22 thg 4, 2013

Thắm nhạt vàng phai

("Vàng phai thắm nhạt ngán cho huê...")

Dương liễu chưa về, chuyện cũ trôi
Còn đâu cánh nhạn đỗ lưng đồi
Xuân tàn khóc thảm bên dòng thác
Lãng đãng vô tình tuế nguyệt soi.

Sông buồn lẳng lặng đến trăm năm
Thuyền buộc theo trăng nỗi nhớ thầm
Nợ vẫn còn mà duyên đã tận
Thôi đành lỡ hẹn với tri âm.

Đêm đã đi qua đến tận cùng
Lá vàng gió vọng tiếng rung rung
Ngàn sương lấp lánh soi đầu bến
Nước ngắm trăng qua, nước ngại ngùng.

Mấy dòng thơ vội xóa càng đau
Tịch mịch yên hoa đổi mái đầu
Xen tiếng đỗ quyên hờn dạ khách
Trường giang thăm thẳm nước gằn sâu.

Thơ chẳng chọn lời, phím lạc dây
Mơ theo cánh nguyệt mộng rơi đầy
Vô tình oanh lại về ngang chốn
Khóc thế gian thừa một chuyến say.

Cạn rồi bát ngọc rượu quỳnh tương
Thiên lý phiêu du đã hết đường
Động đậy mấy cành rêu phủ xám
Theo người người chẳng tiếc người thương.

Róc rách vàng rơi bóng xế tà
Nước dồn đổ lại biển xa xa
Phù du đeo bám chừng hơi mệt
Không chốn nương dâu đủ mặn mà.

Thê lương cành phủ tuyết điêu linh
Tiêng gió hoang vu chợt giật mình
Vọng lại trăm năm hồn lữ thứ
Trăng tà rụng giữa ánh bình minh.

Rượu nhấp cay môi, dạ rối bời
Xuân tàn hoa rụng lá chơi vơi
Qua rồi một thuở trăng là mộng
Ngậm tiếng đau thương để mỉm cười.

Chân thành phong kín kể từ đây
Chẳng dám tin ai ở cõi này
Gạt chữ yêu thương bằng chữ hận
Khó mòn bia đá, dễ lòng thay.

Lặng lặng canh khuya chốn mịt mù
Ngậm ngùi cảm nhận bóng hoang vu
Lắng nghe một tiếng hồn ai gọi
Chuyển kiếp phôi pha cuộc oán thù.

Lẩn quẩn xuân tàn phụ tuổi xanh
Mưa rơi hoa lá, gió rơi cành
Trăng rơi bóng khuyết vào trong nước
Cắt đứt tơ tình vẫn mỏng manh.

Thắm nhạt vàng phai biếc úa tàn
Đỗ quyên hờn đổi sắc hoang mang
Hiu hiu cánh rụng rơi đường lạnh
Đem chuyện nhân tình hỏi thế gian.

(Thanh Trúc, Thắm nhạt vàng phai)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét