28 thg 7, 2014

Tháng bảy, ăn cơm chay

Ta về tháng bảy nếm cơm chay
Trong cõi uyên nguyên áo mẹ gầy
Áo mẹ màu xanh, cơm lúa mới
Ta yêu từ độ tuổi thơ ngây.

Cơm chay tháng bảy vị thanh lương
Măng búp rau lang hái cuối vườn
Tháng bảy trong như màu nước luộc
Ngọt ngào như đậu hũ kho tương.

Nghe mưa tháng bảy nhẹ nhàng ghê
Đất xứ trầm hương đón nước về
Dưới bóng ngọc đình sen tách lá
Sa-la nở rộ góc chùa quê.

Tháng bảy xuân gieo tuổi lặng thầm
Đậm đà trên mái tóc hoa râm
Xuân không trú tại mùa nhân thế
Xuân giữa lòng người, ở tại tâm.

(Thanh Trúc, Tháng bảy ăn cơm chay)

25 thg 7, 2014

Bốn mùa điêu linh

Mùa thu nhặt lá vàng rơi
Nhặt lên tan vỡ những lời yêu thương

Mùa đông ủ tuyết ê sương
Hái trần gian lạnh mấy đường cỏ may

Mùa xuân vớt nước mai gầy
Nhân tình say ngỡ ta say nhân tình

Gió mùa hạ, áo điêu linh
Mặc vào ở lại một mình trăm năm...

(Thanh Trúc, Bốn mùa điêu linh)

Bụi bay vào mắt

Em trở về quên vội một người
Xóa nhanh vị mặn dưới viền môi
Người ta bảo khóc là tha thứ
Em đã thề câm nín suốt đời.

Đã hết rồi câu chuyện thuở xưa
Gió xua đi hơi ấm còn thừa
Mắt em cay, bụi bay vào mắt
Áo trắng nhòa trong tí tách mưa.

Người hỏi em sao chẳng có ai
Thấy đâu em giấu vết thương dài
Em giờ e sợ yêu lần nữa
Dẫu có chân tình cũng nhạt phai...

(Thanh Trúc, Bụi bay vào mắt)

23 thg 7, 2014

Năm tháng hồ như

Sợ cổng mùa xuân khép giữa chừng
Sợ mùa đông vội vã quay lưng
Sợ thu đuổi lá vàng lìa cuống
Sợ gió lạ lùng, hạ dửng dưng.

Nhìn đâu cũng thấy áo phai màu
Chỉ có tình nhân hẹn cưới nhau
Ai cũng hỏi bao giờ đến lúc
Chắc là duyên nợ vẫn còn lâu.

Năm tháng hồ như ở cạnh người
Biết đâu là những chốn buồn vui
Hạt mưa tùy chữ duyên mà đậu
Có nợ hay chăng tại ý trời.

Năm tháng hồ như đuổi tháng năm
Vấn vương còn chút tuổi hai lăm
Đi hoài trên những con đường lạ
Lối cỏ chân mây hóa lắng trầm.

Mẹ may áo lặng lẽ thêm bông
Chừng cuối đêm đôi mắt thoáng hồng
Chờ một ngày yên con ngựa nghỉ
Nghe ban mai giục én ngoài song.

(Thanh Trúc, Năm tháng hồ như)

21 thg 7, 2014

Ba à, xin lỗi ba vì con không về được...

Con buồn lắm ba à. Chiều nay mẹ gọi điện hỏi con: Sắp giỗ ba rồi, con về không? Con nói, con đi công tác rồi, phải cuối tuần con mới về. Vậy là con lỡ giỗ ba thêm một lần nữa.

Hồi xưa con đi học xa nhà thì có nghỉ hè, con cũng tranh thủ chạy về được. Vậy mà mấy năm nay đi làm, cũng tương đối gần nhà rồi, đến giỗ ba thì lại bận công việc. Ăn lương người ta nên chắc phải làm, phải chịu thôi, ba à. Nhiều lúc nghĩ lại cũng tội cho mẹ. Giỗ mà, phải lo nhiều thứ. Nếu có con ở nhà thì cũng phụ giúp được đôi chút.

Tính đến nay cũng là 7 năm rồi. 7 năm trời con thiếu ba, mà nhà mình thiếu đi trụ cột. Mẹ thì vẫn nhớ ba nhiều lắm. Mặc dù thời gian làm mẹ bình phục trở lại, có lúc mẹ cười, mẹ vui, nhưng con biết đâu đó mẹ vẫn buồn. Lâu lâu gặp khó khăn, chắc mẹ cũng tủi thân vì không có ba bên cạnh.

Hồi đó mẹ bị sốt huyết một lần, phài tự đi truyền thuốc. Mà phải cuối tuần anh con về, chở mẹ đưa vào bệnh viện nằm mới khỏi được. Rồi có một lần mẹ bị té xe, nhờ hàng xóm đưa đi khâu vài mũi, mãi đến lúc con về được tới nhà thì mũi khâu đã liền sẹo rồi. Mỗi lần nghĩ lại mấy chuyện đó, con lại thương mẹ.

Còn con thì vẫn vậy, cảm thấy chưa lớn hơn được chút nào cả. Mặc dù đôi lúc cũng cứng rắn hơn, nhưng tạm thời thôi ba à. Mà con trai mà, tuổi mới lớn có nhiều vấn đề lắm, chắc phải cần có ba bên cạnh để tư vấn, vậy mà giờ lại không nói cho ai nghe được.

Công việc con vẫn ổn, chỉ có điều đi công tác nhiều. Có khi bỏ nhà đi cả tháng, con cũng hơi lo cho mẹ. Con hứa với mẹ rồi, mẹ ráng đợi một ít thời gian nữa, chờ có cơ hội, con sẽ tìm một công việc khác gần nhà để lo cho mẹ. Vậy mà giờ con còn đang quanh quẩn tận đâu đâu, còn không có về được.

Cũng sắp bắt đầu mùa Vu Lan nữa, con thường nghĩ đến ba nhiều lắm. Giờ nếu có ba ở đây, con sẽ nói chuyện với ba theo kiểu đàn ông nói với nhau. Điều nuối tiếc nhất của con là khi con đã đến tuổi biết ăn uống rồi, biết ngồi trên bàn nhậu để giao tiếp rồi, thì con đã không còn có cơ hội được nâng cốc, cụng ly hay uống say chung với ba được nữa. Một bữa thôi mà cũng không được. Con thèm cảm giác đó quá chừng.

Mẹ ở nhà lo mọi thứ. Anh con thì cũng ít về. Nếu có về thì cũng chừng 1 ngày rồi đi. Nếu có ba ở nhà thì mọi việc sẽ ổn hơn. Mà có khi ba còn không cho tụi con về nữa, bắt tụi con phải đi đâu đó, phải bay thật cao, thật xa. Tính ba con biết mà. Nhưng mà ba đi rồi. Nên con muốn về, ba à.

Sau này chắc tụi con trưởng thành, có cưới hỏi gì đó chắc cũng khó lắm. Mẹ thường than rằng không biết tìm ai ăn hỏi cho tụi con. Chú, bác, dượng... thì cũng đi hết rồi. Cuộc đời mà, phải không ba? Lâu dần con cũng ngộ ra vài lẽ vô thường. Giống như trong kinh Phật mà ngày xưa ba thường bắt tụi con quỳ trước bàn Phật để đọc mỗi buổi tối. Hồi đó con chỉ đọc vì sợ ba thôi, không biết gì cả. Đến giờ này con mới hiểu được một chút ít.

Mà từ ngày ba đi, nhà mình cũng vắng, mẹ con con sống khép kín hẳn đi, cũng ít giao tiếp với họ hàng gần xa. Con thì gần như cả năm cũng chẳng ghé thăm nhà ai chơi cả, kể cả nhà hàng xóm láng giềng. May mà mẹ làm cô giáo, cũng có tiếng, được mọi người yêu quý, thỉnh thoảng người ta cũng giúp đỡ nhà mình chút ít.

Cuộc sống từ ngày thiếu ba biến động quá chừng. Con lúc đó không biết gì cả, mà giờ thì cũng học được cách bon chen với người. Tóc mẹ ngày một bạc thêm. Lâu lâu con lại thấy mẹ nhuộm tóc lại. Con thì lớn ra, mà đâu đó vẫn còn thiếu vắng, chắc không có ba thì không ai bù đắp được. 

Con ít kể chuyện về ba cho bạn con, đồng nghiệp con nghe. Con sợ người ta thương hại. Mãi đến sau này, khi con ra đời, con cũng gặp nhiều người, mất ba lẫn mẹ ngay từ nhỏ, còn khổ hơn con nữa, con mới thấy con hạnh phúc lắm vì đã có ba bên cạnh con những ngày xưa. Ba cho con nhiều kỷ niệm rất đẹp, rất vui. Có lẽ nhiều chuyện con đã quên rồi, nhưng cũng có nhiều chuyện con không quên đâu, ba à.

Mai mốt nếu con có gia đình và có con, con sẽ kể cho chúng nó nghe về ba, về ông nội của chúng nó. Con sẽ kể cho chúng nó nghe ba đã nghiêm khắc với con và thương con như thế nào. Chúng nó sẽ hiểu được con tự hào như thế nào vì được làm con của ba. 

Còn có một lời nữa, nếu đời con được quay ngược lại mấy năm về trước, con sẽ nói cho ba nghe. Nhưng giờ chắc là không thể nữa rồi. Nên con phải ghi ra đây vậy: 

Con yêu ba lắm, ba à!

Ở đâu đó, chắc là ba sẽ đọc được những dòng này, và phù hộ cho con, phải không ba?

Thành phố Hà Giang, ngày 21 tháng 7 năm 2014.

Tình yêu luân hồi

Tôi ở nơi này tạm nghỉ chân
Nghe đêm mưa gió ướt đôi lần
Tình yêu nếu dễ luân hồi vậy
Tôi đã xa rời cõi thế nhân.

Để giữa anh linh của đất trời
Trông em môi nhỏ ngắm hình tôi
Chắc là em khóc trong tang lễ
Hoặc dửng dưng xem, đứng cạnh người.

Tôi đã thôi tìm một giấc mơ
Từ đêm mưa gió đến bơ phờ
Tình yêu đâu dễ cho là nhận
Tôi đã qua lâu thuở dại khờ.

Tôi ở nơi này tạm nghỉ chân
Chờ em đâu chỉ mới đôi lần
Tình yêu nếu chẳng luân hồi được
Tôi nguyện xin làm kẻ độc thân.


(Thanh Trúc, Tình yêu luân hồi)

19 thg 7, 2014

Non nước Tuyên Quang

Có nước trôi xuôi, nắng ngược dòng
Chiều rung mây nhẹ giữa chừng sông
Sông Lô tháng bảy soi màu nước
Con gái quê Tuyên má đỏ hồng.

Có đá thành xây, cõi ngựa xe
Tuyên Quang thơ thẩn mấy trưa hè
Loanh quanh lối rộng sang mùa nhãn
Trĩu nặng qua tường quả ngọt khoe.

Xanh biếc chè xanh những ruộng nương
Xe lên Chiêm Hóa ghé ngang đường
Chạch chiên vàng rượm, ăn vài miếng
Nhộn nhạo đầu răng, ngọt cả xương.

Đường đến Na Hang quá nửa chừng
Hương ngô men lá nhậu lưng lưng
Quanh co mấy lối xe vừa ngoặc
Say thốc nôn nao khắp núi rừng.

Thủy điện hồ nghiêng chiếu nắng tà
Đường xa dừng lại mé sông xa
Thuyền ai thấp thoáng xuôi dòng thả
Câu trúc nhàn buông ngắm nước qua.

Tuyên Quang chợt nhớ nắng Tân Trào
Nhớ búa liềm bay sát cánh sao
Cội cũ đa xưa nghìn vạn lá
Che xa miền thấp, khắp miền cao.

Ta dừng nghe tiếng hát sông Lô
Ngắm hết non sông bức họa đồ
Lòng đã từng say thơ Tố Hữu
Nên màu non nước áo còn tô.

(Thanh Trúc, Non nước Tuyên Quang)

14 thg 7, 2014

Bó hoa cô dâu

Anh ạ, duyên ta đã muộn rồi
Anh còn quanh quẩn tận xa xôi
Em đành lựa chọn người bên cạnh
Khoác áo cô dâu nhận nợ người.

Em quên mộng cũ, bước theo chồng
Gác lại đời em dưới cánh song
Em lấy bình yên làm hạnh phúc
Em trao anh lại bó hoa hồng

Hoa hồng, là đóa của cô dâu
Truyền thuyết trong hoa có phép màu
Khiến kẻ hữu tình nên quyến thuộc
Và người duyên nợ sẽ tìm nhau.

Hoa hồng em tặng lại anh đây
Chúc phúc duyên anh sẽ sớm đầy
Đâu đó ngoài kia anh sẽ gặp
Người, anh tổ ấm, sẽ cùng xây.

(Thanh Trúc, Bó hoa cô dâu)

Em là công chúa


Em là công chúa tuổi yêu thương
Mê mải rong chơi bị lạc đường
Ngơ ngác theo anh hoàng tử lạ
Về lâu đài ngọc giữa rừng hương.

Rừng hương có suối, có chim kêu
Có lá và hoa, gió dập dìu
Hoàng tử bên em, chàng hỏi khẽ
Em nghe hồi hộp trái tim yêu.

Hỏi rằng, em đã, có riêng ai
Ướm thử chân em một chiếc hài?
Hay có người ta hôn tỉnh giấc
Khi em còn ngủ giữa ngàn mai?

Ngập ngừng, em khẽ, giống như anh
Một trái tim yêu vẫn để dành
Mái tóc em cài hoa thạch thảo
Đợi chờ duyên nợ giữa mùa xanh.

Em là công chúa mẹ ba em
Mới ghé bên anh thuở yếu mềm
Mong được suốt đời anh bảo vệ
Cho lòng xuân đẹp dịu dàng thêm.

Em bước từ câu chuyện bước ra
Yêu thương anh dưới một ngôi nhà
Anh là hoàng tử, em công chúa
Cổ tích ngọt ngào chỉ có ta.

(Thanh Trúc, Em là công chúa)

13 thg 7, 2014

Di chúc của tôi

Lẽ ra, tôi đã hoàn thành bản "di chúc" này từ lâu lắm rồi. Nhưng còn lần lữa không chịu viết. Một phần vì tôi chưa có thời gian để tĩnh tâm, để nghĩ mình sẽ viết gì trong di chúc của chính mình (nghe thì hơi buồn cười, bạn tôi thường gọi tôi là ông cụ non, thật đúng là chính xác). Nhưng phần lớn nguyên nhân, vì tôi vẫn quan điểm rằng, viết ra di chúc thì đã sẵn sàng đối diện với sự vô thường của cuộc sống. Mà tôi còn yêu đời lắm, tôi chưa muốn như vậy. Không có di chúc tôi sẽ có động lực để sống tốt hơn, nhất là trong những khoảnh khắc nằm giữa ranh giới sống chết, tôi sẽ có ý chí cầu sinh nhiều hơn.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định đặt bút viết di chúc. 

Ngày mai tôi bay rồi. Một chuyến công tác dài từ Nha Trang ra Hà Nội. Đây là lần đầu tiên được bay nên tôi cảm thấy hồi hộp. Gần đây có một số thông tin về những chuyến bay gãy cánh giữa chừng nên tôi cũng hơi lo. Cộng thêm một ít chuyện về chuyến bay hạ cánh nhầm địa điểm với suýt va chạm nhau trên đường băng nữa. Viết di chúc để lại vẫn an tâm hơn nhiều.

Mà nguyên nhân chính, tôi vừa nghe kể về một tai nạn thương tâm. Cô bạn bằng tuổi tôi, trên đường đi về Ninh Hòa bị xe tải đụng. Tôi cảm thấy cuộc sống vô thường. Hôm nay còn gặp nhau, còn nói chuyện với nhau, còn vui vẻ, nhưng không ai biết, không ai dám chắc ngày mai sẽ thế nào cả. Cô bạn tôi đi rồi, nhưng nỗi đau để lại cho người thân là rất lớn. Nếu cuộc sống của tôi cũng vô thường như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì vài dòng để lại sẽ cho người thân của tôi bớt thương tâm hơn.

Nhưng dù sao thì, tôi cũng hy vọng di chúc này viết xong rồi để đó thôi, không làm gì cả. Tôi vẫn còn trẻ tuổi, tôi vẫn còn yêu đời lắm.

Lời đầu tiên, tôi xin dành cho mẹ tôi. Nếu có ai đọc được dòng này, làm ơn hãy nhắn nhủ cho mẹ tôi rằng, tôi yêu mẹ tôi lắm. Mẹ là tất cả cuộc đời tôi. Từ lúc ba tôi mất, tất cả tình cảm của tôi đều dồn cho mẹ tôi hết. Nhưng như vậy cũng không thấm vào đâu so với tình cảm của mẹ tôi dành cho tôi. Nên nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ tôi chắc sẽ đau lòng lắm, không biết mẹ có vượt qua được không nữa. Nhưng tôi hy vọng rằng, mẹ tôi cũng dũng cảm vượt qua, như lần của ba tôi vậy, giờ mọi chuyện vẫn bình thường đó thôi. 

Mẹ à, con yêu mẹ nhiều lắm!

Với anh tôi thì chỉ mong anh có đủ sức lo cho mẹ nhiều hơn. Hy vọng anh sẽ cố gắng thật nhiều, vì lỡ tôi mất, tất cả gánh nặng sẽ dồn về phía anh. Anh vốn là người hồn nhiên vô tư lự, tôi học ở anh rất nhiều thứ. Tôi cũng không hy vọng rằng cuộc sống của anh sẽ thay đổi, sẽ nhiều màu xám hơn. Nhưng nếu điều đó xảy ra, mong anh cố gắng. 

Anh à, cám ơn anh, vì sự ảnh hưởng của anh đối với em cho tất cả cuộc đời này.

Về chuyện tình cảm, hiện tại thì tôi không có ràng buộc nhiều với ai cả. Thật sự thì tôi cũng đang thích một vài cô gái, nhưng chỉ cũng dừng lại ở thích, không có sâu sắc hơn. Tôi không tiện nêu tên ở đây, vì điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Có thể là họ biết tôi thích họ. Nhưng cũng có lẽ người ta chỉ coi tôi là bạn bè thôi, nên cũng không có gì quá mức nếu tôi mất đi cả. Có lẽ một số sẽ khóc, sẽ tiếc cho tôi. Nhưng điều này cũng chóng qua thôi. Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn, cuộc sống của họ sẽ trở lại bình thường sau một thời gian không có tôi.

Còn về bạn bè, tôi có rất ít bạn thân, rất ít người mà tôi sẵn sàng giao phó mọi thứ. Anh Đạt là một trong những người bạn quan trọng nhất đối với tôi. Anh là người thay đổi nhân sinh của tôi từ thời đại học, là chỗ dựa tinh thần của tôi trong những hoạt động ngoại khóa quãng thời gian này. Thiếu anh có lẽ tôi không giống bây giờ. Hiện tại thì chúng tôi ít liên lạc với nhau, tôi cũng không rõ cảm giác của anh đối với tôi thế nào, nhưng tôi biết ơn anh nhiều lắm. Cám ơn anh vì tất cả mọi thứ!

Tôi có một cô bạn nữa, từ thời đại học đến bây giờ. Là người hiểu tôi nhiều nhất. Là người bạn khác giới mà tôi nói chuyện nhiều nhất. Cũng là người tôi cảm thấy tự nhiên thoải mái nhất khi đối diện. Nàng thường trêu chọc tôi trên facebook và cả trên skype nữa. Tôi không nhắc tên nàng, nhưng nếu nàng đọc được những dòng này, chắc chắn nàng sẽ biết là tôi đang nói về nàng. Cám ơn bạn vì tất cả mọi thứ!

Những bạn bè khác của tôi, có thân giao, sơ giao. Cũng có người giúp đỡ tôi rất nhiều. Mỗi người đều đóng một vai trò rất quan trọng trong những giai đoạn của cuộc đời tôi từ trước đến giờ. Tôi rất trân trọng điều đó. Dẫu rằng tôi chưa thật thân với họ, giữa chúng tôi vẫn còn một số vách ngăn, nhưng ít ra tôi vẫn coi họ là bạn bè, và sẵn sàng giúp đỡ họ trong khả năng. Hy vọng rằng mọi người sẽ sống tốt. 

Tất cả những người khác nữa, đồng nghiệp của tôi, họ hàng, hàng xóm gần xa, thầy cô giáo, và cả những người quen biết... có những người có lẽ sẽ viếng đám tang tôi, có người không. Nhưng vẫn xin gửi lời cám ơn tất cả họ. Và cám ơn vì sự ảnh hưởng của họ đối với cuộc sống của tôi, góp một phần vào nhân sinh của tôi trên đời này.

Sau cùng là tài sản của tôi. Về vật chất, tôi cũng không có gì nhiều, ngoại trừ một ít tiền trong thẻ ATM, mật mã 6 con số, tôi lưu lại trong máy tính cá nhân này, ở một file nào đó, có lẽ anh tôi sẽ tìm thấy nó ở đâu đó. Không có nhiều, nhưng tôi muốn đem một nửa trong số này tặng cho một quỹ từ thiện nào đó. Quỹ nào cũng được, miễn là phải uy tín. Một nửa còn lại, sẽ do mẹ tôi bảo quản và sử dụng.

Cũng trong laptop này, trong "Working files", có chứa những dữ liệu của công ty tôi, tôi đã sao một bản dự phòng trong ổ cứng di động, tôi hy vọng rằng anh tôi sẽ giúp tôi đưa trả những dữ liệu này về công ty. Còn máy tính thì anh tôi có thể sử dụng làm gì cũng được. Ngoài ra, trong máy tính còn có một file "Friends" nữa, tôi cũng đã sao nó sang ổ cứng di động, lưu giữ những khoảnh khắc của tôi với bạn bè, tôi hy vọng rằng nó sẽ như thế mãi, để lâu lâu mọi người có thể mở lên xem, đến khi nào file hư hoặc ổ cứng hư thì thôi.

Còn về những tài sản khác, tôi chủ yếu chỉ có sách và những quà lưu niệm của bạn bè tặng. Về sách thì để trong tủ kính, sau này có thể cho bạn bè gần xa hoặc họ hàng con cháu mượn đọc. Có thể đem tặng nhưng tùy tình huống, chỉ tặng cho người có duyên và biết yêu sách. Còn quà lưu niệm, tôi muốn người thân của tôi giữ mãi, không cần cẩn thận lắm, nhưng giữ mãi đến khi nào thất lạc thì thôi.

Ngoài ra, nhân sinh của tôi cũng gói gọn trong những bài thơ và những trang viết mà tôi viết trên blog. Tôi hy vọng rằng, có người sẽ đọc những trang viết đó, và hiểu tôi hơn.

Cuối cùng, cám ơn tất cả mọi người vì tình cảm đã dành cho tôi. Tôi không hy vọng điều gì bất trắc xảy ra cả. Nhưng nếu có ngày đó, hãy tin rằng ở nơi nào đó, tôi vẫn đang mỉm cười, cũng giống như tôi đã từng mỉm cười trên cuộc đời tràn đầy yêu thương này vậy.

Nha Trang, ngày 13 tháng 7 năm 2014.

Em chưa từng cô đơn

Tôi không biết tên đầy đủ của em là gì cả. Tôi chỉ nghe em xưng là "Duyên". Vậy là tôi cũng gọi em là "Duyên". Tôi chỉ mới bắt đầu nói chuyện với em, và chú ý đến em nửa tháng nay thôi, trên facebook, nơi mà người ta nhìn nhau, quen nhau và quên nhau. Nhưng dù thế nào, chắc tôi không thể nào quên em được. Em có cái tên facebook rất lạ, chắc đó là tên ở nhà của em: "Ni Nguyễn".

Đêm qua, Ninh Hòa mưa to, rất to. Một cô bạn tôi nhắn tin bảo: Duyên đi rồi. Tôi chợt cảm thấy ngỡ ngàng và lạc lõng. 

Em có quen biết tôi ở ngoài vì chúng tôi có học cùng trường, mà hồi đó tôi học cũng khá, và chúng tôi có nhiều bạn bè chung. Em cũng người Ninh Hòa, cũng làm việc ở Nha Trang. Cuối tuần đều chạy về nhà giống tôi. Chỉ khác là tôi về chiều thứ 6, em còn phải làm sáng thứ 7 nữa, nên trưa em mới về được. Vậy mà trưa hôm đó em lại gặp tai nạn. 

Tôi không trách em bất cẩn. Người đi đường cả đời, không thể lúc nào cũng giữ nguyên tinh thần tập trung được. Chính tôi cũng có đôi lần vậy mà. Mà đoạn đường đó nữa, nhiều lần tôi qua, đã chứng kiến nhiều tai nạn thương tâm.

Tôi nhớ, tôi còn có cái hẹn cafe với em. Có lần tôi hỏi em, sao thức khuya suốt vậy, em đùa bảo rằng em chưa có người yêu, buồn. Tôi nói em mời tôi cafe đi, rồi tôi sẽ tìm người giới thiệu cho. Em nhắn lại "ok". Mấy lời nói đùa vu vơ như vậy, ngỡ như là sẽ gieo một hạt giống nho nhỏ vào vùng đất của chúng tôi, hay ít ra cũng trở thành bạn bè. Vậy mà... em đi rồi. Không phải tôi nợ em. Đó là em nợ tôi.

Đêm qua tôi không ngủ được. Mơ mơ màng màng. Tôi thức dậy viết "Vô duyên khúc". Không đề thơ tặng em, nhưng thơ chính là vì em mà viết. Hy vọng đâu đó em sẽ đọc được. Hy vọng em sẽ ra đi nhẹ nhàng. Cũng như cái lần mà tai nạn ập đến gia đình tôi, lấy đi người ba kính yêu của tôi, tôi cũng từng hy vọng như vậy.

Sau ngày đó, tôi cứng rắn hơn rồi. Chứng kiến sự sống chết xảy ra ngay trước mắt mình, ngay bên người thân của mình, tự nhiên tâm hồn sẽ chai sạn lại. Em đi rồi. Tôi không khóc đâu. Tôi cũng không giận hờn em gì cả. Tôi chai sạn rồi. Tôi chỉ thương tiếc cho em thôi. Một chút thôi.

Em bằng tuổi tôi. Cái tuổi đẹp nhất đời người. Em đang làm ở một ngân hàng khá nổi tiếng. Ngoại hình em khá dễ thương. Em dễ gần và vui tính. Vậy mà... em đi rồi. Tôi còn gì để nói về em đây?

Hôm đó em nói em gặp tôi trên đường Nguyễn Trãi, tôi cũng hơi bất ngờ. Chắc là đi làm về rồi vô tình lướt qua nhau. Em thấy tôi mà tôi không thấy em. Tôi hỏi em ở đâu, em bảo em ở Trần Nhật Duật. Tôi lên bản đồ tìm, đường này cũng nằm tương đối gần đường qua công ty tôi. Nhưng khu vực này khá nhỏ và cũng đông người. Cũng có duyên lắm mới tình cờ gặp gỡ giữa dòng người, dòng đời như vậy.

Em tên là "Duyên". Đúng là một trong những từ tôi thích nhất. Nếu có thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều hơn về em. Nhưng mà giờ muộn rồi, tôi làm sao đây chứ?

Nay tôi vào Nha Trang lại, rồi bắt đầu một chuyến công tác xa. Chuyện công việc mà, em biết đó, lịch đã sắp xếp hết rồi, tôi không bỏ được. Nên chắc là tôi không đi viếng em được rồi. Em cũng đừng buồn nha, người ta tranh thủ nhớ nhau, nghĩ về nhau, hoài niệm về nhau, như vậy cũng được rồi, em nhỉ?

Chiều nay trời lại mưa to. Mưa như là tiễn em đi vậy. Nhưng kỳ lạ là mưa chỉ ở một số khu vực gần nhà tôi và em: Ninh Trung, Ninh Đông, Ninh Thân, Ninh Phụng. Còn những khu vực lân cận thì mưa rất nhỏ hoặc hoàn toàn không mưa. Trên đường đi, tôi có ghé qua chỗ em bị tai nạn. Tôi cố ý nán lại để tìm một chút gì đó còn sót lại của em. Nhưng không thấy gì cả. Có lẽ hôm qua người ta đã dọn đi mất rồi. Chỉ có một ít gió đìu hiu và dòng xe vội vàng qua lại. Từ đây, quãng đường Ninh Hòa - Nha Trang của tôi không còn đẹp như xưa nữa. Nhưng sau này, khi qua đoạn đường này, tôi sẽ cố gắng dành một chút thời gian để tưởng niệm em. 

Tôi tranh thủ viết mấy dòng này, tôi sợ rằng tương lai đâu đó, tôi sẽ quên mất em, quên mất tên em, quên mất một cô bé đã từng thoáng qua cuộc đời tôi. Đẹp và lặng lẽ, như một "đóa hoa vô thường" vậy. Tôi cầu chúc cho em bình an ở một nơi nào đó. Sẽ không còn những tất bật của cuộc đời nữa, không có bụi bặm trần gian, không có buồn thương tan hợp nữa. Sau này, thỉnh thoảng đọc lại bài viết cũ này, tôi sẽ nhớ về em.

Tạm biệt em. Tạm biệt Duyên. 

Nha Trang, ngày 13 tháng 7 năm 2014.

Vô duyên khúc


Đường lạnh lẽo tà dương cách bóng
Nước xa xôi băng đóng giữa dòng
Bèo trôi vùi dập bên sông
Nửa vời nửa ảo, tìm mong duyên về.

Duyên chẳng có, câu thề đứt đoạn
Phận hẩm hiu, gãy ngọn xuân tươi
Tìm đâu nữa... cánh môi cười
Tìm đâu nữa... những mùa vui... dập dìu.

Trần gian bụi, quyên kêu mệnh bạc
Suối vàng xa, bèo dạt mong manh
Xuân còn, hoa đã rơi cành
Bạc đầu sóng tiễn dòng xanh thẫn thờ

Đâu biết được, tỏ mờ cõi tạm
Ai nào hay, ảm đạm nhân sinh
Nhân sinh cách một chữ tình
Sự đời không trách, trách mình vô duyên

Nào đâu nữa, triền miên mộng điệp
Cũng thôi đành, lỗi nhịp cầu sương
Còn gì để vấn để vương
Chỉ còn những tiếc những thương ngậm ngùi.

Chấp nhận vậy, buồn vui thế sự
Phận cánh chuồn, thôi cứ rời tay
Duyên thành mây trắng khói bay
Trần gian người lại tỉnh say vô thường.

(Thanh Trúc, Vô duyên khúc)

12 thg 7, 2014

Thế giới của em

Em tìm thuở trước những con đường
Theo bóng người tan giữa khói sương
Thế giới em hồ như nhỏ lại
Vì ai làm vỡ mảnh yêu thương.

Xa xôi và vội vã thời gian
Tôi gặp em khi nắng sắp tàn
Em vấp ngã trong chiều gượng bước

Lòng tôi mưa gió bão bùng sang.

Em cô đơn chẳng nói năng gì
Em lạnh lùng và tự bước đi
Tôi đứng nhìn em, lòng chợt nhói
Dìu em? Tôi chẳng có quyền chi.


Ấy là thế giới của em thôi
Dẫu ngập yêu thương? Chuyện đã rồi
Tôi muốn bước vào nhưng khóa kín
Như dòng băng lạnh vĩnh hằng trôi.

Có lẽ thời gian sẽ xóa mờ
Trong tim em đó những thờ ơ
Và rồi em sẽ cười tươi lại
Dẫu khóe môi còn vị đắng xơ.
 

Tương lai em hãy để thời gian
Gột rửa đi xưa vết lệ tràn
Thế giới em nay còn đẹp lắm
Có là đâu quá khứ hoang mang.

Em vừa qua nấc tuổi đôi mươi
Trước mắt em còn cả cuộc đời

Sẽ có người yêu em xuất hiện
Lòng tin em đặt đúng vào nơi.

Thế giới em mai nếu có ngày
Tình cờ em gặp giữa hương say
Có tôi ở một nơi nào đó
Em hãy dừng chân một phút giây.

Em hãy ngập ngừng dẫu chút thôi
Xem như kỷ niệm giữa đời trôi
Lòng tin em nếu quên đâu đó
Hãy cứ xem là để lại tôi.

Bời vì tôi đã lỡ yêu thương
Thuở gặp em trên những chặng đường
Khi thế giới tôi còn rực rỡ
Dù em thế giới đã mờ sương.


Em à, sẽ lại có mùa xuân
Khi những yêu thương đến rất gần
Thế giới em xây đường hạnh phúc
Và lòng tin vững bước đôi chân.

(Thanh Trúc, Thế giới của em)

10 thg 7, 2014

Thơ tình đơn phương

Hỏi yêu thương có đủ bao giờ.
Em trọn đời tìm những giấc mơ
Ước ở bên anh và mãi mãi
Yêu anh hoài tựa những dòng thơ.

Dòng thơ em viết thuở đôi mươi
Trang giấy xinh xinh gửi tặng người
Dâng hết tháng ngày em trẻ dại
Em giờ còn nhớ mãi anh ơi.

Nhưng chắc là anh... chẳng nhớ em
Ngu ngơ con bé dưới chân thềm
Lặng thầm như chiếc kim giây mỏng
Tích tắc chăng thời cũng nửa đêm.

Ôi biết làm sao những tiếng yêu
E cho không đủ, ngại cho nhiều
Thiếu thời sợ tổn thương người nhận
Nhiều sợ người cho... bị hắt hiu.

Thôi anh cứ đến với người ta
Cô gái xinh e ấp áo tà
Nào có như em duyên xấu lắm
Thơ tình chủ động viết đưa qua.

Thơ tình chủ động... vẫn đơn phương
Nước mắt em mưa phía cuối đường
Cô ấy cùng anh ô nhỏ xíu
Dìu nhau về những lối yêu đương.

(Thanh Trúc, Thơ tình đơn phương)

Là lỗi của em

Khi nỗi buồn rơi rớt nhẹ nhàng
Em khờ dại tựa trẻ lang thang
Đi qua trong trắng chiều thu lạ
Nắm lấy tay anh phút vội vàng.

Để rồi mưa ướt những bông sen
Báo hiệu thu qua lạnh những miền
Lạnh cả tay anh giờ vội vã
Mơ theo hình lạ lạc hình quen.

Nào anh có lỗi lúc buông tay
Bởi lẽ ai đâu mãi tháng ngày
Chỉ có yêu mà không có giận
Và lòng tỉnh táo chẳng hề say.

Là lỗi của em đã quá yêu
Ngây ngô quá mức, mộng mơ nhiều
Mà đời, ai biết, như nhau cả
Nước nhạt đâu bằng vị rượu xiêu.

Chưa nghĩ mà trao tất cả rồi
Ngỡ rằng xuân mãi mãi vui tươi
Ngỡ trời xanh chẳng bao giờ bão
Và ngỡ yêu nhau sẽ suốt đời.

(Thanh Trúc, Là lỗi của em)

7 thg 7, 2014

Những mùa đã xa

Nghe đời tạm biệt bước phiêu du
Mùa đã xa cành chiếc lá thu
Thôi bước dại khờ muôn dặm đá
Đầu che mưa bởi áo xa mù.

Nghe cuộc tình qua những mảnh tim
Đường xa nẻo lạ biết ai tìm
Nên giờ lắng lại đôi mùa trước
Và giữ cho đời những lặng im.

Nghe mây vần chuyển gội trên đầu
Tóc rã rời thôi thuở giận nhau
Nếu những mùa xưa không gặp gỡ
Thời gian nay đã nhạt từ lâu.

(Thanh Trúc, Những mùa đã xa)

6 thg 7, 2014

Đừng hứa yêu em mãi

Có chắc là ta mãi mãi yêu?
Anh thề chi lắm hứa chi nhiều
Lời như gió nói ra là mất
Em trách anh? Nào trách bấy nhiêu.

Bởi vì em cũng đã đôi lần
Nghe ngọt tin nhiều lạc bước chân
Lúc tỉnh lại, người ta đã vắng
Ngu ngơ tim nhỏ mấy ai cần.

Em dại khờ, thôi cũng lỗi em
Coi như chuyện cũ để đời xem
Đời cười đời ghẹo, em cho kệ
Em phớt lờ quên thuở yếu mềm.

Em dại khờ, nhưng chỉ thuở xưa
Một lần gãy cánh, sợ cho vừa
Anh đừng hứa hẹn yêu em mãi
Người dễ thay lòng tựa nắng mưa.

Ừ thì yêu cũng phải tin nhau
Nhưng hỡi ơi tình sẽ đến đâu
Nếu một mai này giông bão tới
Lòng tin theo nước cuốn qua cầu.

Anh à, thôi chớ hẹn yêu em
Đừng hứa nhiều cho dạ nặng thêm
Em sẽ yêu bằng tim trẻ dại
Nhưng không tin nữa những lời êm.

(Thanh Trúc, Đừng hứa yêu em mãi)

5 thg 7, 2014

Chép vàng bay

Đêm âm u ngắm ánh sao trôi
Em nhớ anh, anh đã ngủ rồi
Nhân Mã đâu còn thơ dại nữa
Để nhìn Thiên Yết tận xa xôi.

Thủy tiên đi, lặng lẽ đêm hằng
Trần thế này còn nhớ nữa chăng
Ảm đạm phù dung xơ áo lụa
Mặt trời thôi lặn dưới vầng trăng

Thủy tiên đi rồi, nước nhớ không?
Cá chép khi xưa vượt cửa rồng
Ngốc lắm anh à, không ở lại
Em là hoa dại nở ven sông.

Em có nợ nhiều? Trả đó anh
Khi tình yêu vẫn lá còn xanh
Em dâng hết cả tim khờ dại
Để nhận bơ vơ lá rụng cành.

Ngày tháng nào tim đột ngột yêu
Anh quên tuổi trẻ mộng mơ nhiều
Áo em thu đã vơi màu lệ
Tạm biệt nhau nghìn nẻo hắt hiu.

Chân trời giông bão có bình yên?
Anh nếu quay về, hãy tự nhiên
Như cổng ngày xưa em để ngỏ
Chép vàng lại ngủ giấc triền miên.

(Thanh Trúc, Chép vàng bay)

(Lấy ý từ thơ của Lý Thương Ẩn: 


"Hồi vọng cao thành lạc hiểu hà

Trường đinh song hộ áp vi ba
Thủy tiên dục thượng lý ngư khứ
Nhất dạ phù dung hồng lệ đa"


Tạm dịch thơ:


Thủy tiên đã cưới chép vàng bay
Một tối phù dung lệ đẫm đầy
Hai cổng trường đình rơi cánh sóng
Dòng xa sớm khuất bóng thành xây.)

Bốn mùa duyên em

Nhờ gió mang em hết tháng ngày
Xuân theo về những lối ngàn mây
Duyên em đậm nhạt mùa phương thảo
Thong thả vui buồn chiếc áo bay.

Bốn mùa em kết tặng người thương
Khi mối nhân duyên đã tỏ tường
Những đóa lung linh vòng nguyệt quế
Nghe xanh vời vợi đậm đà hương.

Em yêu từ tiếng nói con tim
Từ những ban sơ, những buổi tìm
Như thuở ngàn năm em ấp ủ
Chờ người thăm thẳm suốt mùa im.

Bốn mùa em kết áo ban sơ
Kết những yêu thương mới dại khờ
Dâng tặng thời gian tôi khẽ nhịp
Theo từng cơn gió hát vu vơ.

(Thanh Trúc, Bốn mùa duyên em)

Nhật ký nghề nghiệp: Chuyến lữ hành đầu tiên

Thứ năm ngày 26 tháng 6 năm 2014. 

Ngày này sẽ đi vào lịch sử cuộc đời tôi, là chuyến lữ hành đầu tiên trong đời. Vì nó có liên quan đến chuyện công việc, nên tôi cũng muốn xếp chung nó vào "nhật ký nghề nghiệp".

Gọi là "lữ hành" vì đó là lần đầu tiên tôi đi xe máy xa đến vậy, từ Ninh Hòa đến Tuy Hòa, khoảng 120km và gần 3 tiếng đồng hồ. Trước đây, trong nghề nghiệp của tôi, tôi cũng thường đi xa, đi rất nhiều nơi, những đều là các phương tiện giao thông phổ biến, chưa bao giờ đi bằng xe máy cả. Lần này mới cảm thụ được, thế nào là đam mê cũng những người thích du lịch bụi, đi bằng xe máy rong ruổi trên khắp miền của tổ quốc. 

Ngày trước, cũng có đôi lần ba tôi chở tôi bằng xe máy lên đến tận Đà Lạt, theo đường qua đèo Ngoạn Mục, cũng khá xa, nhưng ba chạy nhanh, đi về trong ngày luôn. Sau đó một người anh họ của tôi chở tôi đi thi đại học ở Sài Gòn, cũng bằng xe máy, giữa đường có nghỉ chân tại đất Long Khánh. Đó chính là những quãng đường xe máy dài nhất mà tôi được chở đi. Nhưng lúc này là đi một mình, nên cảm giác rất khác lạ.

Đó là một buổi kiểm kê nhỏ, thực ra thì tôi cũng không định "liều" đến vậy. Nhưng vị trí kiểm kê ở cách thành phố Tuy Hòa khá xa, khoảng gần nửa tiếng xe máy, mà khách hàng lại bận rộn, không bố trí xe chở người đi được. Cũng có thể kiến nghị với sếp để hủy buổi kiểm kê đó đi, nhưng không muốn chút nào cả, dù gì thì sếp thuê nhân viên để giải quyết vấn đề chứ không phải là tạo thêm vấn đề cho sếp. Vậy là quyết định đi bằng xe máy.

Một điều khá may mắn là tôi không phải đi thẳng từ Nha Trang mà chiều hôm trước đã có mặt ở nhà rồi, nên tiết kiệm được hơn 40km đường quốc lộ. Từ nhà tôi đến Tuy Hòa phải chia làm 3 chặng đường: đến Vạn Giã, đến Đại Lãnh và đến Tuy Hòa. Ba chặng này khoảng cách cũng tương đối xấp xỉ bằng nhau.

Vạn Giã là một thị trấn nhỏ tương đối ít người, nằm dọc theo đường quốc lộ. Có mấy lần tôi chạy xe máy đến làm việc ở đây. Lần này thì băng ngang qua luôn. Trong khoảng thời gian gần đây, quốc lộ 1A đang được cải tạo mở rộng thêm, nên đường tương đối khó đi, cũng khá nhiều bụi bặm. Hy vọng trong tương lai không xa, khi chất lượng đường đã tốt hơn rồi, tôi sẽ có nhiều chặng hành trình tương đối thú vị hơn.

Qua khỏi Vạn Giã một đoạn khá xa nữa là đến Tu Bông, địa điểm mà ngày xưa, cô giáo dạy văn đã dạy:

"Gió đâu bằng gió Tu Bông
Em thương ai bằng thương cha, thương mẹ, thương chồng, thương con."

Theo quan sát của tôi, Tu Bông gió mạnh nguyên nhân chủ yếu là có các dãy núi nhỏ xếp liên tiếp với nhau, đến Tu Bông thì tạo thành một khe hở, gió từ hướng Tây thổi tới giống như một cái phiễu xuyên qua khe hở đó mà đi vào đất Tu Bông. Tôi chạy xe máy qua đoạn này mà không dám lơi lỏng để ngắm cảnh, tay lái lúc nào cũng siết chặt, sợ bị thổi bay đi... Cũng may mà hôm trước mẹ tôi đã mua cho tôi một cái mũ bảo hiểm tương đối mới, có thể siết chặt với cằm lại, nếu không thì cũng bay mất tiêu mũ bảo hiểm.

Qua Tu Bông một đoạn là đã tới chân đèo Cù Mông. Đèo này cũng tương đối nhỏ và ngắn, nhưng phong cảnh nhìn ra biển rất đẹp. Đặc biệt là dưới chân đèo có một dải đất trắng chọc thẳng ra biển. Theo lối đó, người ta có thể đi đến tiếp cận điểm cực đông trên đất liền của tổ quốc: Mũi Đôi. Gọi là tiếp cận, vì xe máy chỉ chạy đến địa điểm dân cư gần đó, theo lời dân phượt kể, muốn chinh phục Mũi Đôi, người ta phải nghỉ đêm tại một nơi nào đó, rồi sau đó còn phải đi bộ 5 tiếng đồng hồ nữa, qua miền cát trắng hoang mạc, rừng núi, rồi phải "nhảy đá" nữa, để bình minh sáng hôm sau, kịp chứng kiến mặt trời mọc trên điểm cực đông. Đó là giây phút thiêng liêng thú vị nhất mà không người lữ hành nào có thể bỏ qua được. Nếu đi bằng tàu thuyền thì phải chọn những ngày thời tiết tốt một chút, còn những ngày sóng lớn, thuyền sẽ không tiến vào gần bờ đá để đổ bộ lên Mũi Đôi được.

Tôi chạy ngang qua ngã rẽ đó mà lòng đầy khát khao. Một cuộc sống phiêu du vẫn luôn là ước mơ nho nhỏ trong tôi. Dù sao từ nhỏ cũng ảnh hưởng khá nhiều bởi Nguyễn Tường Bách, một trong những "phượt thủ" khá nổi tiếng, và những cuốn sách, những cuốn bút ký của ông luôn có một sức hấp dẫn nhất định đối với tôi. Đa số những trang viết về "nhật ký nghề nghiệp" của tôi đều chịu chút ảnh hưởng của phong cách ký sự của ông. Nhưng tôi vẫn chưa thực hiện được. Đối với một người lữ hành mà nói, điều khó khăn nhất không phải là tìm một tấm bản đồ, tìm một phương tiện, đi đến một nơi xa lạ. Điều khó khăn nhất là tìm cho mình một người đồng hành đáng tin cậy, có thể dựa lưng vào để tiếp bước nhau. Mà tôi, vẫn còn đi một mình trên chặng đường dài vời vợi.

Qua đèo Cù Mông, về phía Bắc nữa là đèo Cả. Nhưng nằm giữa 2 con đèo đó, người lữ hành có thể chứng kiến một bãi biển nhỏ nhưng khá đẹp, đó là biển Đại Lãnh. Ven biển là một làng chài nhỏ, đi vào buổi trưa người ta có thể thấy được những vỉ cá, vỉ mực khô phơi đầy ven đường quốc lộ. Biển Đại Lãnh ngày này không phải là một địa điểm du lịch nổi tiếng như biển Dốc Lếch hay biển Nha Trang, nên nó vẫn còn khá nguyên sơ và vắng vẻ.

Đèo Cả có thể xem là một điểm nhấn khá nổi bật của cuộc hành trình. Đây là một trong những con đèo nguy hiểm nhất trên quốc lộ 1A mà xe Bắc Nam phải vượt qua. Gần đây, người ta đang triển khai một dự án xây hầm, nhưng chắc là còn rất lâu nữa. Đỉnh đèo Cả chính là giới tuyến giữa hai tỉnh Phú Yên và Khánh Hòa. Nghe nói xưa kia không có cái giới tuyến này, 2 tỉnh này còn là 1 tỉnh, tên là Phú Khánh. Đèo Cả ít dốc hơn về phía Khánh Hòa, nên đoạn đường đi của tôi khá dễ dàng, còn chiều về sẽ khó khăn hơn.

Qua đỉnh đèo Cả một xíu, người ta sẽ gặp một nhánh rẽ dẫn xuống chân đèo về phía biển, đó chính là đường đi xuống Vũng Rô. Một lần đi khách hàng, tôi có ghé xuống Vũng Rô. Nhìn chung thì biển cũng khá đẹp, tiếc là hơi bị ô nhiễm của dầu. Vũng Rô là một địa danh lịch sử khá nổi tiếng, gắn liền với những đoàn tàu Không Số, mà bất kỳ ai học lịch sử cũng phải thán phục trước sự hy sinh cao cả của những vị anh hùng không tên tuổi, thà hy sinh bản thân mình cùng với đoàn tàu chứ nhất định không để hàng hóa tiếp vận rơi vào tay kẻ thù.

Trên một số đoạn của đèo Cả, nhìn về hướng Tây Bắc sẽ gặp một tảng đá trơ trọi trên đỉnh núi, người ta gọi đó là "Đá Bia". Nghe nói ngày xưa có vị vua Lê khắc thơ hay văn bản gì trên đó, cũng tạo thành một di tích lịch sử cấp quốc gia. Nhưng đường đi lên rất khó đi, phải theo lối mòn, còn leo núi nữa, nên ít người lên tới đỉnh lắm, đa số chỉ đứng ngắm từ chân đèo.

Qua khỏi đèo cả, hướng về phía Bắc, qua những cánh đồng lúa bao la, chính là Tuy Hòa. Cánh đồng Tuy Hòa được mệnh danh là vựa lúa lớn nhất miền Trung.

Khách sạn Thanh Kim Anh trên đường Hùng Vương vẫn luôn là một điểm dừng chân quen thuộc đối với tôi và đồng nghiệp. Tôi tranh thủ nghỉ trưa một chút và buổi chiều bắt đầu làm việc.

Địa điểm tôi đến làm việc cách Tuy Hòa khoảng 30 phút xe máy. Có thể đi theo đường mới qua cầu Hùng Vương, hướng về phía sân bay Tuy Hòa, cũng có thể đi theo đường quốc lộ 1A ngược về nam rồi rẽ sang Đông Hòa. Tôi chọn đi cách thứ 2 vì lúc này chưa biết đường. Cô kế toán kho vẫn quen thuộc như ngày trước, lúc mà tôi được khách hàng đưa đến. Cô dẫn tôi đi xem vài nơi, làm một vài thủ tục. Khoảng 7h tối là tôi xong việc. 

Đêm hôm đó, một chị kế toán khác, lớn hơn tôi vài tuổi, đưa tôi về theo đường sân bay. Lúc này tôi mới biết đi cách đi thứ nhất. Đường ngắn hơn một chút, nhưng còn hơi hoang sơ và khó đi. May mắn là đi ban đêm nên cũng ít bụi hơn. Sau này, khi quay trở về, tôi chính theo đường này mà đi. 

Một đêm ở Tuy Hòa cũng không có gì đặc biệt, buổi tối tôi dạo quanh một quán bánh xèo gần đó, sau đó về ngủ một giấc thật sâu. Dù gì cũng gần 3 tiếng xe máy, cũng không dễ dàng gì. Tự nhiên lại cảm thấy thán phục một anh bạn cùng quê, Sài Gòn - Ninh Hòa mà anh có thể chạy suốt đêm. Buổi sáng hôm đó, tôi ghé bên văn phòng khách hàng làm một số thủ tục giấy tờ, về khách sạn và dọn đồ ra về. Thế là kết thúc một chuyến công tác ngắn ngày.

Đường về nhà có vẻ ngắn hơn. Và để làm mới cho cuộc hành trình, tôi cố ý chạy theo đường mà tối qua chị kế toán đã dẫn đi. Đường này đi thẳng sẽ men theo vùng tiếp giáp giữa biển và núi mà đi. Có thể nhìn thấy xa xa là núi Đá Bia như một cái mốc chỉ dẫn, không lo bị lạc đường. Biển Phú Yên khá đẹp và yên tĩnh. Mặc dù có mấy đoạn vòng vòng tương đối quanh co nhưng chất lượng đường cũng khá tốt và tương đối vắng người. Chỉ đâu đó thỉnh thoảng có một vài đàn bò đang được người ta lùa đi ăn cỏ. 

Cũng trên con đường đó, lữ khách có thể tạt qua một nơi, cũng được xem là một địa danh lịch sử khá nổi tiếng mà đối với dân phượt không thể nào bỏ qua được, chỉ nằm sau Mũi Đôi: di tích Mũi Điện. Lúc tôi chạy qua đây, có men theo đường nhỏ xuống dưới, nhưng người ta đã chắn ngang, không cho vào, nên chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm. Đi tiếp nữa, cũng theo đường đó, qua một làng chài nhỏ chính là đến địa phận Vũng Rô nằm dưới chân đèo Cả. Trên con đường này, nhìn xa xa có thể thấy Mũi Đôi ẩn hiện sau làn sương mù, phía cuối dải cát trắng. Từ đây chạy tiếp ngược lên trên sẽ đến gần đỉnh đèo Cả, chỗ giao nhau với quốc lộ 1A. Chạy thẳng là có thể về đến nhà.

Đối với người chạy xe máy đường trường mà nói, điều đầu tiên là cần phải tĩnh tâm. Chỉ có một trái tim không nóng vội mới đảm bảo được an toàn và di chuyển trong tâm trạng thoải mái, tận hưởng được từng phút giây trên mọi miền mà mình đi qua. Đương nhiên, nói là tận hưởng, nhưng cũng phải đủ tập trung để xử lý những tình huống bất ngờ...

Gần đây, anh bạn cùng quê có chia sẻ với tôi một ít kế hoạch về đi phượt. Anh dự định kiếm một chiếc xe máy tốt tốt hơn, rồi chạy tới Tây Bắc để ngắm tuyết mùa đông, ngắm sương mùa lạnh, leo lên Lũng Cú ngắm mặt trời lên... Tôi cũng rất muốn tham gia, nhưng điều kiện không cho phép, dù sao thì công việc cũng còn khá vướng bận. Bình thường thì sáng đi chiều về đã hết thời gian rồi, nghỉ phép thì cũng không dám nghỉ dài, không biết lúc nào mà công việc phát sinh đột ngột cả. Thêm nữa là sức khỏe gần đây của tôi không tốt. Chắc cũng là do lối sống của dân văn phòng, ngồi làm việc suốt ngày, nên đi xe máy lâu chắc là không được. Chỉ có thể hy vọng nhỏ nhoi rằng, trong tương lai không xa, tôi có thể tự mình chạy xe máy đi thăm những vùng miền gần nhất thôi, mà điểm cực đông Mũi Đôi có lẽ là một chuyến hành trình tương đối khả thi.

Dù sao thì, tuổi trẻ của tôi, cuộc sống của tôi, cũng mới tính là bắt đầu...

3 thg 7, 2014

Tháng bảy bỏ ta đi

Ta nghe tháng bảy trốn người ta
Tìm thấy yêu thương dưới nếp nhà
Cô bé ngày xưa nay đám cưới
Thiệp hồng nhắn đến tận nơi xa.

Nơi xa chẳng thể trở về ngay
Đám cưới xin cho lỡ một ngày
Thuở trước hẹn hò quên hết nhé
Cô dâu nhớ cạn rượu nồng cay.

Rượu nồng tháng bảy trốn ta đi
Tiễn bước cô dâu nuối tiếc gì
Sao vội vàng tay đeo nhẫn cưới
Yêu thương dạo trước có còn chi.

Thôi kể từ đây chẳng thể duyên
Em may, đã kiếm kẻ chung thuyền
Giật mình tháng bảy, sang rồi nhỉ
Buông để quê mùa rụng tự nhiên.

(Thanh Trúc, Tháng bảy bỏ ta đi)

Con gái Sài Gòn

Con gái Sài Gòn cũng dễ thương
Điệu đà váy ngắn bước qua đường
Anh đi ngang lối, nhìn ngơ ngác
Sém chút hồn bay... ngã gãy xương.

Con gái Sài Gòn... chắc khó yêu
Khó yêu mà vẫn... vệ tinh nhiều
Em xem nam giới... như bùn đất
Nam giới nhìn em... chảnh lại kiêu.

Con gái Sài Gòn lạ lắm cơ
Nửa "hiền" như cáo, nửa nai tơ
Biết em đùa thật hay đùa giả
Mà ghét mà thương... cứ lập lờ.

Con gái Sài Gòn... chẳng giống ai
Khó yêu mà lại... dễ thù dai
Người ta theo mãi còn chưa chịu
Chẳng trách bao năm... cứ ế dài.

(Thanh Trúc, Con gái Sài Gòn)

1 thg 7, 2014

Ban sơ

Ban sơ hoa nở thắm mùa yêu
Tháng sáu mê ly những bóng kiều
Lối có ngàn thông, sương có ngọc
Khách dừng chân ngựa, đỗ quyên kêu.

Đỗ quyên kêu nhớ bóng trần gian
Đóa trắng là mây gió vội vàng
Đóa đỏ là trăng xưa gác cũ
Đóa vàng, đóa tím, mộng lang thang

Mộng lang thang, chọn nhớ thương thầm
Chọn đóa mây ngờ nghệch tháng năm
Xưa cũ chân về xanh lối trúc
Đợi chờ rơi lạc tóc hoa râm.

Tóc hoa râm ngỡ khóc vì ai
Dạ tái tê trên những dặm dài
Ngày tháng nào em còn níu giữ
Tôi về lê nhẹ bước chân phai.

Bước chân phai, phụ bóng thời gian
Có chốn đâu chăng gửi mộng vàng
Những giấc mơ em giờ đã héo
Chỉ còn thơ cũ lạc vần than.

Dễ gặp nhau rồi, lại dễ xa
Yêu thương hời hợt khó chung nhà
Kiếp sau còn gặp nơi nào đó
Xin cứ hững hờ, cứ bước qua.

Kiếp sau còn gặp, chẳng quen nhau
Cứ để ban sơ nhạt úa màu
Mặc kệ trần gian ta lạc lõng
Yêu thương rồi cũng chẳng về đâu.

(Thanh Trúc, Ban sơ)


(Lấy ý từ lời dịch của bài Trường tương tư:
"Tương tư, tương tư, ôi tương tư
Tương tư, dằng dặc, ôi vô tận
Sớm biết yêu nhau, lòng mang hận
Thà buổi ban sơ cứ hững hờ...")

Mưa mùa hạ

Khi hạ chuyển trời một chút mưa
Nghe người hỏi nhỏ: có ai chưa?
Mỉm cười đáp lại: ai đâu có
Chỉ có một mình mỗi sớm trưa.

Vẫn cứ đơn thân giữa cuộc đời
Mơ hồ dừng lại ngắm mưa rơi
Mưa rơi, áo ướt, quên mình đã
Có thuở tương tư một bóng người.

Là chuyện ngày xưa, chuyện đã qua
Người ta nay đã lấy người ta
Mình còn ngắm mãi mưa trên phố
Nuôi mộng đâu đây một mái nhà.

Một chốn bình yên, dẫu nhỏ thôi
Che mưa che gió đủ hai người
Đắng cay mặn ngọt cùng nhau nếm
Cùng nói yêu thương đến hết đời.

(Thanh Trúc, Mưa mùa hạ)

Tạm dừng chân lại đất Nha Trang

Tạm dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe tiếng mặn say của biển vàng
Lên núi Long Sơn nhìn Phật trắng
Dâng hương cầu một chút bình an.

Xuống chùa ghé lại quán cơm chay
Nếm vị thanh lương những tháng ngày
Áo mũ phù hoa buông tạm xuống
Trà xanh muốn xóa bụi mờ cay.

Nhà thờ trên đá, ghé ngang qua
Thấy những yêu thương chớm mặn mà
Khi kẻ yêu nhau cười chụp ảnh
Ta cười, nhưng chỉ có mình ta.

Ghé lại Tháp Bà chợt ngẩn ngơ
Bên dòng sông Cái nước nên thơ
Nghìn năm di tích còn như mộng
Ta mới đôi mươi đã hững hờ.

Qua cầu Xóm Bóng nước sơn phai
Ngắm mấy thuyền neo nghỉ dặm dài
Tâm muốn phiêu du, lòng muốn ở
E dè như thể sợ buồn ai.

Bên hòn đảo nhỏ, cuộc phồn hoa
Có tiệc thâu đêm, tiếng nhạc hòa
Đèn sáng mặt cười, tươi lễ phục
Giấu lòng kín dưới phấn son xoa.

Người ta, giờ đã, vắng đâu rồi
Đèn tắt, phồn hoa cũng tạnh thôi
Có kẻ tâm tư còn luyến tiếc
Qua cầu Trần Phú ngắm dòng trôi.

Chợ Đầm ngơ ngẩn dạo chân qua
Ai giữa bon chen mới biết mà
Có lúc lòng như con ngựa mỏi
Muốn buông xuống hết... chuyện người ta.

Chiều ghé quảng trường, gió tóc lay
Bâng khuâng đứng ngắm cánh diều bay
Trầm Hương tháp nhỏ ai tìm nữa
Những buổi mưa xa lánh vóc gầy.

Chợ đêm rồi cũng vắng thưa người
Nào có xuân nào mãi đẹp tươi
Chỉ có lòng ta nuôi ảo mộng
Xuân tàn níu kéo cánh hoa rơi.

Biển vẫn dập dềnh những chuyến mưa
Bao nhiêu cổ tích kể cho vừa
Lâu đài trên cát còn ai mộng
Bạc đầu sóng vỗ, vắng người xưa.

Người xưa đâu hỡi, biết tìm đâu
Phố cũ xe qua những lối sầu
Ngắm bóng đèn ai trong cửa sổ
Người... thôi ta đã... lỡ làng nhau.

Hòn Chồng đá vẫn gác chênh vênh
Như đợi duyên nhau chửa đáp đền
Hỏi núi Cô Tiên bao thuở nữa
Nhân tình thế sự bắt đầu quên.

Dưới lầu Bảo Đại phượng tàn nhanh
Còn lại khô khan tiếng lá cành
Xe ngựa ngày xưa sao tấp nập
Mà nay chỉ có gió vờn quanh.

Đảo nhỏ xa xa, bóng ngập ngừng
Người đi người đến... cũng người dưng
Tìm hoài không biết ai tri kỷ
Thôi cứ xem như mộng dở chừng.

Cảng cũ ngày xưa đã bỏ hoang
Người ta chỉ nhớ cảng Nha Trang
Ai đâu hiểu được từng đêm lạnh
Có kẻ buông câu ngắm sóng tàn.

Mây cũ trôi rồi, mộng cũ đi
Vấn vương trên gió chút xuân thì
Rồi theo gió cũng phai tàn hết
Như mảnh mùa thu đổ biệt ly.

Dừng bên quán vắng gọi cafe
Nghe giọt rơi tan, vỡ hẹn thề
Không biết bao nhiêu lòng đắng ngọt
Mà ta một thuở đã say mê.

Cũng đường tên gọi Nguyễn Minh Khai
Gia Tự, Tri Phương, cũng nẻo dài
Cũng có Hồng Phong, và Nguyễn Trãi
Nhưng lòng tự biết đã nhòa phai.

Ta dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe tuổi xuân đi rất vội vàng
Đâu đó biển còn nuôi ước vọng
Một thời phiêu bạt khắp nhân gian.

Ta dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe trái tim ta vẫn nhớ nàng
Cô gái ngày xưa trong lớp học
Giờ đây chắc đã bước sang ngang...

(Thanh Trúc, Tạm dừng chân lại đất Nha Trang)

Mưa ở Sài Gòn

Mưa ở Sài Gòn lạnh lắm không?
Yêu thương em nhớ giấu trong lòng
Kẻo mưa ướt hết, phai màu hết
Anh biết tìm đâu để nhớ mong.

Mưa ở Sài Gòn chắc rất lâu
Bên kia hiên nước thấy đường đâu
Tạm thời anh chẳng bên em được
Anh xót khi em ướt mái đầu.

Mưa ở Sài Gòn cũng tạnh thôi
Yêu thương thuở ấy đã lâu rồi
Trên quê anh đó, miền duyên hải
Dẫu ít mưa hơn, vẫn nhớ người.

Mưa ở Sài Gòn cách rất xa
Sao ngăn anh được mộng chung nhà
Sài Gòn, mai mốt, sang bên đó
Anh dắt em về gặp mẹ cha.

Mưa ở Sài Gòn, rất giống anh
Bao dung, lãng mạn, lại chân thành
Dù cho giông bão đôi lần đến
Mưa hết, trời xanh, đất lại xanh.

Mưa ở Sài Gòn, cũng đáng yêu
Giống em, vừa đẹp, lại vừa kiêu
Nhưng mai làm vợ, hiền em nhé
Anh sẽ thương em, rất rất nhiều.

(Thanh Trúc, Mưa ở Sài Gòn)