25 thg 4, 2012

Đông không tuyết

Anh muốn mùa đông được một lần
Mơ màng nhìn tuyết trắng trên sân
Anh mơ bóng dáng em ngày cưới
Ôm cánh tay anh, sánh bước chân.

Anh biết rằng em rất lạnh lùng
Như là đông lạnh tuyết rung rung
Anh đem thương nhớ vào trong mộng
Mơ dáng yêu kiều hẹn thủy chung.

Anh sợ rằng em mãi hững hờ
Biết lòng anh vẫn sống trong mơ
Mà hoa tuyết lạnh chưa từng đổi
Anh sẽ vì em mãi đợi chờ.

Anh sợ mùa đông vắng tuyết rơi
Anh mang u uất lỡ duyên người
Người ta ngỏ ý vờ không hiểu
Anh lại vì em muộn nửa đời.

(Thanh Trúc, Đông không tuyết)

16 thg 4, 2012

Yêu không hối hận

Mùa xuân mai nở trắng lòng anh
Chỉ thấy hoa mai, chẳng thấy cành
Xuân hết, cành khô, mai chẳng thấy
Đợi chờ quá nửa tuổi xuân xanh.


Hạ sang trời chuyển những cơn mưa
Chợt đến vội vàng kẻ đón đưa
Mưa tạnh, người đi, không ngoảnh lại
Lòng anh quạnh quẽ chuyện ngày xưa.


Thu về anh nhặt lá vàng rơi
Lá rụng tim anh lại rối bời
Chẳng trách người như trăng đáy nước
Đau lòng níu kéo đoạn tình vơi. 


Lối nhỏ, đông sang, tuyết mặn mà
Đông đi, lặng lẽ, tuyết tan ra
Yêu từ thuở nọ lòng không hối
Biết đến bao giờ hết xót xa?


(Thanh Trúc, Yêu không hối hận)

14 thg 4, 2012

Tóc dài


Hôm ấy gặp em mái tóc dài
Dịu dàng em để xõa ngang vai
Em cười, anh biết rằng anh đã
Một thoáng duyên tình, chắc khó phai.


Nỡ nào em đã vội thờ ơ
Dẫu biết lòng anh, vẫn hững hờ
Dẫu biết tim anh từng lỗi nhịp
Tóc dài, em vẫn, cứ làm ngơ.

Mái tóc em dài, đừng cắt ngắn
Tóc dài quyến luyến lắm em ơi
Tóc dài anh đã đem vào mộng
Và cả trong thơ, cả cuộc đời.

(Thanh Trúc, Tóc dài)

Áo trắng

Hôm ấy bước chân vào lớp học
Anh còn chưa biết đó là em
Chỉ như bao kẻ qua đường khác
Em mặc áo gì chẳng ngó xem.

Đã mấy năm rồi, chẳng phải lâu
Cùng em một lớp, học chung nhau
Thế rồi thỉnh thoảng em cười nụ
Cho trái tim anh nắng chớm màu.

Nhanh quá, thời gian, cũng ngẩn ngơ
Em mang thương nhớ đến bao giờ
Áo em thuở ấy màu trăng trắng
Thỉnh thoảng lòng anh tự mộng mơ.

Rồi có một lần em vắng học
Lòng anh cảm thấy rỗng mênh mang
E rằng em ốm nên không đến
Em vắng, bài anh chẳng liếc sang.

Anh nhớ tay em màu trắng ngọc
Vai em thon nhỏ tựa cầu vồng
Tóc em dài xõa và đen nhánh
Đôi mắt nhìn anh rất sáng trong.

Một thuở mơ màu áo trắng tinh
Lòng anh hồi hộp viết thơ tình
Anh mang thương nhớ vào trang giấy
Nắn nót, rằng em, áo rất xinh.

Thơ vẫn chưa đi, năm đã hết
Chia tay chẳng thấy bóng em đâu
Nhắn tin, em trả lời, xin lỗi
Em vội đi rồi, hẹn buổi sau.

Là buổi nào đây? Đợi ngẩn ngơ
Thơ anh vẫn giữ đến bây giờ
Nhắn tin, em trả lời, xin lỗi
Lòng anh, cũng lạnh, tựa như thơ.

Thời gian thấm thoát như mưa giội
Lòng anh thơ viết đủ trăm bài
Bóng em vẫn mãi là trong mộng
Anh sợ một ngày mộng sẽ phai.

Rồi bỗng một lần, một thoáng trưa
Gặp em, áo trắng, tựa ngày xưa
Nhưng tay em nắm người xa lạ
Anh biết rằng anh mộng đã thừa.

Em cười, giới thiệu, chồng chưa cưới
Anh gượng gật đầu, chúc phúc em
Lối nhỏ anh về sao chẳng nhớ
Nát lòng, thơ cũ, mở ra xem.

Đọc lại thơ anh tự dối lòng
Cầm vàng công sức đổ ra sông
Tim anh, áo trắng, chưa từng đổi
Nhưng lệ anh pha giọt máu hồng.

Hôm nọ giá mà chẳng gặp nhau
Thì lòng anh đã chẳng thương đau
Anh, em, trời định, là vô phận
Yêu, hận, thôi đành, hẹn kiếp sau.

(Thanh Trúc, Áo trắng)

Nàng là mộng

Một cánh hoa rơi, nhụy úa tàn
Một con đò lỡ, ánh dương tan
Một hồn thi sĩ, đau theo lệ
Một bóng trăng khuya, giấc muộn màng.

Đêm nay, tình lụy, bởi vì ai
Tự trách tim ta, tự thở dài
Tự lấy tương tư làm gối ngủ
Ôm sầu, tự hỏi, đúng hay sai.

Viễn xứ, thiên đường, chiếc lá rơi
Trăm năm khách đã ở chân trời
Tìm người trong mộng, tâm như lửa
Cũng tắt bởi vì mộng đã vơi.

Không khóc vì ta hết lệ rồi
Chỉ còn máu đỏ tận tim thôi
Không đau vì biết lòng chai sạn
Ôm giấc trăm năm rữa mộng đời.

Thi sĩ nhìn trời, nhẹ thở than
Tìm đâu bóng cũ khách hồng nhan
Nỡ nào người vội quay lưng lại
Để một mình ta đợi mộng tan.

(Thanh Trúc, Nàng là mộng)

11 thg 4, 2012

Hiểu lầm

Lạnh lùng nàng vẫn như băng tuyết
Ta cứ ngây thơ tự dối lòng
Đôi lúc hiểu lầm chưa chắc xấu
Ít nhiều cũng có thứ chờ mong.


Có dễ gì chăng xóa hiểu lầm 
Lời nàng xa cách tựa trăm năm
Nên chăng mà hỏi sai hay đúng?
Bởi thế ta lo khách ngỏ thầm.

Nàng thích rõ ràng dứt khoát ư?
Hay tùy tâm ý kẻ đưa thư?

Có lòng mới biết ai tri kỷ
Kẻ dại hồn ta cũng giống như.

Là tuyết hay sao mà lạnh lẽo?
Là lo hay sợ mới xa xôi?
Hay là ta níu chân phiền phức?
Hay đã thầm mơ kẻ khác rồi?

Có biết rằng ai chẳng nói ra
Bởi vì mộng đẹp sợ mau qua
Lắc đầu, nàng nói câu xin lỗi
Ta khóc tình đau, lệ xót xa.

(Thanh Trúc, Hiểu lầm)

8 thg 4, 2012

Thương tâm

Tri âm ngày cũ biết tìm đâu
Non tuyết trăng thanh chiếu bạc đầu
Rối loạn tơ vò lo đứt gánh
Lòng thương, tim vỡ, mộng tan mau.

Anh nhớ thương em, em có biết
Anh mơ ngày cũ, nhớ thời gian
Anh tìm mộng đẹp đêm trằn trọc
Anh khóc trong mơ chút nguyệt tàn.

Là thơ thì cứ như thơ cũ
Là mộng thì như mộng cũ thôi
Là khách thì đừng xem khách mới
Là người xin níu kéo chia phôi.

(Thanh Trúc, Thương tâm)

7 thg 4, 2012

Vô tình

Gặp mặt mà em chẳng nói gì
Giả vờ như thể đã chia ly
Tim anh đau nhói dao cắt
Chồng chất thành ra vỡ mộng si.

Em vẫn là em cứ hững hờ
Anh là thi sĩ vẫn làm thơ
Nhưng thơ anh đã không còn sáng
Mà nhiễm tang hoang, bụi phủ mờ.

Tương tư nhiều lúc mộng không an
Chỉ có mình anh tự thở than
Em vẫn vô tâm yên giấc ngủ
Lòng anh níu kéo chút hương tàn.

(Thanh Trúc, Vô tình)

4 thg 4, 2012

Bách niên giai lão

Mơ cùng tri kỷ dạo đêm thanh
Mơ nắm tay em để mộng thành
Mơ được cùng nhau xây tổ ấm
Mơ cười giai lão bạc đầu xanh...

(Thanh Trúc, Bách niên giai lão)