6 thg 11, 2016

Năm hồ hết

Năm hồ hết

Năm hết thời gian, lỡ hẹn người
Loanh quanh trên phố ngỡ xa xôi
Không duyên nên chẳng bao giờ gặp
Có chút bâng khuâng lạc giữa đời.


Năm hết mùa yêu, chẳng kịp yêu
Giật mình nghe lá rụng buồn thiu
Thời gian vô cớ, người vô cớ
Lấy cớ xa xôi, lỡ hẹn nhiều.

Hồ như rụng bước khách lang thang
Một thoáng nghe đâu phố bẽ bàng
Một cõi hồn nhiên chưa kịp gặp
Người về, năm cũng kết, sang ngang.

Năm hết rồi sao, khách vắng tanh
Đường dài heo hút, gió loanh quanh
Bâng khuâng một thoáng, người vơi bước
Chiếc áo kiêu sa lại để dành.

(Thanh Trúc, Năm hồ hết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét