13 thg 7, 2014

Di chúc của tôi

Lẽ ra, tôi đã hoàn thành bản "di chúc" này từ lâu lắm rồi. Nhưng còn lần lữa không chịu viết. Một phần vì tôi chưa có thời gian để tĩnh tâm, để nghĩ mình sẽ viết gì trong di chúc của chính mình (nghe thì hơi buồn cười, bạn tôi thường gọi tôi là ông cụ non, thật đúng là chính xác). Nhưng phần lớn nguyên nhân, vì tôi vẫn quan điểm rằng, viết ra di chúc thì đã sẵn sàng đối diện với sự vô thường của cuộc sống. Mà tôi còn yêu đời lắm, tôi chưa muốn như vậy. Không có di chúc tôi sẽ có động lực để sống tốt hơn, nhất là trong những khoảnh khắc nằm giữa ranh giới sống chết, tôi sẽ có ý chí cầu sinh nhiều hơn.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định đặt bút viết di chúc. 

Ngày mai tôi bay rồi. Một chuyến công tác dài từ Nha Trang ra Hà Nội. Đây là lần đầu tiên được bay nên tôi cảm thấy hồi hộp. Gần đây có một số thông tin về những chuyến bay gãy cánh giữa chừng nên tôi cũng hơi lo. Cộng thêm một ít chuyện về chuyến bay hạ cánh nhầm địa điểm với suýt va chạm nhau trên đường băng nữa. Viết di chúc để lại vẫn an tâm hơn nhiều.

Mà nguyên nhân chính, tôi vừa nghe kể về một tai nạn thương tâm. Cô bạn bằng tuổi tôi, trên đường đi về Ninh Hòa bị xe tải đụng. Tôi cảm thấy cuộc sống vô thường. Hôm nay còn gặp nhau, còn nói chuyện với nhau, còn vui vẻ, nhưng không ai biết, không ai dám chắc ngày mai sẽ thế nào cả. Cô bạn tôi đi rồi, nhưng nỗi đau để lại cho người thân là rất lớn. Nếu cuộc sống của tôi cũng vô thường như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì vài dòng để lại sẽ cho người thân của tôi bớt thương tâm hơn.

Nhưng dù sao thì, tôi cũng hy vọng di chúc này viết xong rồi để đó thôi, không làm gì cả. Tôi vẫn còn trẻ tuổi, tôi vẫn còn yêu đời lắm.

Lời đầu tiên, tôi xin dành cho mẹ tôi. Nếu có ai đọc được dòng này, làm ơn hãy nhắn nhủ cho mẹ tôi rằng, tôi yêu mẹ tôi lắm. Mẹ là tất cả cuộc đời tôi. Từ lúc ba tôi mất, tất cả tình cảm của tôi đều dồn cho mẹ tôi hết. Nhưng như vậy cũng không thấm vào đâu so với tình cảm của mẹ tôi dành cho tôi. Nên nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ tôi chắc sẽ đau lòng lắm, không biết mẹ có vượt qua được không nữa. Nhưng tôi hy vọng rằng, mẹ tôi cũng dũng cảm vượt qua, như lần của ba tôi vậy, giờ mọi chuyện vẫn bình thường đó thôi. 

Mẹ à, con yêu mẹ nhiều lắm!

Với anh tôi thì chỉ mong anh có đủ sức lo cho mẹ nhiều hơn. Hy vọng anh sẽ cố gắng thật nhiều, vì lỡ tôi mất, tất cả gánh nặng sẽ dồn về phía anh. Anh vốn là người hồn nhiên vô tư lự, tôi học ở anh rất nhiều thứ. Tôi cũng không hy vọng rằng cuộc sống của anh sẽ thay đổi, sẽ nhiều màu xám hơn. Nhưng nếu điều đó xảy ra, mong anh cố gắng. 

Anh à, cám ơn anh, vì sự ảnh hưởng của anh đối với em cho tất cả cuộc đời này.

Về chuyện tình cảm, hiện tại thì tôi không có ràng buộc nhiều với ai cả. Thật sự thì tôi cũng đang thích một vài cô gái, nhưng chỉ cũng dừng lại ở thích, không có sâu sắc hơn. Tôi không tiện nêu tên ở đây, vì điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Có thể là họ biết tôi thích họ. Nhưng cũng có lẽ người ta chỉ coi tôi là bạn bè thôi, nên cũng không có gì quá mức nếu tôi mất đi cả. Có lẽ một số sẽ khóc, sẽ tiếc cho tôi. Nhưng điều này cũng chóng qua thôi. Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn, cuộc sống của họ sẽ trở lại bình thường sau một thời gian không có tôi.

Còn về bạn bè, tôi có rất ít bạn thân, rất ít người mà tôi sẵn sàng giao phó mọi thứ. Anh Đạt là một trong những người bạn quan trọng nhất đối với tôi. Anh là người thay đổi nhân sinh của tôi từ thời đại học, là chỗ dựa tinh thần của tôi trong những hoạt động ngoại khóa quãng thời gian này. Thiếu anh có lẽ tôi không giống bây giờ. Hiện tại thì chúng tôi ít liên lạc với nhau, tôi cũng không rõ cảm giác của anh đối với tôi thế nào, nhưng tôi biết ơn anh nhiều lắm. Cám ơn anh vì tất cả mọi thứ!

Tôi có một cô bạn nữa, từ thời đại học đến bây giờ. Là người hiểu tôi nhiều nhất. Là người bạn khác giới mà tôi nói chuyện nhiều nhất. Cũng là người tôi cảm thấy tự nhiên thoải mái nhất khi đối diện. Nàng thường trêu chọc tôi trên facebook và cả trên skype nữa. Tôi không nhắc tên nàng, nhưng nếu nàng đọc được những dòng này, chắc chắn nàng sẽ biết là tôi đang nói về nàng. Cám ơn bạn vì tất cả mọi thứ!

Những bạn bè khác của tôi, có thân giao, sơ giao. Cũng có người giúp đỡ tôi rất nhiều. Mỗi người đều đóng một vai trò rất quan trọng trong những giai đoạn của cuộc đời tôi từ trước đến giờ. Tôi rất trân trọng điều đó. Dẫu rằng tôi chưa thật thân với họ, giữa chúng tôi vẫn còn một số vách ngăn, nhưng ít ra tôi vẫn coi họ là bạn bè, và sẵn sàng giúp đỡ họ trong khả năng. Hy vọng rằng mọi người sẽ sống tốt. 

Tất cả những người khác nữa, đồng nghiệp của tôi, họ hàng, hàng xóm gần xa, thầy cô giáo, và cả những người quen biết... có những người có lẽ sẽ viếng đám tang tôi, có người không. Nhưng vẫn xin gửi lời cám ơn tất cả họ. Và cám ơn vì sự ảnh hưởng của họ đối với cuộc sống của tôi, góp một phần vào nhân sinh của tôi trên đời này.

Sau cùng là tài sản của tôi. Về vật chất, tôi cũng không có gì nhiều, ngoại trừ một ít tiền trong thẻ ATM, mật mã 6 con số, tôi lưu lại trong máy tính cá nhân này, ở một file nào đó, có lẽ anh tôi sẽ tìm thấy nó ở đâu đó. Không có nhiều, nhưng tôi muốn đem một nửa trong số này tặng cho một quỹ từ thiện nào đó. Quỹ nào cũng được, miễn là phải uy tín. Một nửa còn lại, sẽ do mẹ tôi bảo quản và sử dụng.

Cũng trong laptop này, trong "Working files", có chứa những dữ liệu của công ty tôi, tôi đã sao một bản dự phòng trong ổ cứng di động, tôi hy vọng rằng anh tôi sẽ giúp tôi đưa trả những dữ liệu này về công ty. Còn máy tính thì anh tôi có thể sử dụng làm gì cũng được. Ngoài ra, trong máy tính còn có một file "Friends" nữa, tôi cũng đã sao nó sang ổ cứng di động, lưu giữ những khoảnh khắc của tôi với bạn bè, tôi hy vọng rằng nó sẽ như thế mãi, để lâu lâu mọi người có thể mở lên xem, đến khi nào file hư hoặc ổ cứng hư thì thôi.

Còn về những tài sản khác, tôi chủ yếu chỉ có sách và những quà lưu niệm của bạn bè tặng. Về sách thì để trong tủ kính, sau này có thể cho bạn bè gần xa hoặc họ hàng con cháu mượn đọc. Có thể đem tặng nhưng tùy tình huống, chỉ tặng cho người có duyên và biết yêu sách. Còn quà lưu niệm, tôi muốn người thân của tôi giữ mãi, không cần cẩn thận lắm, nhưng giữ mãi đến khi nào thất lạc thì thôi.

Ngoài ra, nhân sinh của tôi cũng gói gọn trong những bài thơ và những trang viết mà tôi viết trên blog. Tôi hy vọng rằng, có người sẽ đọc những trang viết đó, và hiểu tôi hơn.

Cuối cùng, cám ơn tất cả mọi người vì tình cảm đã dành cho tôi. Tôi không hy vọng điều gì bất trắc xảy ra cả. Nhưng nếu có ngày đó, hãy tin rằng ở nơi nào đó, tôi vẫn đang mỉm cười, cũng giống như tôi đã từng mỉm cười trên cuộc đời tràn đầy yêu thương này vậy.

Nha Trang, ngày 13 tháng 7 năm 2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét