1 thg 4, 2013

Xuyến chi hoa

Xuyến chi nở, động lòng người
Tình thôi đã cách, nửa đời phụ nhau...

Cát bụi em về, trú tạm đâu?
Chàng tìm không thấy mối tình sâu
Em là một đóa hoa rừng dại
Không thắm như ai, chỉ trắng màu.

Ấy loài hoa dại của em đây
Thăm thẳm rừng hoang chợt nở đầy
Chờ đợi bao lâu, chàng chẳng đến
Đến rồi sao cách biệt ngàn mây.

Hoa dại nào ai có nhớ thương
Thân em nhẹ tựa khói mờ sương
Lỡ làng một nỗi tình duyên phụ
Tan biến giữa trời, loãng sắc hương.

Phồn hoa nào dám sánh như ai
Chàng nỡ phiêu du lạc lối hài
Không buộc được người bằng chỉ thắm
Đành cho phận mỏng sớm tàn phai.

Một đóa hoa mang một chút tình
Gửi vào lay lắt ánh bình minh
Thân gầy đeo lấy duyên sâu nặng
U uất tràn trên cánh bé xinh.

Chẳng đem nghĩa nặng đáp tình sâu
Chẳng kéo tơ duyên đến bạc đầu
Chỉ có đau thương và hối tiếc
Hoàng tuyền còn gặp, trách chăng nhau?

(Thanh Trúc, Xuyến chi hoa, ngày 26 tháng 3)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét