2 thg 4, 2013

Cô bé hay giận

Em là cô bé ở bàn trên
Hay giận hờn nhưng cũng dễ quên
Thuở ấy tôi ngồi bàn kế dưới
Tình cờ quen biết, hỏi nhau tên.

Bàn trên bàn dưới cách đâu xa
Thỉnh thoảng đôi câu cũng gọi là
Ai biết gần rơm nhanh bén lửa
Lâu ngày cháy đến tận tim ta.

Lần đầu thương nhớ tuổi đôi mươi
Tôi biết tim tôi đã có người
Đôi lúc lòng tôi xao xuyến lạ
Và mơ, thỉnh thoảng, thấy em cười.

Sao mà em thích giận linh tinh?
Nhỏ lắm, sao em lại bực mình?
Cô bé này sao thương chẳng dễ?
Sao vài tin nhắn vẫn làm thinh?

Em là cô bé rất hồn nhiên
Thỉnh thoảng em cười cũng có duyên
Chỉ bởi vì em tôi mới thế
Chìm trong thương nhớ với sầu riêng.

Em à, em có biết rằng tôi
Đã trót yêu em lắm mất rồi
Không bắt đền em chi quá sức
Chỉ cần hai đứa ở chung thôi.

Đêm về thi sĩ hóa thành thơ
Gửi tặng cho em chút dại khờ
Không biết ai làm cô bé giận
Mà lời anh nói cứ làm ngơ?

(Thanh Trúc, Cô bé hay giận)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét