1 thg 4, 2013

Thương nhớ người dưng

Tóc dài em xõa xuống ngang lưng
Thương nhớ tim anh chẳng thể dừng
Thỉnh thoảng tự cười anh ngốc nhỉ?
Hơi nào rảnh rỗi nhớ người dưng.

Người dưng, ừ, nhớ, có sao đâu
Đủ biết lòng ta chẳng thiếu nhau
Mai mốt lỡ em cần chỗ dựa
Nhớ tìm anh tính... chuyện trầu cau.

Người dưng chứ chẳng phải ai xa
Chỉ nhớ thương thôi, chắc được mà
Ai cấm người dưng không được nhớ?
Có duyên thì sẽ ở chung nhà.

Một sớm xuân về nắng rất trong
Cầm tay anh rước sáo sang sông
Người dưng bỗng hóa thành thân thuộc
Một mái nhà yên, lửa khói nồng.

(Thanh Trúc, Thương nhớ người dưng, Ngày 22 tháng 3)

3 nhận xét:

  1. Tự nhiên mình cũng nhớ người dưng quá, tìm thử từ nhớ người dưng, đọc bài thơ này hay quá, lúc nào mình phải học theo bạn viết blog mới được :D

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa