21 thg 7, 2014

Ba à, xin lỗi ba vì con không về được...

Con buồn lắm ba à. Chiều nay mẹ gọi điện hỏi con: Sắp giỗ ba rồi, con về không? Con nói, con đi công tác rồi, phải cuối tuần con mới về. Vậy là con lỡ giỗ ba thêm một lần nữa.

Hồi xưa con đi học xa nhà thì có nghỉ hè, con cũng tranh thủ chạy về được. Vậy mà mấy năm nay đi làm, cũng tương đối gần nhà rồi, đến giỗ ba thì lại bận công việc. Ăn lương người ta nên chắc phải làm, phải chịu thôi, ba à. Nhiều lúc nghĩ lại cũng tội cho mẹ. Giỗ mà, phải lo nhiều thứ. Nếu có con ở nhà thì cũng phụ giúp được đôi chút.

Tính đến nay cũng là 7 năm rồi. 7 năm trời con thiếu ba, mà nhà mình thiếu đi trụ cột. Mẹ thì vẫn nhớ ba nhiều lắm. Mặc dù thời gian làm mẹ bình phục trở lại, có lúc mẹ cười, mẹ vui, nhưng con biết đâu đó mẹ vẫn buồn. Lâu lâu gặp khó khăn, chắc mẹ cũng tủi thân vì không có ba bên cạnh.

Hồi đó mẹ bị sốt huyết một lần, phài tự đi truyền thuốc. Mà phải cuối tuần anh con về, chở mẹ đưa vào bệnh viện nằm mới khỏi được. Rồi có một lần mẹ bị té xe, nhờ hàng xóm đưa đi khâu vài mũi, mãi đến lúc con về được tới nhà thì mũi khâu đã liền sẹo rồi. Mỗi lần nghĩ lại mấy chuyện đó, con lại thương mẹ.

Còn con thì vẫn vậy, cảm thấy chưa lớn hơn được chút nào cả. Mặc dù đôi lúc cũng cứng rắn hơn, nhưng tạm thời thôi ba à. Mà con trai mà, tuổi mới lớn có nhiều vấn đề lắm, chắc phải cần có ba bên cạnh để tư vấn, vậy mà giờ lại không nói cho ai nghe được.

Công việc con vẫn ổn, chỉ có điều đi công tác nhiều. Có khi bỏ nhà đi cả tháng, con cũng hơi lo cho mẹ. Con hứa với mẹ rồi, mẹ ráng đợi một ít thời gian nữa, chờ có cơ hội, con sẽ tìm một công việc khác gần nhà để lo cho mẹ. Vậy mà giờ con còn đang quanh quẩn tận đâu đâu, còn không có về được.

Cũng sắp bắt đầu mùa Vu Lan nữa, con thường nghĩ đến ba nhiều lắm. Giờ nếu có ba ở đây, con sẽ nói chuyện với ba theo kiểu đàn ông nói với nhau. Điều nuối tiếc nhất của con là khi con đã đến tuổi biết ăn uống rồi, biết ngồi trên bàn nhậu để giao tiếp rồi, thì con đã không còn có cơ hội được nâng cốc, cụng ly hay uống say chung với ba được nữa. Một bữa thôi mà cũng không được. Con thèm cảm giác đó quá chừng.

Mẹ ở nhà lo mọi thứ. Anh con thì cũng ít về. Nếu có về thì cũng chừng 1 ngày rồi đi. Nếu có ba ở nhà thì mọi việc sẽ ổn hơn. Mà có khi ba còn không cho tụi con về nữa, bắt tụi con phải đi đâu đó, phải bay thật cao, thật xa. Tính ba con biết mà. Nhưng mà ba đi rồi. Nên con muốn về, ba à.

Sau này chắc tụi con trưởng thành, có cưới hỏi gì đó chắc cũng khó lắm. Mẹ thường than rằng không biết tìm ai ăn hỏi cho tụi con. Chú, bác, dượng... thì cũng đi hết rồi. Cuộc đời mà, phải không ba? Lâu dần con cũng ngộ ra vài lẽ vô thường. Giống như trong kinh Phật mà ngày xưa ba thường bắt tụi con quỳ trước bàn Phật để đọc mỗi buổi tối. Hồi đó con chỉ đọc vì sợ ba thôi, không biết gì cả. Đến giờ này con mới hiểu được một chút ít.

Mà từ ngày ba đi, nhà mình cũng vắng, mẹ con con sống khép kín hẳn đi, cũng ít giao tiếp với họ hàng gần xa. Con thì gần như cả năm cũng chẳng ghé thăm nhà ai chơi cả, kể cả nhà hàng xóm láng giềng. May mà mẹ làm cô giáo, cũng có tiếng, được mọi người yêu quý, thỉnh thoảng người ta cũng giúp đỡ nhà mình chút ít.

Cuộc sống từ ngày thiếu ba biến động quá chừng. Con lúc đó không biết gì cả, mà giờ thì cũng học được cách bon chen với người. Tóc mẹ ngày một bạc thêm. Lâu lâu con lại thấy mẹ nhuộm tóc lại. Con thì lớn ra, mà đâu đó vẫn còn thiếu vắng, chắc không có ba thì không ai bù đắp được. 

Con ít kể chuyện về ba cho bạn con, đồng nghiệp con nghe. Con sợ người ta thương hại. Mãi đến sau này, khi con ra đời, con cũng gặp nhiều người, mất ba lẫn mẹ ngay từ nhỏ, còn khổ hơn con nữa, con mới thấy con hạnh phúc lắm vì đã có ba bên cạnh con những ngày xưa. Ba cho con nhiều kỷ niệm rất đẹp, rất vui. Có lẽ nhiều chuyện con đã quên rồi, nhưng cũng có nhiều chuyện con không quên đâu, ba à.

Mai mốt nếu con có gia đình và có con, con sẽ kể cho chúng nó nghe về ba, về ông nội của chúng nó. Con sẽ kể cho chúng nó nghe ba đã nghiêm khắc với con và thương con như thế nào. Chúng nó sẽ hiểu được con tự hào như thế nào vì được làm con của ba. 

Còn có một lời nữa, nếu đời con được quay ngược lại mấy năm về trước, con sẽ nói cho ba nghe. Nhưng giờ chắc là không thể nữa rồi. Nên con phải ghi ra đây vậy: 

Con yêu ba lắm, ba à!

Ở đâu đó, chắc là ba sẽ đọc được những dòng này, và phù hộ cho con, phải không ba?

Thành phố Hà Giang, ngày 21 tháng 7 năm 2014.

1 nhận xét:

  1. :-( ở đâu đó ba vẫn luôn dõi theo anh đó, em thật sự rất cảm phục anh vì đã phải chịu những mất mác lớn như vậy nhưng vẫn không gục ngã. Chắc giờ này ba anh đã rất tự hào về anh vì đã trưởng thành lên rất nhiều rồi

    Trả lờiXóa