20 thg 11, 2013

"Tìm em tôi tìm, mình hạc xương mai"

"Tìm em tôi tìm, mình hạc xương mai"
Đó là một chuyến đi dài trong một cuộc tình dang dở, cũng là chuyến đi của đời người. Tôi đã biết trước kết cuộc, nhưng tôi vẫn đi. Tôi và em, giống như 2 hạt cát, 2 đóa hoa nằm trong thế giới vô biên. Ngẫu nhiên gặp, ngẫu nhiên yêu, ngẫu nhiên chia lìa. Ngẫu nhiên nở, ngẫu nhiên thơm, ngẫu nhiên phai tàn...

...

"Tìm em tôi tìm,
Mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn,
Một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh,
Một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm,
Một hồn giấy mới

Tìm em tôi tìm,
Nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng,
Tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn,
Ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông,
Những dấu hài

Tìm em xa gần,
Đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng,
Trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận,
Chưa từng tuyệt vọng
Đâu em!

Tìm trong vô thường,
Có đôi dòng kinh
Sấm bay rền vang,
Bỗng tôi thấy em,
Dưới chân cội nguồn,
Tôi mời em về,
Đêm gội mưa trăng
Em ngồi bốn bề,
Thơm ngát hương trầm.

Trong vườn mưa tạnh,
Tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội,
Một đóa hoa quỳnh..."

[Đoạn đầu tiên] Tôi đi tìm em. Hành trình đi tìm rất dài, rất dài, tưởng như vô vọng, tìm những thứ xa xôi thăm thẳm, như "tìm chim trong đàn, ngậm hạt sương bay". Nhưng tôi chưa hề bỏ cuộc: "tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi", "trăng tàn nguyệt tận, chưa từng tuyệt vọng".

...

"Từ nay tôi đã có người,
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình,
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi,
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân"

[Đoạn thứ 2] Tôi đã tìm ra em. Em là một sức sống mãnh liệt, "đi đứng lẫy lừng nói thưa", em gieo rắc vào đời tôi một tình cảm thiêng liêng. Và tưởng như, con tim tôi đã thuộc về em: "có tôi trong dáng em ngồi trước sân".

...

"Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã viên thành"

[Đoạn thứ 3] Em vẫn ôm một mối sầu man mác. Giấc mộng của em không ở nơi tôi. Em đi tìm giấc mộng riêng của mình, "chiều em ra đứng hát kinh đầu sông". Tàn nhẫn thay, đó cũng chính là lúc cuộc tình tôi đã "viên thành", và sau "viên thành" chính là dang dở. Sau "tàn đông" chính là màn đêm.

...

"Từ nay anh đã có người
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái ân"

[Đoạn thứ 4] Em đã tìm ra giấc mộng của em. Sông núi đã đáp đền lại lời ca của em. Đó là một người "anh" khác, "từ nay anh đã có người". Và tôi biết, người "anh" đó vĩnh viễn không thể là tôi. Em vui với tình duyên mới của riêng em, với nỗi niềm mới, "tên là ái ân".

...

"Sen hồng một nụ,
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau,
Có vui cùng sầu,
Từ rạng đông cao,
Đến đêm ngọt ngào

Sen hồng một độ,
Em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình,
Em buồn đền trọn mối tình

Sen hồng một nụ,
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau,
Có vui cùng sầu,
Từ rạng đông cao,
Đến đêm ngọt ngào

Sen hồng một độ,
Em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình,
Em buồn đền trọn mối tình"

[Đoạn thứ 5] Mối tình của em, rồi cũng héo tàn. Em là một đóa sen hồng, và xuân xanh của em phai tàn theo năm tháng. Em đã nếm đủ vui sầu trong cõi tình đời đó, trong cõi xuân xanh đó. Giờ đây, "em buồn đền trọn mối tình". Phải chăng, đây chính là số phận của mỗi người?

...

"Một chiều em đường cuối sông
Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn

Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa
Cũng đành về với quê nhà"

[Đoạn thứ 6] Em muốn quay về. Em đã mỏi mệt giữa dòng đời bất tận. Cũng dòng sông năm xưa ấy, giờ lời hát em đã thay đổi, đã héo tàn như xuân xanh của em. "Dù trần gian có xót xa, cũng đành về với quê nhà". Nhưng biết đâu là "quê nhà" của em đây?

...

"Từ đó trong vườn khuya,
Ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du,
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta,
Ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hý vang rừng xa,
Vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê,
Để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như,
Vừa đến nơi chia lìa

Từ đó ta nằm đau,
Ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo,
Từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em,
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn,
Đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương,
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm,
Nở đóa hoa vô thường

Từ đó em là sương,
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm,
Nở đóa hoa vô thường..."

[Đoạn cuối cùng] Một cái kết dở dang của cuộc tình, của cuộc đời. Em là "đóa hoa vô thường", mà tôi cũng là "đóa hoa vô thường". Mỗi đời người đều là một đóa hoa vô thường. Sự sống, cái chết, cuộc đời, số phận, thời gian... tất cả đều là phù du, đều vô thường. Em hóa thân vào hoa, vào sương, vào gió. Tôi "ngồi mê", tôi hiểu em, nhưng trên cõi trần này, ai mới là người hiểu tôi?

(Thanh Trúc)

Thu, thu, thu, thu buồn

Thu buồn, ghé hỏi, chỉ buồn thôi
Ta lấy nhau đi, nắng xế rồi
Em ạ trần gian nhiều nỗi nhớ
Cớ gì đơn độc giấu bờ môi.

Thu buồn, thu chẳng biết tìm ai
Nắng cố tình quên những lối dài
Em tránh nhìn anh, đôi mắt biếc
Mơ gì khi mộng cũ tàn phai.

Thu của mùa thu, của nỗi đau
Non xa tìm kiếm những bờ sâu
Chia lìa trong lá hoa chiều tím
Mây nép bên trời ngỡ cách nhau...

(Thanh Trúc, Thu, thu, thu, thu buồn)

Duyên em

Tóc chẳng dài, chân cũng chẳng dài
Lúm đồng tiền có một không hai
Mắt đen tròn giống nai ngơ ngác
Cái miệng duyên duyên... cũng đủ xài.

Thỉnh thoảng em cười tựa trẻ thơ
Yêu không toan tính, ghét vu vơ
Trầm tư đôi lúc như người lớn
Không phải thực đâu, chỉ giả vờ!

(Thanh Trúc)

Nha Trang, tháng chín, hẹn người

Mây xanh xanh, nước xanh xanh
Em cười thỏ thẻ: yêu anh mấy lần...

Trời xa xa, đất gần gần
Anh đi tìm mộng, đôi chân mỏn mòn...

Nha Trang, duyên cũ vẫn còn
Mà ta vẫn cách, chưa tròn nhân duyên...

Nha Trang, trời biển vẫn yên
Lòng anh cuộn sóng theo thuyền trôi xa...

Nha Trang, mây nước mặn mà
Môi em biết có phôi pha thay lời...

Nha Trang, tháng chín hẹn người
Một lần chưa gặp, suốt đời không yên.

(Thanh Trúc)

Rượu nhập sầu trường

Rượu say, say tỉnh, tỉnh rồi say
Uống hết xuân xanh một kiếp này
Đem mối tơ tình trao kẻ bạc
Còn gì để lại giữ gìn đây.

Tỉnh say rượu nhập mảnh sầu trường
Không kẻ yêu mình, chẳng kẻ thương
Chuốc rượu thành thơ say mấy độ
Nhờ men gửi tạm chốn vô thường.

Vô thường, tan hợp, hợp rồi tan
Rượu xót yên hoa nở chóng tàn
Thơ hóa thành trăng gieo cuối hạ
Mộng hồn theo bướm gặt bi hoan.

Người nhìn một cõi, bốn bề trôi
Chợt biết tim yêu đã cách rời
Không một lần vui, trăm đoạn nhớ
Mùa tàn đeo một mảnh tình côi.

Yêu ghét ghét yêu chẳng kể gì
Bi hoan đành mấy cuộc phân ly
Lòng người duyên mỏng như tơ mỏng
Thôi cũng lỡ làng, cất bước đi.

Tình đời, say tỉnh, rượu vô tình
Chợt hận nhân gian, hận chính mình
Thuở ấy không đành yêu thỏa sức
Nên giờ tàn úa mộng lung linh.

Ai hỏi kiếp người được mấy vui
Tro than lửa cháy, mộng chôn vùi
Ngọc ngà xuân hết thành hoen ố
Bảy sắc cầu vồng để nước xuôi.

Khóc hết nhân gian, khóc bạc đầu
Người đi muôn thuở áo phai màu
Em là giấc mộng, tôi là bướm
Quanh quẩn một đời mới thấy nhau.

Thấy nhau, mà chẳng được gần nhau
Cách núi ngăn sông, chẳng bắt cầu
Ô Thước còn chờ năm một đoạn
Lòng ta chắc phải đến nghìn sau.

Đêm lạnh hoang tàn gió đuổi hương
Theo người một giấc mộng thê lương
Ngày mai thức giấc em còn nhớ
Trăng hết ngọt ngào, lệ vấn vương.

Lang thang tìm lại chốn nào đây
Đã trót yêu nhau hết kiếp này
Sao nỡ giận hờn ta đỗ vỡ
Nợ tình buông bỏ, chẳng hề hay.

Đêm lạnh yêu thương rượu nhạt nhòa
Hơi còn quanh quẩn giữa sương sa
Đâu rồi một thuở em cười nụ
Không có. Hết rồi. Chỉ có ta.

Chỉ có một mình, chỉ có ta
Ai còn mơ mộng khách đi xa
Trăm năm khói trắng đầu xanh bạc
Day dứt đâu đây nẻo xế tà.

Phù du lại cất cánh song song
Hẹn kiếp nào đâu ngỏ tấm lòng
Một chén rượu buồn, trăm nỗi thẹn
Hiểu người sao lạnh tựa thu đông.

Nửa đêm rượu tỉnh, giấc hoang liêu
Đâu nữa nhân gian kiếp Thúy Kiều
Duyên dở sắt cầm, thân trả nợ
Chưa tròn ước nguyện, nửa lời yêu.

Nói nữa làm chi một chữ yêu
Đau lòng vô cớ, hận bao nhiêu
Người không có lỗi, ai lầm lỗi?
Hay bởi năm xưa phụ bạc nhiều?

Đêm lạnh xin mình tỉnh lại đi
Cho duyên đừng cắt mảnh chia ly
Cho tình thôi mối tình dang dở
Cho chữ yêu thương nặng tựa chì.

Xin đừng phiêu bạc tận đâu đâu
Xin hãy quay về, đến với nhau
Nối lại tơ lòng như thuở trước
Yêu thương dành trọn mối tình sâu.

(Thanh Trúc, Rượu nhập sầu trường)

Tuy Hòa thu sang

Tuy Hòa nay đã độ thu sang
Hoa sữa theo trăng rụng ánh vàng
Nghĩ đến một người xa cách lắm
Bao mùa thương nhớ vẫn lang thang.

Lang thang góc biển, nẻo chân trời
Cũng có hoa và những cánh rơi
Dưới nguyệt xoay vần năm tháng chậm
Buồn vui theo gió thoảng qua đời.

Biết đến khi nào được gặp nhau
Người như hoa rụng nhạt phai màu
Hương bay thổn thức vào trong mộng
Một thoáng giật mình biết kiếm đâu...

Thanh Trúc

Tạm biệt Phú Yên

Tạm biệt Phú Yên một buổi chiều
Mây mù giăng mắc, biển buồn thiu
Dấu chân trên cát không còn nữa
Phai nhạt như là một chữ yêu.

Bãi bồi chen kín cửa sông xa
Cầu cũ chơi vơi kẻ nhớ nhà
Vựa lúa miền Trung trơ trọi gốc
Tình như dĩ vãng đã phôi pha.

Quanh co đèo Cả mệt nhoài say
Tựa ghế ngủ quên chuyện tháng ngày
Cứ ngỡ rằng say quên tất cả
Nào đâu thương nhớ vẫn còn đây...

Thanh Trúc

"Bạc xỉu"

Không phải cafe, chẳng đắng đâu
Không là sữa ngọt bám răng sâu
Không là chanh đá chua chua lưỡi
Chẳng phải trà xanh dễ nhức đầu.

Có vị cafe một chút thôi
Ca cao trộn lẫn, sữa tan rồi
Nhiều hơn chút đá bào xoay nhuyễn
Ngậm mãi mà không sợ nhạt môi.

Đắng ngọt đan xen, cũng dễ ghiền
Gặp nhau quán nhỏ, ấy là duyên
Khua ly cạn đá, nghe trò chuyện
Ngắm mãi dòng đời chảy lặng yên.

(Thanh Trúc, "Bạc xỉu")

Lễ hội ma

Buồn so ở quán cafe nhỏ
Lễ hội ma, ngồi ngắm khách qua
Em đã hóa thân thành quỷ dữ
Bỏ anh rồi, ám ảnh người ta...

(Thanh Trúc)

Mùa thu rau ngót

Mùa thu rau ngót xanh xanh
Hái dư một rổ, nấu canh lại vừa
Nhà em thiên lý đong đưa
Người thương nhiều lắm, nhưng chưa có người

Cái duyên độ chín độ mười
Đồng tiền má lúm, miệng cười xinh xinh
Em đi qua ngõ đầu đình
Anh về ngang lối, nên mình quen nhau

Nhà anh có sẵn trầu cau
Đưa sang, em nhớ, gật đầu, nha em...

(Thanh Trúc)

Gió về thiên lý

Gió về thiên lý áo tinh khôi
Trinh nữ nghiêng nghiêng trái kết rồi
Biết đến bao giờ em mới lớn
Để mà biết nhớ biết thương tôi...
Nắng hồng trên má nắng lung linh
Len lỏi thơ tôi gửi chữ tình
Muốn hiểu tấm lòng thi sĩ đó
Lần trang nhật ký những dòng xinh...

Nhật ký yêu thương, viết trọn đời
Giữ gìn trong giấc ngủ chơi vơi
Đợi em, đợi mãi, nghìn năm nữa
Tôi hóa sao băng, rụng cuối trời...

(Thanh Trúc)

Nha Trang, cafe, tôi nhớ em

Em ạ, mùa thu đã đến rồi
Nơi nào em có nhớ chăng tôi?
Cafe tôi vẫn ngồi nơi cũ
Không còn ai đến. Một mình thôi.

Chiều nghe biển hát điệu yêu thương
Ngắm khách đi qua những nẻo đường
Tôi vẫn chờ em trên phố biển
Có mùi hoa sữa lặng thầm vương.

Thu này, lạ lắm, khác xưa ghê
Em có nhớ chăng những hẹn thề
Quán cũ âm thầm, tôi vẫn đợi
Nghe buồn trong vị đắng cafe.

Em ạ, mùa thu sẽ chóng tàn
Bao giờ ta gặp giữa Nha Trang
Tôi mời em tách cafe nhỏ
Có vị yêu thương của biển tràn.

(Thanh Trúc, Nha Trang, cafe, tôi nhớ em)

Chiều mưa trên hải cảng Quy Nhơn

Tôi ghé Quy Nhơn, gió bão bùng
Mây mù giăng mắc đất miền Trung
Nhớ người hôm ấy, đôi vai nhỏ
Nơi chốn xa xăm, ướt lạnh lùng...

Chiều mưa trên hải cảng Quy Nhơn
Đã có yêu thương, có giận hờn
Đôi lúc giữa đời tôi chợt nghĩ
Yêu người sao chẳng hết cô đơn...

Mưa trên hải cảng, những con tàu
Trao chút ấm lòng, nép trước sau
Tự hỏi vì sao em cách mãi?
Hay là ta đã quá yêu nhau...

Đã quá yêu nhau, quá dại khờ
Dễ dàng dâng trọn tấm ngây thơ
Mộng tình xây lớn không chân thực
Nên sớm bẽ bàng vỡ giấc mơ...

Chân trời ảm đạm, nước xa xôi
Hải cảng còn tôi ngắm một hồi
Em ạ, chiều nay, mưa gió lớn
Đất này sẽ nhạt dấu chân tôi...

Hải cảng chiều mưa, tạm biệt nhau
Em về đất núi, gió xanh màu
Tôi đi theo nước xuôi về biển
Tìm vị mặn nồng chữa nỗi đau...

(Thanh Trúc, Chiều mưa trên hải cảng Quy Nhơn)

Tàu về phương nam

Tàu xuống phương nam mộng lãng du
Tìm hoa cỏ lạ những mùa thu
Băng qua phố nhỏ mưa chiều rắc
Chuyển bánh ghềnh cao gió thổi ù.

Tàu xuống miền xuôi gió dịu dàng
Tàu qua miền biển gió mênh mang
Tàu lên miền núi hồn nhiên gió
Len lỏi còi tàu những tiếng vang.

Tàu xuống phương nam ghé lại nhà
Dừng chân một thoáng ngắm người qua
Rồi xoay theo hướng chân trời mới
Tiếp bước vội vàng những lối xa.

Tàu đi ta thấy bốn phương trời
Có cánh chim đùa dạo khắp nơi
Mơ giấc tự do lòng lãng tử
Say hồn thu thảo, áo thu rơi.

Trên tàu cũng có khách qua đường
Tóc bám bụi mù, khoác khói sương
Mỏi bước phiêu du, dừng nghỉ tạm
Nhìn qua cửa sổ, nhớ yêu thương.

Thanh Trúc

Cỏ dại

Cỏ dại tràn trên những lối quê
Mặt trời xuống núi hết say mê
Ta không hẹn gặp mùa thu nữa
Kẻ nói yêu em sắp trở về...

(Thanh Trúc)

Em còn thương nhớ

Sài Gòn giờ nắng hay mưa
Em còn thương nhớ? Anh đưa em về...
Nha Trang mưa gió não nề
Sao em không đến, nằm kề bên anh...

Thanh Trúc

Ướt mưa

Không gần cho lắm, cũng không xa
Trót bỏ quên em ở lại nhà
Ta ướt giữa đời như chuột chết
Gió mưa lột sạch mấy lần da...
Thanh Trúc

Một thời nhìn bụi phấn



Trống trường đã giục buổi tan trưa
Mà ngỡ đâu đây tựa mới vừa
Phượng đỏ thầm len trên áo trắng
Vẫy chào tạm biệt chuyến đò đưa...

Một thời bụi phấn thoáng bay bay
Ai có đi qua những tháng ngày
Xin hãy giữ gìn ân nghĩa nặng
Để lòng lưu luyến đến hôm nay...

Để khi dừng bước, ghé ngang đời
Nhớ bóng xa mờ bụi phấn rơi
Sẽ thấy ngày xưa ai viết bảng
Còn vương mây trắng giữa khung trời...

Chan chứa yêu thương, những đợi chờ
Ấy là phấn trắng, ấy như thơ
Rơi trên bụt giảng say lòng trẻ
Gieo rắc bên đời những ước mơ...

(Thanh Trúc, Một thời nhìn bụi phấn)

Yêu người cùng quê

Yêu người, em nhớ chọn cùng quê
Hai đứa chung đường cũng thích ghê
Buổi sáng đi làm, anh ghé rước
Buổi chiều tan sở, đón em về...

Chọn người, em nhớ chọn gần thôi
Lỡ trót trao anh trọn cả đời
Cũng dễ tìm nhau, nhanh lắm nhé
Để mà thỏ thẻ: Cưới, anh ơi!

Lấy chồng, em nhớ lấy cùng quê
Lỡ có giận nhau, dễ bỏ về
Bố mẹ bắt đền, anh đến đón
Nhìn em hờn dỗi, dễ thương ghê.

Lấy chồng, em nhớ, lấy anh nha
Mai mốt chung nhau ở một nhà
Anh đổi tên em, thành gọi "vợ"
Con em học nói, gọi anh "ba"...

(Thanh Trúc, Yêu người cùng quê)

Bèo dạt, lá rơi

Ta bỏ quên ta giữa cuộc đời
Không còn ai trách, trách mình thôi
Một mai tỉnh giấc lìa thân xác
Ta lại hóa thành chiếc lá rơi.

Chiếc lá tàn khô, lạc giữa dòng
Bơ vơ thuyền lạ hững hờ trông
Bèo trôi ngang lá, ai thành bạn
Kết cỏ neo nhau, đỡ lạnh lòng.

Phải là em đó, chiếc bèo trôi
Ghé đến bên ta, kẻ lạc loài
Để sớm em đi, ta tỉnh giấc
Chỉ còn hơi ấm giữ đầu môi.

Kiếp sau có gặp, gọi nhau tên
Thì cứ xem như nợ đã đền
Em hóa trăng vàng trôi nhẹ nhõm
Ta thành mây tím vắt chênh vênh
Đắp màn hoa khói bơ vơ mộng
Nghe tiếng chuông chùa ảm đạm rên
Văng vẳng dòng xưa còn tiếc bóng
Trăm năm người cũ, dễ nào quên...

Ta lại rã rời giữa cuộc say
Nghe thu vần chuyển hết đêm ngày
Hoàng hôn rụng trắng mùa nhung nhớ
Ta đã yêu người lại chẳng hay.

Mộng thấy em cười, chợt tái tê
Lòng ta còn đắm giữa cơn mê
Trăm năm rồi đến nghìn năm nữa
Hết bước nhân gian, sẽ trở về.

(Thanh Trúc, Bèo dạt, lá rơi)

Chờ em trước giảng đường

Tôi đã chờ em trước giảng đường
Như chờ trong mộng những yêu thương
Giảng đường buổi ấy chiều buông xuống
Hoa sữa thu về lác đác hương.

Giảng đường năm tháng vết chân phai
Trước cổng xa xăm tiếng thở dài
Em giấu u sầu trong ánh mắt
Nhìn tôi mà ngỡ nhớ thương ai.

Tôi bước theo em giữa buổi chiều
Mùa thu mây đổi, chợt buồn thiu
Nghe em kể chuyện người xưa ấy
Em đến bây giờ vẫn cố yêu.

Giảng đường lạnh ngắt, gió băng qua
Phong kín yêu thương chớm mặn mà
Tôi biết lòng em, tôi chẳng thể
Chen vào một chút với người ta.

Tôi vẫn chờ em trước giảng đường
Lòng tôi hoa sữa vẫn say hương
Mười năm em vẫn mơ người ấy
Không biết rằng tôi đã tổn thương.

(Thanh Trúc, Chờ em trước giảng đường)

Đêm buồn nghe nhạc Trịnh Công Sơn

Đêm buồn nghe nhạc Trịnh Công Sơn
Nguồn cội đâu đây? Thuở giận hờn (1)
Gác nhỏ tường vi, ai thổn thức
(2)
Mình tôi bên phố nếm cô đơn...
(3)

Em không là mộng của ngày xưa
(4)
Có lẽ tôi ru những điệu thừa
(5)
Tôi vẫn là sông đeo đuổi nguyệt
(6)
Trọn đời mang nợ chuyến đò đưa...
(7)

Cuộc đời xoay mãi đóa vô thường
(8)
Ở trọ lòng tôi giữa nhớ thương
(9)
Lê bước phiêu du về một cõi
(10)
Trăm năm tìm mãi cánh mai xương...
(11)

Xa mờ trong nắng tấm vai gầy
(12)
Em đã đi rồi, bụi cát bay
(13)
Ai biết tim tôi là sỏi đá
(14)
Từng đau một thuở, suốt đời say...
(15)

(Thanh Trúc, Đêm buồn nghe nhạc Trịnh Công Sơn)


(1) Biết đâu cội nguồn
(2) "Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa tường vi..."
(3) "Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ, nhớ tên em..."
(4) Diễm xưa
(5) Ru ta ngậm ngùi
(6) "Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra..."
(7) "Em đi qua chuyến đò, thấy con trăng đang nằm ngủ..."
(8) Đóa hoa vô thường
(9) Ở trọ
(10) Một cõi đi về
(11) "Tìm em tôi tìm, mình hạc xương mai..."
(12) "Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay..."
(13) Cát bụi
(14) "Ngày sau sỏi đá, cũng cần có nhau..."
(15) "Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn, để sớm mai đây lại tiếc xuân thì..."
 

Chờ em bên Thánh đường

Tôi lại chờ em cạnh Thánh đường
Giữa mùa hoa sữa dịu dàng hương
Phấn tô má thắm màu con gái
Son điểm môi hồng nụ nhớ thương.

Thánh đường chuông đổ tiếng ngân nga
Em đến hương theo gió mặn mà
Chuông đổ mùa thu, em bước nhẹ
Như là giấc mộng thoáng trôi qua.

Tháng năm thu lại đổi mùa thu
Hương phấn bay đi giữa bụi mù
Tôi vẫn là tôi, em đã khác
Phồn hoa mơ giấc mộng phù du.

Không còn em nữa của ngày xưa
Hoa sữa rơi đầy nẻo đón đưa
Lối nhỏ âm thầm, hương lạc lõng
Một mình tôi bước dưới cơn mưa.

Buổi ấy Thánh đường lại đổ chuông
Sương mờ gieo mắc, gió mưa tuôn
Thu không còn nữa, ngày xưa cũ
Hoa sữa nghe đêm kể chuyện buồn.

Đèn hoa thấp thoáng áo cô dâu
Buổi ấy tôi nghe tiếng niệm cầu
Chúc phúc cho em và kẻ khác
Xây tròn mộng đẹp ở bên nhau.

Tôi đã chờ em trước Thánh đường
Mùa thu thôi đã hết yêu thương
Phấn son nay đã nhòa theo gió
Hoa sữa rơi tàn lạnh lẽo hương.

(Thanh Trúc, Chờ em bên Thánh đường)

Ta ngồi đếm lại những mùa thu

Ta ngồi đếm lại những mùa thu
Năm tháng trôi qua giữa bụi mù
Cửa sổ, ngày xưa, hoa cúc dại
Theo đời bung nở cánh phiêu du.

Lối cũ mùa thu phủ cỏ xanh
Nhẹ nhàng gác nhỏ gió vờn quanh
Ta ngồi, thu lật, từng trang mỏng
Bút ký dường như mộng xếp thành.

Giờ thì thu lại chuyển mùa sang
Xanh biếc yêu thương hóa lá vàng
Ta đếm mùa thu, từng chút một
Ngại rằng rơi vỡ mảnh thời gian...

(Thanh Trúc, Ta ngồi đếm lại những mùa thu)

Nha Trang mùa hoa sữa

Hoa sữa, mùa thu, biển lạnh rồi
Tình nhân phố nhỏ dạo theo đôi
Nha Trang mùa mới thay mùa cũ
Hương sữa len theo những bước người.

Bước người xưa ấy, biết về đâu
Phảng phất hương bay khắp nẻo sầu
Hoa sữa mùa thu xa lạ quá
Dường như ta đã lỡ hoài nhau.

Hoa sữa nay tràn khắp phố quanh
Bên trường đại học bước người nhanh
Mình tôi đứng lại bên hoa sữa
Nhắm mắt nghe hương mãi rụng cành.

(Thanh Trúc, Nha Trang, mùa hoa sữa)

Thơ về con gái

Thơ về con gái
(Nhân ngày 20 tháng 10 sắp tới, tặng những ai được gọi là "con gái".)

Con gái nhiều khi thích giả nai
Không mà ra có, một thành hai
Người ta nhẹ dạ tin là thật
Xong chuyện, vẫy chào, nói "good bye".

Con gái cười nhanh, khóc cũng nhanh
Khóc cười vô cớ, mệt tim anh
Lỡ mà ai rước vô nhà nhỉ
Cũng tốn tâm tư để dỗ dành.

Thỉnh thoảng giận hờn, lại nghỉ chơi
Van xin năn nỉ hết bao lời
Thế là nàng lại như con nít
Đòi đủ kem chè, mặc sức xơi.

Con gái đôi khi cũng dịu dàng
Chống cằm trong lớp nghĩ miên man
Làm cho ai đó ngồi bên cạnh
Chẳng chịu nghe bài, cứ liếc sang.

Con gái ừ thì cũng dễ thương
Tóc dài, áo trắng, ghé qua đường
Chợt nghe xao xuyến từng cơn gió
Đủ vị ngọt ngào, đủ sắc hương.



Con gái đôi khi thích thật lòng
Nhưng đầu lúc lắc, bảo rằng không
Con trai nhẹ dạ tin là thật
Cứ ngỡ thất tình muốn nhảy sông...

Con gái đôi khi cũng lạnh lùng
Làm mình chẳng dám nghĩ lung tung
Nắm tay chút xíu còn chưa được
Biết đến bao giờ mới ở chung.




Con gái nghĩ gì, khó hiểu ghê
Vậy mà lắm kẻ vẫn say mê
Thương thương nhớ nhớ từng đêm một
Mơ mộng mai kia sẽ rước về.

(Thanh Trúc, Thơ về con gái)

Phù du hết kiếp

Ta bỗng vô cùng hận chữ yêu
Yêu thương không mấy, đớn đau nhiều
Phù du hết kiếp đi tìm bạn
Quằn quại thân mình giữa lửa thiêu...

(Thanh Trúc)

Mùa thu trồng hoa cúc

Mùa thu hoa cúc mới trồng thôi
Chưa có ra hoa, chỉ có chồi
Em hứa tặng anh vài đóa nhỏ
Để mình vô ý kết thành đôi.

Mùa thu hoa cúc vẫn chưa hương
Chưa bướm ong vây nẻo cách tường
Chỉ có xanh xanh trời áo lá
Và mình vô ý chớm yêu thương.

Ngày mai hoa cúc sẽ đơm bông
Nhị kết vàng ươm, nắng rất trong
Sóng sánh hương tràn, xuân hạnh phúc
Theo anh em khoác áo dâu hồng.

(Thanh Trúc, Mùa thu trồng hoa cúc)

Chân trời là giấc mộng

Hát nữa đi người, hát khúc ca
Đất dài, trời rộng, nước bao la
Đi tìm tri kỷ, quên ngày tháng
Ngủ giấc an nhiên, mộng mặn mà.

Chợt thấy tim ta, rất yếu mềm
Như sương thổn thức giữa chừng đêm
Bình minh đợi ngắm trời đông rạng
Mơ những nỗi niềm thật ấm êm.

Chân trời có tuyết. Trắng như bông
Có mặt trời lên. Cháy đỏ hồng
Hát điệu lữ tình, chân phiêu bạt
Ngàn chim vẫy gió, thỏa chờ mong.

Đâu đây vũ trụ, nắng lan về?
Đồng nội chín vàng những cánh quê
Ong bướm say sưa lời mật ngọt
Tự do tràn đủ vị say mê.

Yêu nữa đi em, hết tấm lòng
Yêu bằng tất cả trái tim trong
Yêu bằng ánh mắt em ngời sáng
Yếu hết cuộc đời, trọn núi sông.

(Thanh Trúc, Chân trời là giấc mộng)

Ngổn ngang trăm mối

Chiều nghiêng nghiêng bước vội ngang đê
Chuếnh choáng hơi men lạc lối về
Chợt muốn dừng nghe tim đập nhẹ
Bóng hồng thấp thoáng cách đường quê.

Bỗng giật mình nghe tiếng sáo diều
Trời tung cánh chuyển khúc cô liêu
Mùa thu đám cưới, mùa thu cưới
Nửa ngập ngừng không lẽ đã yêu?

Hoặc vẫn mê man ngọn cỏ bồng
Trời non nước có nhớ hay không?
Chân người mỏi giữa ngàn thăm thẳm
Thức ngủ còn chưa thỏa tấm lòng.

Hoa đồng nội rợp mắt cao xa
Chắc có duyên chi mới gọi là
Chợt nhớ chiều vương gai mắc cỡ
Đau chân ngồi gỡ mãi không ra.

(Thanh Trúc, Ngổn ngang trăm mối)

(Lấy ý từ câu Kiều: "Ngổn ngang trăm mối bên lòng/ Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình")

Hết mùa tigon

Mùa ấy tigon lác đác tàn
Giữa chiều mưa gió cánh hoa tan
Đỏ hồng trong nước, lời anh nói
Em ạ, yêu thương, có muộn màng?

Em lặng nhìn hoa những cách rơi
Tigon phai sắc nói thay lời
Yêu thương, đã muộn rồi anh ạ
Hết tháng, người ta, phát thiếp mời.

Phải là mưa gió cuốn hoa bay
Nên mảnh tim đau suốt tháng ngày?
Ngơ ngác lòng anh hoa rụng vỡ
Lời em xin lỗi chẳng hề hay.

Tigon rụng hết, lỡ duyên rồi
Buông mối tình đầu để nước trôi
Chỉ trách mùa thu anh đến muộn
Để em vô cớ bước theo người...

(Thanh Trúc, Hết mùa tigon)

Mưa bão miền Trung

Mưa bão liên miên, gió trập trùng
Bao mùa xơ xác đất miền Trung
Yêu anh, em có về quê ấy
Cất váy thêu hoa, lội nước cùng?

Quê anh nghèo lắm, ruộng đồng xơ
Lũ cuốn phù sa đắp kín bờ
Thuở ấy anh lên thành phố học
Giật mình nghe bão, nhớ bơ vơ.

Miền Trung thương nhớ biết bao nhiêu
Anh cứ lo toan bão tố nhiều
Lỡ đón em về, em sẽ khổ
Nên đành câm nín, lặng thầm yêu.

Anh vẫn trai nghèo, vẫn độc thân
Đôi bàn tay nắng, rắn đôi chân
Yêu em, anh sống qua mùa lũ
Xây lại quê hương, đẹp bội phần.

Mưa bão sẽ dừng, nước rút mau
Mơ cành trĩu quả, lúa xanh màu
Đôi ta hẹn ước qua mùa lũ
Xây lại quê nhà, để đón nhau.

(Thanh Trúc, Mưa bão miền Trung)

Hay là ta thử... hẹn hò đi

Em ạ, mùa thu sắp hết rồi
Còn chờ chi nữa? Lấy chồng thôi
Ngoài kia đôi lứa đua nhau cưới
Đâu đó thời gian vẫn cứ trôi.

Em à, anh vẫn chẳng ai yêu
Vô ý thương em một buổi chiều
Áo vướng nhành tre rơi mất cúc
Không người khâu vá, vắt liêu xiêu.

Hay là ta thử... hẹn hò đi
Ai biết mai kia sẽ "có gì"
Đỏ thắm nhà em hoa cưới nở
Nhà anh pháo đổ, rượu tràn ly...

(Thanh Trúc)

Mùa tigon

Mùa ấy tigon nở sắp tàn
Đường về thăm thẳm cỏ xanh lan
Dấu chân xưa cũ em từng đến
Những mảnh rêu phong đóng lỡ làng.

Anh buồn nghe kể chuyện ngày xưa
Em đợi người ta, đợi dưới mưa
Đôi cánh tigon nhòe áo ướt
Còn anh đâu đó, vẫn yêu thừa.

Anh vẫn còn yêu vẫn mãi yêu
Như đóa tigon nở thắm chiều
Trong mỗi mùa thu sang lặng lẽ
Dệt thành thảm đỏ suốt đời thêu.

(Thanh Trúc, Mùa tigon)

Gửi mộng giang hồ

Tháng năm say tỉnh mộng giang hồ
Chân giẫm vô tình nát lá khô
Trời đất làm nhà, trăng kết bạn
Nương nhờ mây gió giữa hư vô.

Tìm hoài chẳng gặp khách tri âm
Đem áo khăn che chiếc nguyệt cầm
Mượn tiếng đàn xua cơn gió bụi
Làm thơ thất tuyệt tỏ bày tâm.

Một tiếng thơ đau một tấc lòng
Thơ ngâm như thác đổ tầng không
Thơ gieo gió giật sang mùa bão
Thơ trách càn khôn dễ chuyển vòng.

Hỏi mộng giang hồ, mộng ở đâu?
Là tiếng gươm khua kẻ bạc đầu?
Là bóng trăng mờ trêu quạ mỏi?
Hay hồn tráng sĩ gọi ngàn thâu?

Hỏi mộng giang hồ, mộng chẳng hay
Mệt nhoài cánh nhạn lạc đàn bay
Ngựa hoang gầm gió xuôi về bắc
Tiếng đỗ quyên kêu uất huyết đầy.

Ấy là cõi tạm, chốn hoang sơ
Ấy cuộc nhân sinh bụi mịt mờ
Huyễn ảo như hồn chưa thoát xác
Như chiều ảm đạm những tàn thơ.

Thôi tìm cõi lạ, chẳng ai quen
Thôi kiếp phù du rụng dưới đèn
Thức ngủ tiêu điều, đêm vỡ mộng
Gãy đàn hương rụng nát mùa sen.

Quên hết ngày xưa mộng tuyệt vời
Quên hồn thu gọi xác hoa rơi
Quên dòng ký ức quên sầu hận
Tạm biệt nhân sinh, tạm biệt đời.

Gửi mộng giang hồ lại thế gian
Cho người tiễn biệt, tháng năm sang
Không còn ai biết ta từng đến
Như lá hoa rơi những cánh tàn.

(Thanh Trúc, Gửi mộng giang hồ)

Hoa cô dâu

Má hồng khúc khích ngỡ xuân sang
Hoa giữa mùa thu thắm một giàn
Cô gái đôi mươi tà áo trắng
Hoa cười trên mái tóc em đan.

Mái tóc em đan, kết một vòng
Xoay tròn theo gió giữa mênh mông
Từng hoa nhỏ xíu, rung chân bước
E ấp, lung linh, tựa tấm lòng.

Mái tóc em đan, mái tóc dài
Ngọt ngào lấp lánh nắng ban mai
Em mơ thành một cô dâu nhỏ
Đầu đội khăn hồng, sánh bước ai.

Biết là ai đó? Phải chăng anh?
Nhung nhớ yêu thương vẫn để dành
Chờ cánh hoa xinh thu chớm nở
Trải lòng yêu để gió vờn quanh.

Anh là cơn gió dịu dàng ghê
Cho nhánh ti-gôn thắm hẹn thề
Em sẽ thành cô dâu thực sự
Sang trang đời lạc bước say mê.

(Thanh Trúc, Hoa cô dâu)

Nem Ninh Hòa



Nem Ninh Hòa ngọt ngọt chua chua
Nhung nhớ mang theo đủ bốn mùa
Xách túi lên ta chào thị xã
Nổi chìm mê mải những vòng đua.

Đua người danh vọng, kẻ cao sang
Đua áo thêu hoa, mũ đính vàng
Ngẫm cuộc đời không ai thắng cả
Đi tìm hoài cũng chỉ mê man.

Không bằng nếm lại vị nem quê
Để biết đâu đây một lối về
Có kẻ từng qua, chân đứng lại
Nghe lòng thanh thản nhẹ nhàng ghê.

(Thanh Trúc, Nem Ninh Hòa)

Thương thu điệu

Nước lặng, bèo thưa, mỏi cánh chuồn
Chân trời vàng vọt nắng chiều buông
Em về đồng nội ôm hoa cỏ
Cất tiếng họa mi hát điệu buồn.

Không có sắc màu, chẳng điểm tô
Bơ vơ tro xám rụng bên mồ
Dường nghe thăm thẳm linh hồn gió
Lay tiếng nghẹn ngào xác lá khô.

Em nằm trên cỏ tóc đơm hương
Áo mắc hoang sơ, bướm lạc đường
Lối cũ loanh quanh tìm kẻ lạ
Cúc buồn hoa dại trổ gầy xương.

Day dứt thềm xưa tuế nguyệt mài
Em ngồi em đợi bước chân ai
Cỏ may gỡ rối mùa thu muộn
Trinh nữ khép tàn, mộng nhạt phai.

(Thanh Trúc, Thương thu điệu)

Mây gió phiêu nhiên

Tự đến, tự đi, tự mệt nhoài
Đường trần ai giận cũng đành thôi
Ta không thể giống người hôm trước
Để mãi trong mơ sống nửa vời.

Chớ trách rằng ta dễ đổi thay
Cuộc đời đâu chỉ có hôm nay
Hôm qua người chẳng neo đời lại
Để đến mai sau tiếc nuối đầy.

Ôi những dòng đời, những lối đi
Hoang tàn, thăm thẳm, tựa chia ly
Mơ trưa một kiếp người say tỉnh
Nghe chốn vô minh kể chuyện gì.

Sáo cách đường xa, điệu bổng trầm
Bay ngang trời đất gọi tri âm
Gieo qua mấy lá vàng rơi rụng
Thôi trách nhân sinh những lỡ lầm.

Chuông đổ lầu cao vọng cửa chùa
Ai cười ai khổ chuyện hơn thua
Không bằng cỏ dại kê đầu ngủ
Mây gió phiêu nhiên giữa bốn mùa.

(Thanh Trúc, Mây gió phiêu nhiên)