6 thg 11, 2016

Đêm Giáng Sinh

Đêm Giáng Sinh

Nghe tiếng mưa bay nhắc ngậm ngùi
Nghe sương nghe gió tiếc đêm vui
Nghe chuông điểm đủ mười hai tiếng
Nhắc lại ban sơ mộng đã vùi.


Có những yêu thương đến vội vàng
Giật mình thiên sứ tiếc trần gian
Đêm nay buông xuống mơ hồi ức
Mới biết nhân sinh tiệc đã tàn.

Dễ nói yêu mà cũng dễ quên
Gương tan, ngọc rạn, biết đâu đền
Giáng Sinh, anh nắm tay người khác
Em tiếc mơ hồ một cái tên.

Em về gác nhỏ tiếc người xưa
Thiên sứ quên chăng gửi mộng thừa
Cho cõi nhân sinh đầy ảo tưởng
Cho trời buông lệ dưới màn mưa.

Em về gác nhỏ khóc từng đêm
Giấu kín trong chăn những nỗi niềm
Đêm vắng, ngoài kia, mưa đã tạnh
Chỉ còn sương gió cuối lòng em.

Em về gác nhỏ, nép mình sâu
Khép kín tương lai chẳng có màu
Trả nợ cho anh bằng quá khứ
Bằng lòng chân thiện suốt đời đau.

Đêm trắng nào nuôi mộng vĩnh hằng
Ngày xưa thiên sứ xót người chăng
Lòng em cầu một que diêm nhỏ
Thắp lại niềm tin dưới tuyết băng.

(Thanh Trúc, Đêm Giáng Sinh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét