22 thg 4, 2013

Hoa trên mộ

Đêm muộn phù du rả rích bay
Ve sầu chuyển kiếp xác rơi đầy
Lập lòe lửa trắng bờ thăm thẳm
Tiếng dế lạnh lùng khuất cỏ may.

Trăng phủ đồng hoang bạc tuyết sương
Cành khô trong gió gẫy thê lương
Ai nằm dưới mộ ôm sầu hận
Hoa nở nơi nào phảng phất hương.

Hoa nở nơi nào, em biết chăng?
Nhòa hương trong gió, sắc trong trăng
Bướm ong đã kéo về vô định
Thu thảo hồn ru chốn vĩnh hằng.

Đêm đã muộn màng, hãy ngủ yên
Đừng khơi sống dậy những niềm riêng
Vùi sâu ký ức vào bia mộ
Và khóc một lần trả nợ duyên.

(Thanh Trúc, Hoa trên mộ)

Thắm nhạt vàng phai

("Vàng phai thắm nhạt ngán cho huê...")

Dương liễu chưa về, chuyện cũ trôi
Còn đâu cánh nhạn đỗ lưng đồi
Xuân tàn khóc thảm bên dòng thác
Lãng đãng vô tình tuế nguyệt soi.

Sông buồn lẳng lặng đến trăm năm
Thuyền buộc theo trăng nỗi nhớ thầm
Nợ vẫn còn mà duyên đã tận
Thôi đành lỡ hẹn với tri âm.

Đêm đã đi qua đến tận cùng
Lá vàng gió vọng tiếng rung rung
Ngàn sương lấp lánh soi đầu bến
Nước ngắm trăng qua, nước ngại ngùng.

Mấy dòng thơ vội xóa càng đau
Tịch mịch yên hoa đổi mái đầu
Xen tiếng đỗ quyên hờn dạ khách
Trường giang thăm thẳm nước gằn sâu.

Thơ chẳng chọn lời, phím lạc dây
Mơ theo cánh nguyệt mộng rơi đầy
Vô tình oanh lại về ngang chốn
Khóc thế gian thừa một chuyến say.

Cạn rồi bát ngọc rượu quỳnh tương
Thiên lý phiêu du đã hết đường
Động đậy mấy cành rêu phủ xám
Theo người người chẳng tiếc người thương.

Róc rách vàng rơi bóng xế tà
Nước dồn đổ lại biển xa xa
Phù du đeo bám chừng hơi mệt
Không chốn nương dâu đủ mặn mà.

Thê lương cành phủ tuyết điêu linh
Tiêng gió hoang vu chợt giật mình
Vọng lại trăm năm hồn lữ thứ
Trăng tà rụng giữa ánh bình minh.

Rượu nhấp cay môi, dạ rối bời
Xuân tàn hoa rụng lá chơi vơi
Qua rồi một thuở trăng là mộng
Ngậm tiếng đau thương để mỉm cười.

Chân thành phong kín kể từ đây
Chẳng dám tin ai ở cõi này
Gạt chữ yêu thương bằng chữ hận
Khó mòn bia đá, dễ lòng thay.

Lặng lặng canh khuya chốn mịt mù
Ngậm ngùi cảm nhận bóng hoang vu
Lắng nghe một tiếng hồn ai gọi
Chuyển kiếp phôi pha cuộc oán thù.

Lẩn quẩn xuân tàn phụ tuổi xanh
Mưa rơi hoa lá, gió rơi cành
Trăng rơi bóng khuyết vào trong nước
Cắt đứt tơ tình vẫn mỏng manh.

Thắm nhạt vàng phai biếc úa tàn
Đỗ quyên hờn đổi sắc hoang mang
Hiu hiu cánh rụng rơi đường lạnh
Đem chuyện nhân tình hỏi thế gian.

(Thanh Trúc, Thắm nhạt vàng phai)

Một thuở mưa bay

Một thuở mưa bay nhớ một người
Qua đường dừng lại ngắm mưa rơi
Mưa rơi thanh thản thành tri ức
Ướt khắp nhân gian, ướt đất trời.

Một trận mưa phùn một chút vương
Đêm qua còn đọng lại ngàn sương
Mưa rơi thảng thốt, vô tình ngủ
Tỉnh giấc rồi ai sẽ tiếc thương.

Một thuở mưa bay, nắng một chiều
Em ngừng trong tiếng vọng buồn thiu
Thở dài, anh ngắm đầu ai ướt
Không lẽ tình này chỉ bấy nhiêu?

Một thuở mưa buồn, khách xót xa
Người đi nhân thế trách phôi pha
Mưa rơi lất phất trời xanh ướt
Trong nắng cô liêu chuyển xế tà.

Mưa buồn, ngoảnh lại, chỉ còn mây
Duyên nợ xin cho giữ chút này
Để níu kéo người khi ngoảnh lại
Ngập ngừng, trong mộng, nắm bàn tay...

(Thanh Trúc, Một thuở mưa bay)

Phụng nữ

(lấy ý thơ Lý Thương Ẩn: "Phụng nữ ân cần biệt cố nhân...")

Hận nào chẳng vướng bóng hồng nhan?
Mấy kiếp điêu linh cũng úa tàn
Tri kỷ xin đừng cầu ngọc thạch
Có tìm, ghé hỏi Nhạn môn quan.

Sương gieo lác đác bóng trăng tà
Tráng sĩ bạc đầu lệ xót xa
Có kẻ sang sông hờn để lại
Tang bồng ngang trái cũng phôi pha.

Chắp nhặt cô liêu chuyện mị hồ
Trường đình cách bóng mộng hư vô
Chương Đài liễu cũ trần duyên nhạt
Dâu héo tàn trên bãi bể khô.

Úa mộng thâu đêm, giấc chẳng thành
Dao mòn cắt ngọt tóc thề xanh
Thiên nhai tuế nguyệt luân hồi chuyển
Phương thảo hồn say tiếc yến oanh.

Chuông khuya một tiếng tỉnh nguồn mơ
Trả lại hư vinh ghé bến bờ
Tịch mịch muôn trùng ân ái biệt
Cố nhân từ tạ khách ban sơ.

Áo lam lất phất ánh dương hồng
Ngọc nữ nghiêm cầu cõi sắc không
Một đóa hoa đèn nhen bóng hạc
Tro tàn rơi rụng hóa sương phong.

(Thanh Trúc, Phụng nữ)

Biết tìm đâu

Mất rồi anh biết tìm đâu
Một cơn một mị, một màu yêu đương
Mất rồi một thuở vấn vương
Sầu mi rơi xuống hạt sương ban chiều
Mất rồi hai nửa thầm yêu
Xa xôi ai có tiếc nhiều như ai?

Mỗi ngày có một ban mai
Mỗi đêm là một đêm dài nhớ nhau
Mỗi xuân một kẻ bạc đầu
Mỗi trăm năm lẻ một câu chung tình.

Đường xa anh ngỡ vô hình
Xót thương ai có biết mình xót thương
Hoa tàn để lại chút hương
Sao người không chút vấn vương tơ lòng?

Thuyền xa bến đợi vắng không
Trăng đi để lại con sông nợ nần
Liễu dương khuất bóng tần ngần
Tương tư, mất ngủ, thất thần, đêm đêm...

Thơ chi ngâm trái tim mềm
Mỗi lần thương nhớ đau thêm một lần...

(Thanh Trúc, Biết tìm đâu)

11 thg 4, 2013

Bị bỏ rơi

Hụt hẫng hoa rơi chẳng đợi kỳ
Vội vàng đôi én đã chia ly
Yêu thương dâng tặng, người không nhận
Không nhận sao đành vứt bỏ đi?

Vứt bỏ đi rồi chẳng vấn vương
Tôn nghiêm sót lại bị xem thường
Không cân cũng biết ai khinh trọng
Có xứng cho người để nhớ thương?

(Thanh Trúc, Bị bỏ rơi)

Thương tâm

Em là sương gió vô tình
Trong tim anh khắc bóng hình viễn vông
Vui buồn dang dở chưa xong
Người đi vết cứa còn hồng máu tuôn

Năm qua gạt giọt lệ buồn
Tay chưa nắm chặt đã buông tay rồi
Xuân tàn nhặt cánh hoa rơi
Vết thương thành sẹo cười đời đắng cay

Tình duyên ai tỉnh ai say
Ai sai ai đúng, ai đầy ai vơi
Có chăng đổ lỗi ông trời
Cho duyên đứt gánh, cho người thương tâm...

(Thanh Trúc, Thương tâm)

2 thg 4, 2013

Cô bé hay giận

Em là cô bé ở bàn trên
Hay giận hờn nhưng cũng dễ quên
Thuở ấy tôi ngồi bàn kế dưới
Tình cờ quen biết, hỏi nhau tên.

Bàn trên bàn dưới cách đâu xa
Thỉnh thoảng đôi câu cũng gọi là
Ai biết gần rơm nhanh bén lửa
Lâu ngày cháy đến tận tim ta.

Lần đầu thương nhớ tuổi đôi mươi
Tôi biết tim tôi đã có người
Đôi lúc lòng tôi xao xuyến lạ
Và mơ, thỉnh thoảng, thấy em cười.

Sao mà em thích giận linh tinh?
Nhỏ lắm, sao em lại bực mình?
Cô bé này sao thương chẳng dễ?
Sao vài tin nhắn vẫn làm thinh?

Em là cô bé rất hồn nhiên
Thỉnh thoảng em cười cũng có duyên
Chỉ bởi vì em tôi mới thế
Chìm trong thương nhớ với sầu riêng.

Em à, em có biết rằng tôi
Đã trót yêu em lắm mất rồi
Không bắt đền em chi quá sức
Chỉ cần hai đứa ở chung thôi.

Đêm về thi sĩ hóa thành thơ
Gửi tặng cho em chút dại khờ
Không biết ai làm cô bé giận
Mà lời anh nói cứ làm ngơ?

(Thanh Trúc, Cô bé hay giận)



1 thg 4, 2013

Tuổi 24

Một tấm bằng đại học mặc dù vẫn còn bị treo ở trường nhưng cũng đủ để bù đắp 4 năm tuổi trẻ...

Một công việc không thể gọi là ổn định nhưng cũng đủ để rèn luyện bản thân và sống qua ngày...

Một vài ước mơ, dù có hơi viễn vông, nhưng cũng đủ để không bị lạc hướng...

Một trái tim không mạnh mẽ lắm nhưng cũng đủ kiên quyết trước những lựa chọn khó khăn...

Một ít kinh nghiệm, thất bại nhiều hơn thành công, nhưng cũng đủ để một thời lưu luyến...

Một ít chuyện cũ, buồn nhiều hơn vui, nhưng cũng đủ để tin tưởng vào tương lai và cuộc sống...

Một vài người bạn thân, không thường xuyên gặp mặt nhưng cũng đủ để hiểu nhau và tiếp sức cho nhau trong những lúc khó khăn...

Một mái nhà dù hơi neo người nhưng vẫn cảm thấy ấm áp mỗi khi trở về, bởi vì có người thân ở đó...

Một tình cảm mặc dù còn dang dở nhưng vẫn đủ để hy vọng và viết thành thơ...

Thế là mình cũng bước sang tuổi thứ 24. Tự đãi bản thân bằng một ly cafe vỉa hè. Tự chúc mình sinh nhật vui vẻ.

P.S. Ngày xưa, trong một chương trình âm nhạc, Diễm Quỳnh nói, ngày 20 tháng 3 là ngày của cây sồi. Cây sồi thì vững chắc và kiên cường. Mình không biết có phải vậy không, nhưng nhiều lúc vẫn cảm thấy bản thân rất yếu đuối và lạc lõng. Bánh kem trong đêm sinh nhật, trước giờ vẫn còn là ước mơ nho nhỏ của mình.

Có ai đó đã nói, tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào... Đối với mình, 23 năm qua, sóng gió có, yên bình cũng có. Nó dường như là một giấc mộng, nếu có thể trở lại, mình cũng chỉ ngắm nhìn nó mà không thể đắm chìm trong nó một lần nữa...

(Thanh Trúc, Tuổi 24, ngày 20 tháng 3)

Xuyến chi hoa

Xuyến chi nở, động lòng người
Tình thôi đã cách, nửa đời phụ nhau...

Cát bụi em về, trú tạm đâu?
Chàng tìm không thấy mối tình sâu
Em là một đóa hoa rừng dại
Không thắm như ai, chỉ trắng màu.

Ấy loài hoa dại của em đây
Thăm thẳm rừng hoang chợt nở đầy
Chờ đợi bao lâu, chàng chẳng đến
Đến rồi sao cách biệt ngàn mây.

Hoa dại nào ai có nhớ thương
Thân em nhẹ tựa khói mờ sương
Lỡ làng một nỗi tình duyên phụ
Tan biến giữa trời, loãng sắc hương.

Phồn hoa nào dám sánh như ai
Chàng nỡ phiêu du lạc lối hài
Không buộc được người bằng chỉ thắm
Đành cho phận mỏng sớm tàn phai.

Một đóa hoa mang một chút tình
Gửi vào lay lắt ánh bình minh
Thân gầy đeo lấy duyên sâu nặng
U uất tràn trên cánh bé xinh.

Chẳng đem nghĩa nặng đáp tình sâu
Chẳng kéo tơ duyên đến bạc đầu
Chỉ có đau thương và hối tiếc
Hoàng tuyền còn gặp, trách chăng nhau?

(Thanh Trúc, Xuyến chi hoa, ngày 26 tháng 3)

Tạm biệt tháng ba

Vậy mà sắp hết tháng ba rồi
Ký ức lưng chừng, chỉ vậy thôi
Dẫu có mơ hồ như khói trắng
Vẫn còn lưu luyến suốt đời tôi.

Tháng ba, buồn lắm, thắng ba ơi
Thuở ấy lang thang đợi một người
Ngóng một chuyện tình không níu kéo
Và rồi, chẳng gặp, để hoa rơi.

Tháng ba cát trắng biển Nha Trang
Sóng dạt mê ly ngỡ tiếng đàn
Ấy điệu tương tư say bóng lạ
Là hình ai đó giữa thời gian.

Có khách qua đường gọi tháng ba
Tìm đâu cho thấy bóng người ta
Ngày xưa xao xuyến dừng chân ngắm
Để đến hôm nay vẫn mặn mà.

Bao giờ xuân thắm lại nguồn mơ
Sẽ vội trao nhau chút dại khờ
Ghế đá không còn nơi đọc sách
Mà nơi vun vén mối tình thơ.

Có khách qua đường trách tháng ba
Tình đầu chưa trọn, để phôi pha
Dừng chân gọi tách cà phê đắng
Ngồi nhớ ngày nào, chợt xót xa.

Tháng ba, tạm biệt, hẹn ngày sau
Năm tháng trôi đi, mộng đổi màu
Em mượn thời gian làm thử thách
Mà tôi, nhờ đó, gửi tình sâu.

(Thanh Trúc, Tạm biệt tháng ba, ngày 27 tháng 3)

Tháng ba đâu

Chợt tháng sang rồi, ấy tháng ba
Thanh minh còn đợi bóng người ta
Hương thầm ai tiễn hoa trên tóc
Nước chảy mây về gió lướt qua.

Là thanh minh ấy, tháng ba đâu
Là khách buông cần cá cắn câu
Em gỡ anh ra dường khó lắm
Đừng tin lời hứa khổ đời nhau.

Mây hóa thành thơ núi đã già
Thương người ai đã chắc thương ta
Cho đi chẳng nhận buồn không nhỉ?
Nên mới mơ màng giữa tháng ba.

Nguyệt quế không tìm cõi tuyết sương
Giữa trần trầm lặng nhớ người thương
Cành cao chim đậu nhìn mưa gió
Giữa chốn xuân tàn thấy vấn vương.

Mặt trời đã mọc giữa chân mây
Có trách ai kia lỡ héo gần
Năm tháng qua rồi không nói nữa
Lời thơ dừng lại chốn này đây.

(Thanh Trúc, Tháng ba đâu, ngày 3 tháng 3)

Bay qua thời gian

Hoa bay qua thời gian
Mây bay qua thời gian
Xuân bay qua thời gian
Người ở nơi đâu giấu lệ tràn?

Trăng trôi qua dòng sông
Hương trôi qua dòng sông
Duyên trôi qua dòng sông
Thuyền ở nơi đâu chở tấm lòng?

Em yêu anh thật sao?
Anh yêu em thật sao?
Ta yêu nhau thật sao?
Yêu chiếm bao phân lệ nghẹn ngào?

Thuyền trôi mấy chốc lòng ai quặn
Giấy kín trong tim giọt lệ hồng

Ai đi, ai đã lấy chồng
Còn chăng nuối tiếc giữa dòng trăng rơi?

Xuân qua, xuân lại, ngậm ngùi
Người đi, người đến, yêu người, vô tâm.

Chiều tịch mịch
Vắng tri âm
Nhìn hoàng hôn xuống
Sương rơi đầu bạc nhớ thương thầm.

(Thanh Trúc, Bay qua thời gian)

Xa nguồn cội

Cửa sổ lăn tăn nắng chiếu dài
Vùi mình chăn ấm biếng vươn vai
Nhà bên mở điệu xa nguồn cội
Ngẫm lại đời ta thiếu nợ ai.

(Thanh Trúc, Xa nguồn cội)

Xương mai

Chỉ là một đóa hương thầm
Ai ngờ anh vẫn mười năm đợi chờ
Thời gian có dệt thành thơ
Xin cho giữ trọn giấc mơ hôm nào
Em gầy như lá xanh xao
Xương mai gửi phận gieo vào tương tư...

(Thanh Trúc, Xương mai)

Em lạnh lùng

Anh biết rằng em vẫn hững hờ
Nên anh thầm lặng cứ làm thơ
Chờ mong một chút tình xa cách
Năm tháng chìm sâu nỗi dại khờ.

Em cười một chuyến buổi trưa nay
Anh đã quen em chẳng một ngày
Cỏ dại còn lưu sương sáng sớm
Mà em, cười nụ, lạnh lùng thay.

(Thanh Trúc, Em lạnh lùng)

Thương nhớ người dưng

Tóc dài em xõa xuống ngang lưng
Thương nhớ tim anh chẳng thể dừng
Thỉnh thoảng tự cười anh ngốc nhỉ?
Hơi nào rảnh rỗi nhớ người dưng.

Người dưng, ừ, nhớ, có sao đâu
Đủ biết lòng ta chẳng thiếu nhau
Mai mốt lỡ em cần chỗ dựa
Nhớ tìm anh tính... chuyện trầu cau.

Người dưng chứ chẳng phải ai xa
Chỉ nhớ thương thôi, chắc được mà
Ai cấm người dưng không được nhớ?
Có duyên thì sẽ ở chung nhà.

Một sớm xuân về nắng rất trong
Cầm tay anh rước sáo sang sông
Người dưng bỗng hóa thành thân thuộc
Một mái nhà yên, lửa khói nồng.

(Thanh Trúc, Thương nhớ người dưng, Ngày 22 tháng 3)

Điên vì... cô đơn

Cô đơn ai biết là gì?
Có cơn mưa nhẹ đến đi một mình

Chiều nay mưa ướt cuộc tình
Anh ôm giấc mộng làm thinh vào đời
Trong mưa có bóng một người
Có hình dấu lặng, có trời tương tư
Mưa không là gió đưa thư
Mưa là giấc mộng khư khư anh tìm

Em đâu có lắm con tim
Mà anh nào phải cánh chim vô tình
Nên mưa có ướt áo mình
Sao đành ướt hết chuyện tình trong mưa
Đêm đêm sáng sáng trưa trưa
Yêu nhau như thể mới vừa biết yêu
Trăng non đầu tháng liêu xiêu
Phần e hơi gió, phần nhiều tình say

Bao giờ hơi nước thành mây
Cho đêm tựa gối cho ngày kề vai
Nhớ thương một giấc mơ dài
Tỉnh ra ai có biết ai mà tìm

Không bằng lẳng lặng im im
Yêu thầm giấu giữa con tim ngập ngừng

Mưa rơi mưa lạnh quá chừng
Ai không ướt áo xin đừng trông mưa...

Em chờ một kẻ đón đưa
Còn anh chờ lối cỏ thưa một người
Mấy lần trông thấy em cười
Phải chăng lúc ấy bên người em yêu
Người ta nhớ biết bao nhiêu
Mà người ta nỡ sớm chiều vô tâm
Một người nhớ rất âm thầm
Một người băng tuyết trăm năm lạnh lùng

Hôm nay mưa gió mịt mùng
Ngỡ như mưa bụi, ngỡ cùng ngắm mưa
Thời gian như thể thoi đưa
Đem về một giấc mơ trưa vội vàng
Qua sông anh đánh rớt vàng
Cô đơn đành bước lang thang mỗi ngày

Mặt trời không mọc đằng tây
Chắc là tiếc lắm mộng xây không thành
Hoa xuân nghìn bướm dạo quanh
Xuân đi ai ngắm mấy nhành hoa khô?
Trăng tròn rơi xuống mặt hồ
Mấy ai gắng gượng đem xô múc dò?

Khách xưa đã lỡ chuyến đò
Người nay còn đứng đắn do chọn dòng
Đường đời đục đục trong trong
Không yêu không biết mình không vô tình

Mưa ngừng mấy giọt rung rinh
Giật mình mới biết tim mình còn mưa.

(Thanh Trúc, Điên vì... cô đơn).

Tháng ba mưa bụi

Tháng ba mưa bụi dạo thềm quanh
Hơi nước mang theo vị ngọt lành
Ướt áo nhà ai phơi trước ngõ
Dường như trên áo có màu xanh.

Hoàng oanh rả rích trước sân nhà
Từng sợi tơ mềm loáng thoáng qua
Nhịp ái ân đây gieo bóng lạ
Tràn trên mưa bụi sớm ngân nga.

Tháng ba lơ đãng ướt mưa vương
Áo ấy mang theo mặc suốt đường
Gió tháng tư nhờ hong ráo lại
Cho người vun trọn khúc yêu thương.

Lác đác mưa rơi những bậc thềm
Rêu tràn cổ kính lối sân đêm
Người qua vết dẫm mờ trên lối
Vô ý phong tình nhận lại thêm.

Em ạ, năm nay đúng tuổi rồi
Đủ thành thơ mộng giữa lòng tôi
Gật đầu, em nhé, cùng nhau sẽ
Mưa bụi suốt đời ngắm mãi thôi.

(Thanh Trúc, Tháng ba mưa bụi, ngày 15 tháng 3)

Cơm muộn

Lạc bước giang hồ đã mỏi chân
Nha Trang dừng lại chợt phân vân
Một mình ta lại ăn cơm muộn
Biết đến bao giờ hết độc thân?

(Thanh Trúc, Cơm muộn)

Mộng ở nơi đâu

Hoa rơi trong gió
Nước chảy qua cầu
Người đang trằn trọc
Mộng ở nơi đâu
Đành ru giấc muộn
Tạm quên mối sầu
Cả đời thương nhớ
Chưa chắc gần nhau.

Trăng sáng lung linh
Trăng thương chính mình
Trăng không muốn khóc
Trăng chỉ chung tình.

Đêm nay lạnh
Hình bóng xa
Mờ mờ ảo ảo
Ngỡ người ghé hỏi bóng xuân qua.

Ôi biết tìm đâu những giấc mơ
Đời cho thi sĩ biết làm thơ
Sao không chọn một tình duyên vội
Mà giữa ưu tư cứ thẫn thờ.
(Thanh Trúc, Mộng ở nơi đâu)

Tình duyên không có cánh

Nước chảy, trăng chưa tàn
Trăng rơi, gợn nước lan
Thuyền đi, không nhớ bến
Người về, đứng thở than.

Tỉnh dậy, em đi rồi
Em đi, bỏ lại tôi
Tình duyên, không có cánh
Đành để mộng xa xôi.

Tuổi muộn, phai câu thề
Xuân qua, lạnh tái tê
Trời xanh, không thấy én
Đầu bạc niệm hồn quê.

Nắng đuổi tịch dương tà
Hoa rơi gió cuốn qua
Bờ quanh, dương liễu héo
Bóng lạnh khuất đường xa.

(Thanh Trúc, Tình duyên không có cánh)

Ấy chính là yêu

Có lẽ là lâu, thật sự lâu
Ngày xưa đã chắc có yêu đâu
Mà giờ chợt biết mình thương nhớ
Ấy chính là yêu. Tạm gật đầu.
(Thanh Trúc, Ấy chính là yêu)

Tháng ba

Tháng ba năm ấy gặp người
Tháng ba năm ấy ngỏ lời bằng thơ
Tháng ba năm ấy ngẩn ngơ
Tháng ba năm ấy đợi chờ dường như
Tháng ba năm ấy tương tư
Tháng ba năm ấy chần chừ chưa đi...

Tháng ba nay đã chia ly
Tháng ba nay đã buồn vì xa xôi
Thang ba nay đã hoa trôi
Tháng ba nay đã qua rồi xuân xưa
Tháng ba nay đã dừng mưa
Tháng ba nay đã lưa thưa liễu già...

Ngậm ngùi ngắm cảnh xuân qua
Tháng ba nay khác tháng ba năm nào...

Gió đông chợt nhớ hoa đào
Tháng ba chợt nhớ mưa rào tháng ba
Người ta chợt nhớ người ta
Người ta, chợt nhớ, nhớ là... nhớ thôi.

(Thanh Trúc, Tháng ba, ngày 1 tháng 3)

Sương sương

Nghe xa lành lạnh giọt sương sương
Mấy tiếng rung rinh nép góc tường
Thi sĩ cũng cần mai dậy sớm
Đi làm, và tỉnh, để yêu thương.

(Thanh Trúc, Sương sương)

Trèo lên cây bưởi

"Trèo lên cây bưởi hái hoa..."
Ấy là hoa bưởi, hay là hoa chanh?
Tầm xuân rụng hết rồi anh
Ngắt dây dưa chuột cũng xanh như thường
Hoa cau rụng trắng bên tường
Không yêu sao lại vấn vương tơ lòng?
Còn đâu nữa, lá trầu không
Trầu cay một mớ ba đồng mua chăng?

(Thanh Trúc, Trèo lên cây bưởi, ngày 25 tháng 2)

Ta say

Một mớ bòng bong rượu lại say
Nhìn trời mà chỉ thấy toàn mây
Nhìn người mà không thấy người lạ
Nhìn áo dường như áo trắng bay.

Ta lại say rồi, lại ngẩn ngơ
Lại nằm trên ghế viết bài thơ
Lại lên face-book tìm tri kỷ
Lại gục chìm trong lệ mộng mơ.

Ta lại say rồi, lại đớn đau
Ôm mối tương tư đến bạc đầu
Lại gượng cười nơi xa cách quá
Lại ôm niềm cũ nhớ thương nhau.

Ừ nhỉ, rượu thôi, chẳng có gì
Chẳng là thuốc phiện, chẳng hề chi
Thế mà ngấm mãi nghìn năm nữa
Để đổ nhiều lần lệ biệt ly.

Em à, anh nhớ quá đi thôi
Nhớ đến tim anh yếu lắm rồi
Lỡ thấy em bên chồng sắp cưới
Anh đành dừng đập trái tim côi.

Ta say, ta hận khách vô tình
Hận nước đùa hoa mãi lặng thinh
Hận khắp đất trời đem mưa gió
Làm cho ướt áo, ướt tim mình.

Say rồi sao biết lối tìm nhau
Sao biết tang thương, biết bạc đầu
Sao biết mùa đông không có tuyết
Sao người không gặp để lòng đau.

(Thanh Trúc, Ta say)
(Đăk Nông, ngày 21 tháng 2)

Tương tư, mất ngủ

Hỏi sao mình lại già mau
Tương tư, mất ngủ, bạc đầu, thế thôi
Em à, anh đã yêu rồi
Sao em nỡ vội lấy người không yêu?

(Thanh Trúc, Tương tư, mất ngủ)

Sinh mệnh, tình yêu và thời gian

Có 3 điều kỳ diệu nhất thế gian: Sinh mệnh, tình yêu và thời gian.

Sinh mệnh kỳ diệu, bởi vì bạn chỉ nhận thấy được ý nghĩa thực sự của nó khi bạn chứng kiến một sinh mệnh mất đi. Ý nghĩa của sinh mệnh không nằm ở đích cuối cùng, mà nằm ở quá trình tồn tại.

Tình yêu kỳ diệu, bởi vì bạn có thể nhận biết nó, cảm thấy nó, và có thể gọi tên nó. Nhưng bạn sẽ không biết chính xác nó là gì và tại sao nó xuất hiện. Và đôi lúc, bạn cũng không biết chắc rằng nó có thực sự tồn tại hay không.

Thời gian kỳ diệu, bởi vì có thể bạn sẽ có khả năng quay trở lại để thay đổi mọi thứ và cuối cùng bạn sẽ nhận ra rằng, bạn chẳng thay đổi được gì cả, chỉ đơn giản vì đó là quá khứ. Điều duy nhất bạn làm được là chấp nhận nó và thích ứng với hiện tại.

(Thanh Trúc, Sinh mệnh, tình yêu và thời gian)

Lễ tình nhân

Xuân về giục giã mai vàng
Xuân đi bỡ ngỡ, mai tàn trước sân
Người vui với lễ tình nhân
Còn ai nhớ kẻ muôn phần cô đơn?

(Thanh Trúc, Lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2)

Không quên quá khứ

Mình biết, quá khứ là những gì đã qua, không nên giữ lại nữa. Quá khứ chỉ là để hoài niệm.

Mình biết, không nên sống mãi với quá khứ. Không nên để quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai.

Mình biết, điều quan trọng không phải mình là người như thế nào, mà quan trọng là mình muốn trở thành người như thế nào.

Mình biết, mình có một quá khứ rất độc đáo. Mình biết, không nên cố chấp níu giữ cho nó sống mãi, mà hãy để nó ra đi cũng với thời gian. Mình biết, đó chính là lựa chọn tốt nhất.

Mình biết, nhưng...

Mình thích giấc mơ, mình thích sống trong thế giới ảo, mình thích quá khứ. Nếu không có quá khứ, mình không là gì cả.

Mình không muốn thay đổi. Có lẽ mình sợ thay đổi. Có thể mình sẽ tốt hơn nếu mình thay đổi. Nhưng nếu mình thay đổi, mình không còn là mình nữa.

Mình không muốn quên đi. Cũng không muốn bị lãng quên. Dù cho có kỷ niệm đau thương. Nhưng mà đau thương đó không phải là vô ích, chỉ là vì mình chưa sẵn sàng chấp nhận mà thôi.

Mình biết, nhưng mình không làm được. Bởi vì, trong quá khứ, có bạn, và có mình.

Và bởi vì, mình là người cảm tính. Mình sống theo cảm giác của trái tim.

(Thanh Trúc, Không quên quá khứ, ngày 11 tháng 2)

Yêu bằng cả trái tim

Có những cơn gió khiến lòng anh xao xuyến. Nhưng đó chỉ là cảm giác xao xuyến nhất thời.

Cũng có những cơn gió, không mang lại cho anh cảm giác gì cả, mà chỉ đơn thuần là một vận động tự nhiên của thời tiết.

Và rồi anh gặp, một cơn gió, chỉ thoáng qua trong chốc lát, mà để lại trong tim anh sự lưu luyến đến suốt đời.

Cơn gió đó, chính là em.

Bởi vì anh biết, anh đã yêu bằng cả trái tim.

Yêu bằng cả trái tim, dễ bị tổn thương hơn người khác. Bởi vì trái tim rất mỏng manh, mỗi khi nó đập mạnh thì đó chính là dấu hiệu của sự tổn thương.

Yêu bằng cả trái tim, vết thương có thể lành lại, nhưng vết sẹo thì không bao giờ biến mất. Bởi vì, sự tổn thương của trái tim, chính là sự tổn thương của tâm hồn. Không chảy máu, nhưng không có nghĩa là không đau.

Người yêu bằng cả trái tim là người nặng tình cảm nhất. Nhưng đôi khi, tình cảm đó lại mang lại gánh nặng cho người khác. Mặc dù không nói ra, nhưng áp lực thì vẫn cứ tồn tại.

Người yêu bằng cả trái tim có thể sẽ hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc này chỉ trong chốc lát. Khi nào trái tim không còn rung động nữa, hoặc bị thương tổn, hạnh phúc sẽ tan biến.

Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, đó cũng là hạnh phúc. Hạnh phúc của tình yêu chân thực. Hạnh phúc, không phải là một thứ gì đó vĩnh cửu, mà hạnh phúc, chính là trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.

Và anh biết thứ hạnh phúc đó, bởi vì, anh đã yêu, yêu bằng cả trái tim.

Có một cô bé, ngồi hàng giờ dưới gốc phượng vĩ để chờ anh. Tình cờ anh đi ngang, anh nhìn thấy, anh chào hỏi, anh cảm động. Nhưng anh biết, đó không phải là tình yêu, bởi vì, trái tim anh đã trao cho ai đó mất rồi.

Anh không chọn yêu ai khác, anh lại chọn yêu em. Mặc dù biết trước không có kết quả, nhưng anh vẫn cứ chọn như vậy.

Anh hiểu được số kiếp của con thiêu thân, anh không muốn làm thiêu nhân, nhưng cuối cùng anh vẫn tự thiêu mình trong ngọn lửa do chính trái tim anh tạo ra. Bởi vì, trái tim anh nói rằng, anh phải làm như vậy.

Ít nhất, người yêu bằng cả trái tim đã cảm nhận được trong cuộc đời của mình, có một thứ rất kỳ diệu gọi là "tình yêu". Như vậy, sống một đời cũng không cần phải hối tiếc.

Anh biết có nhiều người, từng khát khao một tình yêu cháy bỏng, nhưng chưa bao giờ biết được điều gì là yêu thực sự. Bởi lẽ họ đã chọn một con đường khác, an toàn hơn, nhưng cũng ít trải nghiệm hơn.

Lấy người mình không yêu, chung sống với người mình không yêu, có con với người mình không yêu, và có thể cùng nhìn tuổi già, cùng ra đi với người mình không yêu. Có thể cuộc sống gia đình rất êm ấm, có thể mọi người gọi đó là hạnh phúc, vì người mà mình lấy, mặc dù mình không yêu, nhưng lại yêu mình vô cùng.

Nhưng mà, hạnh phúc đó thực sự là gì cơ chứ? Khi mà chỉ có nhận về mà không có cho đi? Anh chắc rằng, hạnh phúc đó, không phải là hạnh phúc của tình yêu.

Người ngoài cuộc sẽ cảm thấy hâm mộ, nhưng đậm nhạt bên trong thế nào, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.

Có mấy ai đã từng nằm mơ thấy một hình bóng, mà hình bóng đó đã làm rung động trái tim mình? Để rồi mỗi sớm mai thức giấc, chợt cảm thấy nghẹn ngào, chợt cảm thấy tiếc nuối, chợt cảm thấy đau thương? Chỉ có người yêu bằng cả trái tim mới hiểu được cảm giác đó.

Có mấy ai đã từng khát khao vô cùng, rồi tuyệt vọng tận cùng? Rồi từ trong tuyệt vọng nhìn thấy được hy vọng để rồi tuyệt vọng một lần nữa? Chỉ có người yêu bằng cả trái tim mới hiểu được.

Có mấy ai đã từng thổn thức từng đêm một? Từng lang thang một mình trong bóng tối để chờ đợi một bóng hình vô vọng? Có mấy ai đã từng nhìn một bóng người xa lạ thoáng qua mà ngỡ như bóng hình ai đó?

Có mấy ai đã từng cười vì một người, khóc cũng vì người đó? Thương, đau, quên, nhớ, ghen, hận, đắng, cay, mặn, ngọt, cũng chỉ vì một người?

Yêu bằng cả trái tim, chính là cho đi mà không cần biết có nhận về hay không.

Yêu bằng cả trái tim, chính là sẵn sàng chịu đựng sự tổn thương sâu sắc nhất, âm thầm nhất.

Yêu bằng cả trái tim, chính là đem tình cảm, cuộc sống, số phận và tình duyên của mình đặt lên trên một sợi giây mảnh. Không cầu được đi đến đầu bên kia, chỉ cầu trong khoảnh khắc hiện tại không bị rơi xuống là được.

Yêu bằng cả trái tim, không bao giờ hối hận.

Anh, chính là người yêu bằng cả trái tim.

Đó là lý do vì sao anh lại chọn yêu em, một cô gái lý trí, chỉ đơn giản là để xoa dịu trái tim anh.

(Thanh Trúc, Yêu bằng cả trái tim, Ngày 7 tháng 2)

Bài thơ đầu xuân

Ta lại hồ đồ, năm lại sang
Tuổi thêm già nữa vẫn lang thang
Vẫn là lữ khách chưa dừng bước
Thôi cứ xem như lửa thử vàng.

Sẽ có lúc nào chợt nhớ ra
Một nơi rất ấm, ấy nhà ta
Lãng du cũng có khi dừng bước
Nếm lại hương quê vị đậm đà.

Thời gian chẳng giục cũng trôi nhanh
Năm mới mang theo gió ngọt lành
Về đến sân ta rung khấp khởi
Cờ hoa trước ngõ đẹp như tranh.

Nhân đây năm mới viết đôi câu
Đem chút tâm tình gửi trước sau
Ý thẹn không bằng thơ cụ Tú
Ít nhiều cũng đủ chúc mừng nhau.

Chúc người sum họp trọn tình thân
Chúc khách qua đường gặp cố nhân
Chúc kẻ có tình nên quyến thuộc
Nợ duyên chẳng kể chốn xa gần.

(Thanh Trúc, Bài thơ đầu xuân)

Mai đầu xuân

Xuân đến tường bên nở đóa mai
Mai vàng như thể nhớ thương ai
Thương về một chuyến duyên kỳ ngộ
Thương đến thơ đêm viết mấy bài.

Viết rằng mai nở giục đầu năm
Chiếc én bâng khuâng nhớ rất thầm
Én nhớ mai rồi, mai có biết
Tương tư én bệnh, nhớ tìm thăm.

Mượn chiếc mai vàng nói chuyện yêu
Pháo xuân dồn dập lúc ban chiều
Nhà ai đám cưới cô dâu mới
E thẹn lưng ong một dáng kiều.

Chúc mừng năm mới cạn ly này
Cho trọn chén tình, trọn buổi say
Cho ý thơ duyên gieo ý rượu
Cho lòng thanh thoát khắp trời mây.



(Thanh Trúc, Mai đầu xuân, ngày 6 tháng 2)

Con sẽ về

Người lại tưng bừng rước Táo Quân
Mà con đi mãi chẳng dừng chân
Hoa mai lối vắng vàng bao độ?
Bóng mẹ đèn khuya ngóng mấy lần?
Mơ pháo giao thừa nơi đất khách
Thèm cơm đoàn tụ giữa ngày xuân
Mẹ à, con sẽ về, nhanh lắm
Chưng muộn, vì con, nhớ để phần.

(Thanh Trúc, Con sẽ về, ngày 2 tháng 2)

Đà Nẵng, chiều vô duyên

Đà Nẵng chiều nay có kẻ đi
Nhớ người con gái độ xuân thì
Vô duyên hội ngộ buồn không nhỉ?
Có tiếc hoa rơi chẳng đợi kỳ?

Dừng chân một thoáng nghĩ về nhau
Áo trắng năm xưa đã đổi màu
Anh vẫn đơn thân nơi gió bụi
Sao em nỡ vội bước qua cầu?

(Thanh Trúc, Đà Nẵng, chiều vô duyên)
(Đà Nẵng, ngày 2 tháng 2)

Đúng, sai

Đúng đúng, sai sai, cũng nực cười
Ai bày huyễn hóa để vui chơi
Ta cần một phút đêm trầm lắng
Ngồi dưới sương khuya ngẫm sự đời.

Sự đời cũng có đúng sai chăng
Đem mối tâm tình ngỏ với trăng
Trăng nép sau mây dài tiếng thở
Tâm tư chẳng giảm lại còn tăng.

Một mối phân trần biết hỏi ai
Hôm nay mà hết đợi ngày mai
Thôi thì ta cứ như ta mãi
Cứ sống và cười, mặc đúng sai.

(Thanh Trúc, Đúng, sai)
(Ngày 1 tháng 2)

Mộng chi tâm

Mùa này Quảng Ngãi vẫn còn mưa
Bến muộn xe dừng khách đón đưa
Có kẻ dập dềnh trên lối vắng
Đèn đường lay lắt bóng lưa thưa.

Người buồn hiểu được đất xa xôi
Chợt thấy mây giăng khắp cánh đồi
Trà Khúc nửa dòng trơ cát trắng
Lục bình xơ xác ngóng thuyền trôi.

Mệt nhoài nghỉ tạm quán bên đường
Hồng nhạn bay về luyến gió sương
Nhớ mắt em buồn như tiểu thuyết
Mai này hoa rụng phấn còn vương.

(Thanh Trúc, Mộng chi tâm)
(Quảng Ngãi, ngày 28 tháng 1)

Anh là gió núi

Pleiku say nhớ bóng người yêu
Em biết chăng anh nhớ rất nhiều
Nhớ lắm, lòng anh như gió núi
Còn em, thương nhớ, được bao nhiêu?

(Thanh Trúc, Anh là gió núi
)
(Pleiku, ngày 18 tháng 1)

Em là băng tuyết

Em là băng tuyết lạnh lùng?
Hay là sương muối ngượng ngùng thơ ngây?
Hay là gió núi mê say?
Năm năm. Tháng tháng. Ngày ngày. Nhớ em.

(Thanh Trúc, Em là băng tuyết)
(Pleiku, ngày 17 tháng 1)

Nhớ người

Miền cao gió thổi buổi chiều đông
Thi sĩ bơ vơ lạnh tím lòng
Có chiếc áo choàng không khép vội
Áo à, thỉnh thoảng, nhớ người không?

(Thanh Trúc, Nhớ người)
(Pleiku, ngày 14/1/2013)