng gặp hằng ngày, cũng gọi tên
Có thật hồn nhiên? Hay ngốc thật?
Duyên em chẳng biết chốn đâu đền.

Duyên em chắc cũng giống ai người
Thầm kín, nhẹ nhàng, mộc mạc thôi
Hé cửa chờ anh đêm mất ngủ
Mà anh có lẽ ngủ quên rồi.

Hay là anh sợ... gái cơ quan
Có chút điệu đà, có chút sang
Không giống người ta, cô thục nữ
Cơm canh ba bữa sẵn trên bàn.

Anh ơi, chút xíu, việc chi đâu
Cơm bụi được mà, miễn có nhau
Cuộc sống nhiều khi ta phải vậy
Nhưng lòng vẫn đẹp tựa ban đầu.

Nhân dịp hôm rày, tám tháng ba
Gửi thơ vào gió để bay xa
Ngờ đâu rớt xuống bàn anh đó
Đọc biết duyên em vẫn mặn mà.

Thơ này, anh được, giấu đi nha
Chớ để ai xem, để kẻo mà
Buổi tối hẹn hò, ai bắt gặp
Đem về mách mẹ, mẹ em la...


(Thanh Trúc, Thơ tình tám tháng ba)

Ta dừng chân lại đất Ninh Hòa

Ta dừng chân lại đất Ninh Hòa
Sống giữa đời ta mộng với hoa
Ngõ nhỏ và duyên, thơ tứ tuyệt
Rau dưa đạm bạc, tháng ngày qua...

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Lãng mạn còn đây


Lãng mạn còn đây 

Trăng sáng treo cao, một chiếc cầu
Nhàn du lữ khách thả dây câu
Tình nhân khẽ gọi trong lời gió
Ta chợt dường như mới biết nhau.

Em chợt dường như nguyệt tháng ba
Áo phơi ngọc bích dưới thềm nga
Đêm trôi theo nước về muôn nẻo
Ăm ắp yêu thương khắp phố nhà.

Tim anh chợt giống độ vừa yêu
Như lúc ai mong những gót Kiều
Như phố ai đang tìm nhạc Trịnh
Tháng ba như nước khẽ khàng khêu.

Như khách giang hồ bụi khói bay
Dừng chân trông cánh nhạn chiều nay
Khẽ khàng qua một khung lầu nhỏ
Chợt thấy mình trong một giấc say.
 


Em ngỡ anh quên tuổi dại khờ
Quên lời yêu đẹp, mấy vần thơ
Môi em đâu đó, còn duyên lắm
Nên chắc lòng anh vẫn mộng mơ.


Lãng mạn còn đây trên tóc em
Bâng quơ, nhè nhẹ, gió quanh thềm
Thơ anh nên đã rơi vào cõi
Đắm đuối nồng say giữa giấc đêm.

Lãng mạn còn đây, cuối tháng ba
Đôi chim câu rúc dưới hiên nhà
Anh về bên lửa, em chờ gặp
Hơi ấm trao nhau tuổi ngọc ngà.

Lãng mạn là vai bám khói mây
Môi em heo hút, vóc em gầy
Em gầy em hẹn anh thêm tuổi
Ta vẫn nhìn nhau giữa đắm say.

Lãng mạn là thương với tiếng yêu
Không ngân nga nữa sớm hay chiều
Chỉ còn ánh mắt trôi nhè nhẹ
Im ắng tìm nhau giữa dập dìu.

Lãng mạn là em xếp áo hồng
Treo màn cho nắng lướt qua song
E dè tóc rối anh ngồi chải
Tay rám anh mang cả tấm lòng.

Em nhớ dừng chân ngắm tháng ba
Mùa qua cho trọn những mùa qua
Duyên em gửi tặng anh còn giữ
Để nhắc hoài nhau giữa tuổi xa.

Thanh Trúc

Phố đông, người lạc

Phố đông, người lạc

Tìm anh lạc giữa phố đông dài
Nắng sớm mơ hồ khẽ lướt vai
Em cứ tìm anh, anh lạc mãi
Vội vàng chi để nắng tàn phai

Em đã quên chăng những buổi đầu
Tình cờ ta nép sát vào nhau
Em quên, quên thật, hay là nhớ
Để giả vờ quên, để lạc nhau.

Để giả vờ quên, để trách anh
Sáng nay trời chỉ có màu xanh
Áo anh màu trắng, thơ màu tím
Phố vẫn đông người, vẫn bước nhanh.

Phố đông, hôm ấy, nhớ nhau nhiều
Đâu đó tình cờ một tiếng yêu
Đâu đó khẽ khàng, em đứng lại
Nắng về cho kịp bước anh theo


Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Vì em xứng đáng

VÌ EM XỨNG ĐÁNG

Em đừng khao khát gió đêm nay
Gió đã rơi theo chiếc lá gầy
Có thể lòng em nghe dìu dịu
Nhưng vì em nắm một bàn tay.

Em đừng khờ dại tựa mưa ngâu
Nhẹ nhõm khi rơi ướt mái đầu
Em chỉ là em khi nắng lại
Khi vai ta áp sát vào nhau.

Em đừng hờn dỗi lúc vu vơ
Lúc nắng, khi mưa, lúc giả vờ
Em hãy là em, yêu ghét thật
Trưởng thành nhưng giữ trọn lòng mơ.

Em đừng chờ đợi bước chân anh
Đợi để yêu thương, đợi dỗ dành
Hãy đến tìm anh khi thấy thiếu
Một bờ vai tựa, một trời xanh.

Vì em xứng đáng một tình yêu
Được nhớ, và thương, hạnh phúc nhiều
Được nép vai anh nhìn cửa sổ
Được cầm tay ấm, được nâng niu.

Vì ta xứng đáng với yêu thương
Được khoác tay nhau giữa nẻo đường
Đợi nắng về trên hoa rực rỡ
Áo hồng ta dệt cánh uyên ương.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Em và phố

Em và phố

Em và phố nhỏ, nhớ chiều nay
Nhớ gió bâng quơ, vóc liễu gầy
Nhớ bước nào quen, qua mấy độ
Nhớ mùa thu thảo gợi lòng say.


Em và phố nhỏ, lối phiêu du
Có cổng hồn nhiên, gác bụi mù
Có dấu rêu phong chìm giữa gạch
Trong mùa thu rụng lá mùa thu

Mùa thu, em cứ hát vu vơ
Kết suốt trăm năm tóc hững hờ
Lơ đãng nào hay sương mới giọt
Khi lòng tôi gõ nhịp vần thơ.

Giữa tiếng mùa thu có lá rơi
Có mưa về biển, gió về khơi
Em về bên phố, và em đã
Một thoáng dừng chân để nghỉ ngơi.

Em về phố nhỏ, góc Ninh Hòa
Có khoảnh bằng lăng tím tím xa
Có quán không tên từng ghé lại
Nghe buồn vui đếm những mùa qua

Em dừng ngắm lại đóa không tên
Nghe giọt vàng ươm dưới nắng mềm
Phố nhỏ dường như đằm thắm lại
Có tôi vừa đứng đó, gần bên.

Lối nhỏ về em, ngủ rất say
Đong đưa cánh phượng, nắng mai gầy
Giật mình em gọi hoa là mộng
Có lẽ mùa chưa cất cánh bay.

Lơ đãng chiều nay chợt nhớ em
Loanh quanh phố nhỏ, nhớ tay mềm
Nhớ vai nào tựa hiên nào vắng
Ngồi rất bình yên giữa cõi đêm.

Thanh Trúc

Hội phố

Lầu hạc rêu phong, lối đá mòn
Đèn treo thấp thoáng cõi vàng son
Cầu xưa, cảnh cũ, ai hoài cổ
Chỉ có mình ta với nước non

(Thanh Trúc)

(Hội An, 02/07/2016)

Có người xa xôi...

Mùa này Đà Lạt lạnh ghê
Fi-Nôm rẽ bước, em về theo ai
Đ-ran vắng lối đi dài
Mưa trên Thạnh Mỹ, có người xa xôi...







Thanh Trúc
(Thạnh Mỹ, 09/07/2016)

Tình thơ cho em: Em bên thềm nắng

EM BÊN THỀM NẮNG

Nắng ghé bên thềm, nhuộm khát khao
Má em hồng phớt tựa hoa đào
Em bên thềm nắng, xuân vừa chín
Hoa tím lung linh, tuổi ngọt ngào.

Mùa ấy em cười đẹp khóe môi
Vui như cánh bướm lượn ven đồi
Mắt em trong sáng như thời khắc
Ta ước ngọt ngào, hẹn lứa đôi.

Ta hẹn cùng nhau khắp thế gian
Trôi qua tuổi mộng, tuổi son vàng
Nghe trăng dệt tóc như mành bạc
Nghe lá đưa nhau rụng nhẹ nhàng.

Anh về, buông mộng mị kiêu sa
Thôi những ưu tư lạc khói nhà
Còn lại tấm lòng chân thực nhất
Bên thềm xem nắng xuống bao la.

Bên thềm, trông nắng mới lung linh
Lá cỏ nghe reo một chuyện tình
Có chốn nào vui, em ghé lại
Mùa nào em đẹp, áo em xinh.

Hương sắc em tô suốt cuộc đời
Anh thành mây trắng lững lơ trôi
Trôi qua thềm nắng, gieo thương nhớ
Xuân hạ thu đông mãi hẹn người.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Em về mê ly

EM VỀ MÊ LY

Em ngắm mùa thu của đất trời
Qua lăng kính ấy, tuổi đôi mươi
Đất trời hôm ấy pha màu biếc
Của sóng dập dìu giữa biển khơi.

Em chìm trong tiếng thở bao la
Nép áo cười duyên dưới nắng tà
Em giữa mùa thu, anh cứ ngỡ
Mặt trời đang lấp lánh xa xa.

Em của hồn nhiên đã trở về
Đã cười như ngọc, đã say mê
Thời gian một thoáng như dừng lại
Nghe tiếng vui đùa thỏa thích ghê.

Em cười, anh thấy nắng bình yên
Thấy gió xôn xao dạo khắp miền
Thấy lá và hoa tươi thắm lại
Như mùa xuân đã đến kề bên.

Em cười, chốn lạ hóa nên thơ
Có tím hoa dâu cập bến bờ
Có cõi nào thơm hoa cỏ lạ
Bên đời anh lại, gối đầu mơ.

Em cười, anh chợt thấm men say
Quên hết nhân gian, hết tháng ngày
Chỉ có yêu thương và khoảnh khắc
Khi bàn tay giữ chặt bàn tay.

Em của hồn nhiên... cũng của anh
Mộng mơ chiều tím, biếc trời xanh
Tim ta thổn thức cùng chung nhịp
Trong giấc mê ly mộng ước thành.

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Đêm mưa Đà Lạt, say nhớ người yêu

ĐÊM MƯA ĐÀ LẠT, SAY NHỚ NGƯỜI YÊU

Đà Lạt anh về, tỉnh lại say
Giữa trời thăm thẳm ngủ đêm nay
Lòng mơ một chốn hoa và mộng
Tỉnh giấc sương giăng khắp chốn này.

Đà Lạt, mưa về, lại nhớ em
Sương mù giăng khắp lối không tên
Tìm đâu một bóng dừa xanh biếc
Khắc dấu tim anh ở một miền.

Em, người con gái thắt lưng ong
Dâng tặng anh yêu cả tấm lòng
Để nhớ thương hoài trong khoảnh khắc
Để buồn thăm thẳm giữa chờ mong.

Anh, một mình anh, giữa phố xa
Chợ tan, mưa ướt, lối chen nhà
Đêm nào cũng lạnh, đêm nào vắng
Nghe tiếng thu buồn gọi gió qua.

Anh, một mình anh, giữa cuộc say
Thế gian không hiểu, chẳng người hay
Con tim chứa một niềm sâu lắng
Một mối tương tư đã ngập đầy.

Anh say, cười gượng, chốn đông người
Chợt nhớ em buồn lệ mặn môi
Nhớ lối em về mưa xứ Vạn
Mong nghe khúc khích tiếng em cười.

Ôi biết tìm đâu một tiếng yêu
Nhớ thương mùa ấy đã trao nhiều
Nên giờ lạnh lẽo thông ngàn ướt
Giữa tiếng mưa buồn thổn thức kêu.

Anh đã xa em mấy tháng ngày
Gượng cười thăm thẳm giữa đêm nay
Hơi men mượn chút sầu xa xứ
Gửi nhớ thương về cõi gió bay…

Thanh Trúc
(Đà Lạt, 19/09/2016)

Lạc bước du ca



LẠC BƯỚC DU CA

Khách qua đường dễ lãng quên nhau
Buồn tựa hoa rơi, nước dưới cầu
Một giã từ ai mơ hội ngộ
Nước trôi rồi để lại gì đâu...

Khách giang hồ tựa cánh chim bay
Dưới nắng hanh hao, dưới gió gầy
Chao đảo giữa trời không vết tích
Có ai từng biết ghé nơi đây...

Khách phong trần lạc lối du ca
Đứng trú mưa giông dưới mái nhà
Ngỡ tiếng dương cầm văng vẳng trách
Sao người không ở lại cùng ta...

Sương mù phủ dưới gác chuông nâu
Trên lối phong lan, cẩm tú cầu
Cánh ướt dầm lơ thơ trước gió
Bình minh về hỏi khách nơi đâu...

Ta đã đi rồi, giữa khói sương
Ngang hoa tỷ muội nép bên tường
Lòng ta duyên ý gieo thành mộng
Trên áo phong trần có chút hương...

Thanh Trúc

Lối du ca, gác mộc miên



LỐI DU CA, GÁC MỘC MIÊN

Một chiều mưa ướt lối du ca
Lữ khách dừng chân dưới mái nhà
Nghe tiếng thì thầm đêm xuống muộn
Gối đầu hoa cỏ, hát ngâm nga.

Có tiếng đàn trên gác mộc miên
Như ai lơ đãng dạo qua miền
Bậc thêm lên gác, chân nhè nhẹ
Phảng phất cho mùa đã ngủ yên.

Phảng phất mùa trên mái tóc rơi
Nghe xa vó ngựa cuối chân trời
Mệt nhoài trao dấu chân cho tuyết
Rảo bước về đây để nghỉ ngơi.

Về miền thu thảo hát du ca
Giữa điệu mê say, giấc đậm đà
Ai mượn nhờ ai, vai để ngủ
Nhẹ nhàng quên lãng tháng ngày qua.

Gác mộc miên, về giữa cõi đêm
Chân nghe thổn thức lối rêu mềm
Bạc đầu dưới ánh trăng vời vợi
Ta lạc vào thu, lạc giấc êm.

Ta lạc vào thu với tiếng mưa
Thu gieo ảo mộng biết bao mùa
Mộc miên, ai ngủ quên ngày tháng
Chỉ có ca từ thánh thoát đưa...

Thanh Trúc

Tình thơ cho em: Hương thu



HƯƠNG THU

Ai chọn mùa thu để gửi lòng
Ai tô má thắm đẹp như bông
Ngân hà ai kết thành hoa trắng
Cho gió lay hương điểm điểm nồng.

Em kết hương trên mái tóc dài
Mưa thu hương ướt thấm đôi vai
Áo em thu thắt thêm màu mộng
Tôi thắt tim tôi một gót hài.

Ta chọn mùa thu để biết nhau
Cho hoa thu kết mộng ban đầu
Ngập ngừng tay ấm trao hơi ấm
Trên lối hương nào nhẹ lắng sâu.

Ta chọn mùa thu để nhớ thương
Hoa rơi như mộng trắng ven đường
Hẹn thu trăm tuổi không rời bước
Ước thắm duyên tình giữa phố hương...

(Em chợt dừng chân, phố vẫn đông
Má em không phấn... tự nhiên hồng
Ngượng ngùng nghe tiếng em ừ khẽ
Non nước ban sơ thỏa tấm lòng.)

(Thanh Trúc, Hương thu)