1 thg 7, 2014

Tạm dừng chân lại đất Nha Trang

Tạm dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe tiếng mặn say của biển vàng
Lên núi Long Sơn nhìn Phật trắng
Dâng hương cầu một chút bình an.

Xuống chùa ghé lại quán cơm chay
Nếm vị thanh lương những tháng ngày
Áo mũ phù hoa buông tạm xuống
Trà xanh muốn xóa bụi mờ cay.

Nhà thờ trên đá, ghé ngang qua
Thấy những yêu thương chớm mặn mà
Khi kẻ yêu nhau cười chụp ảnh
Ta cười, nhưng chỉ có mình ta.

Ghé lại Tháp Bà chợt ngẩn ngơ
Bên dòng sông Cái nước nên thơ
Nghìn năm di tích còn như mộng
Ta mới đôi mươi đã hững hờ.

Qua cầu Xóm Bóng nước sơn phai
Ngắm mấy thuyền neo nghỉ dặm dài
Tâm muốn phiêu du, lòng muốn ở
E dè như thể sợ buồn ai.

Bên hòn đảo nhỏ, cuộc phồn hoa
Có tiệc thâu đêm, tiếng nhạc hòa
Đèn sáng mặt cười, tươi lễ phục
Giấu lòng kín dưới phấn son xoa.

Người ta, giờ đã, vắng đâu rồi
Đèn tắt, phồn hoa cũng tạnh thôi
Có kẻ tâm tư còn luyến tiếc
Qua cầu Trần Phú ngắm dòng trôi.

Chợ Đầm ngơ ngẩn dạo chân qua
Ai giữa bon chen mới biết mà
Có lúc lòng như con ngựa mỏi
Muốn buông xuống hết... chuyện người ta.

Chiều ghé quảng trường, gió tóc lay
Bâng khuâng đứng ngắm cánh diều bay
Trầm Hương tháp nhỏ ai tìm nữa
Những buổi mưa xa lánh vóc gầy.

Chợ đêm rồi cũng vắng thưa người
Nào có xuân nào mãi đẹp tươi
Chỉ có lòng ta nuôi ảo mộng
Xuân tàn níu kéo cánh hoa rơi.

Biển vẫn dập dềnh những chuyến mưa
Bao nhiêu cổ tích kể cho vừa
Lâu đài trên cát còn ai mộng
Bạc đầu sóng vỗ, vắng người xưa.

Người xưa đâu hỡi, biết tìm đâu
Phố cũ xe qua những lối sầu
Ngắm bóng đèn ai trong cửa sổ
Người... thôi ta đã... lỡ làng nhau.

Hòn Chồng đá vẫn gác chênh vênh
Như đợi duyên nhau chửa đáp đền
Hỏi núi Cô Tiên bao thuở nữa
Nhân tình thế sự bắt đầu quên.

Dưới lầu Bảo Đại phượng tàn nhanh
Còn lại khô khan tiếng lá cành
Xe ngựa ngày xưa sao tấp nập
Mà nay chỉ có gió vờn quanh.

Đảo nhỏ xa xa, bóng ngập ngừng
Người đi người đến... cũng người dưng
Tìm hoài không biết ai tri kỷ
Thôi cứ xem như mộng dở chừng.

Cảng cũ ngày xưa đã bỏ hoang
Người ta chỉ nhớ cảng Nha Trang
Ai đâu hiểu được từng đêm lạnh
Có kẻ buông câu ngắm sóng tàn.

Mây cũ trôi rồi, mộng cũ đi
Vấn vương trên gió chút xuân thì
Rồi theo gió cũng phai tàn hết
Như mảnh mùa thu đổ biệt ly.

Dừng bên quán vắng gọi cafe
Nghe giọt rơi tan, vỡ hẹn thề
Không biết bao nhiêu lòng đắng ngọt
Mà ta một thuở đã say mê.

Cũng đường tên gọi Nguyễn Minh Khai
Gia Tự, Tri Phương, cũng nẻo dài
Cũng có Hồng Phong, và Nguyễn Trãi
Nhưng lòng tự biết đã nhòa phai.

Ta dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe tuổi xuân đi rất vội vàng
Đâu đó biển còn nuôi ước vọng
Một thời phiêu bạt khắp nhân gian.

Ta dừng chân lại đất Nha Trang
Nghe trái tim ta vẫn nhớ nàng
Cô gái ngày xưa trong lớp học
Giờ đây chắc đã bước sang ngang...

(Thanh Trúc, Tạm dừng chân lại đất Nha Trang)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét