28 thg 1, 2012

Cổ tích về Tuyết

Ngày xưa, xưa lắm, đã lâu rồi
Chẳng biết vì sao tuyết lại rơi
Cho chốn nhân gian thành mộng ảo
Cho người ấm áp thuở xa xôi.

Kể chuyện ngàn năm, chuyện đã qua
Hẹn hò khép lại nước non xa
Nắng vàng tuyết trắng xuân mai thắm
Ngại bước chân về chỉ có ta.

Có chút tình nào tựa gió mây
Mong chờ người đến, nắm đôi tay
Một lần tuyết đã rơi nhè nhẹ
Sẽ nhớ bóng người, bóng tuyết bay.

Nhân gian chờ đợi một màu xuân
Có kẻ đường xa vội bước chân
Nhìn những ngày xa quay trở lại
Chân trời phủ tuyết, bước êm dần.

Mở lối đam mê bằng cổ tích
Như là ảo mộng, tựa mây trôi
Thời gian níu bóng, ta về lại
Nhớ tuyết hôm qua mãi nhớ hoài.

Miệng cười khúc khích, má xinh xinh
Tóc gió bay bay, áo trắng tinh
Thi sĩ mơ màng, không ngủ được
Chong đèn đêm trắng, viết thơ tình.

Nếu thật là ai chẳng gặp ai
Thì mong cứ vậy, giữa đêm dài
Đợi chờ một giấc mơ không vết
Sợ lúc đêm tàn, sẽ nhạt phai.

Ta gác dòng đời, mơ cổ tích
Mơ hình bóng nọ, tựa trăng tròn
Mơ trên gót ngọc, đêm dời bước
Một vạn năm rồi, vẫn thắm son.

Nguyện cùng nhau bước giữa thăng trầm
Nguyện đứng bên người một vạn năm
Nguyện sẻ cay nồng, chia mặn ngọt
Nguyện làm tri kỷ, kết đồng tâm.

Vẫn đến, vẫn đi, khắp đất trời
Trắng màu hoa tuyết, mộng trăm nơi
Có tan thành nước, đừng lưu luyến
Hãy cứ mơ màng, hãy cứ rơi.

Dạo suốt trăm năm còn gặp gỡ
Đi tìm tri kỷ giữa nhân gian
Mỏi mòn nghìn dặm, tim không chuyển
Chẳng muốn quay đầu, chẳng thở than.

Cứ mãi trông theo vần tuế nguyệt
Tìm nơi điện ngọc, chốn cung đình
Chuyện ngày xưa ấy, năm xưa ấy
Giờ để bâng khuâng nhớ một mình.

Muốn thành gió lạnh giữa đêm đông
Muốn vớt ban mai rụng giữa dòng
Muốn kéo mây chiều theo cánh gió
Muốn đem tuyết trắng lấp đầy sông.

Cổ tích nghìn năm, cổ tích xưa
Trăng tàn, hoa lạnh, gió theo mưa
Từng mơ bóng tuyết trong đêm mộng
E ấp mong chờ buổi đón đưa.

Lưu luyến trăm năm những buổi về
Ngày xưa, cổ tích, giọng say mê
Duyên tình len lỏi trong từng phiến
Rơi rụng đâu đây chốn hẹn thề.

Ai cũng từng mong một nụ cười
Hay chờ trong mộng bóng xinh tươi
Ta mong cổ tích đêm hôm nọ
Trong cõi thiên duyên một bóng người.

Chia ly vốn chẳng dễ gì đâu
Bến tuyết xa xôi khó bắt cầu
Đứng ở bên này thương nhớ mãi
Mong thành cổ tích được gần nhau.

(Thanh Trúc, Cổ tích về Tuyết)

20 thg 1, 2012

Sinh nhật âm

Không ngờ sinh nhật có ngày âm
Muốn chúc mà ta sợ chúc lầm
Cô bé hôm nào thêm tuổi mới
Mong nàng xinh đẹp một trăm năm.

Nồi bánh chưng xanh sắp chín rồi
Mong nàng sinh nhật được yên vui
Đêm nay nàng thức vừa thôi nhé
Thiên sứ trông nom giấc ngủ vùi.

Tóc nàng bạc sớm, tựa sương mai
Chẳng tiếc hoa niên, chẳng thở dài
Chẳng muốn đổi người, thay mộng tưởng
Thời gian sẽ tỏ tấm lòng ai.

Giao thừa hoa pháo nở tàn nhanh
Nhưng mà lộng lẫy phút xuân xanh
Chỉ mong thoáng chốc như là tuyết
Chẳng muốn vĩnh hằng tựa thạch anh.

Năm cũ qua đi đếm mỗi ngày
Xuân về én liệng ấm trời mây
Bài thơ viết tặng mừng sinh nhật
Hoa tuyết hôm nào, mộng tối nay.

(Thanh Trúc, Sinh nhật âm, Chúc mừng sinh nhật, ngày 27 tháng 12 Âm lịch)

18 thg 1, 2012

Thiếu nữ tưới cây

Thiếu nữ tóc dài, áo trắng bay
Tay cầm vòi nước, tưới mê say
Biết rằng cây cũng như người vậy
Không tưới thì cây sẽ héo ngay.

Thiếu nữ cười duyên dưới gốc cây
Hỏi nàng có nhớ tưới chiều nay 
Mưa xuân, người biếng, cà không tưới
Có tưới thì đừng tưới quá tay.

Thiếu nữ mơ màng rất dễ thương
Nhìn đời lấp lánh nước như sương
Ngày mai hoa nở ra màu trắng
Nàng sẽ ngọt ngào nếm sắc hương.

Nhà nàng nghe nói lắm cà phê
Một tách mỗi ngày thích thích ghê
Mai mốt thăm nàng ta uống ké
Tranh nhau từng chút vị say mê.

Ta biết rằng ta rất thích nàng
Thích nhìn áo trắng tựa hoa lan
Thích ngồi sau ngắm nàng mơ mộng
Mỗi buổi ra về lại liếc sang.

Thiếu nữ nhà ai nhớ mỗi ngày
Nhớ vành tai nhỏ, má hây hây
Nhớ bờ vai đẹp, đôi tay ngọc
Nhớ mắt trong ngần, nhớ tóc mây.

Thiếu nữ hôm nào có biết không
Thích nàng muốn nói thẳng cho xong
Nhưng mà e ngại nên không nói
Để đến bây giờ chỉ nhớ mong.

(Thanh Trúc, Thiếu nữ tưới cây)

15 thg 1, 2012

Mộng uyên ương

Như màu áo trắng kết uyên ương  
Hoa tuyết ngày xưa điểm sắc hương
Ơn nọ còn mang, tâm chẳng chuyển
Tình này chưa trả, mộng còn vương
Uổng thân bèo nổi mùa trăng nước
Yêu tấm lòng trong cõi gió sương
Êm giấc trần gian ai chẳng ước
Tri âm gặp gỡ thỏa lòng thương.

(Thanh Trúc, Mộng uyên ương)

9 thg 1, 2012

Nhớ kẹo bông gòn

Nhớ mãi lần đầu nếm kẹo bông
Ngọt từng giấc mộng, trắng đêm đông
Thầm mong gặp lại người hôm ấy
Hỏi nhẹ đôi lời "có khỏe không".

Kẹo bông ngọt lịm nhớ hôm nào
Một chút duyên thầm lặng lẽ trao
Áo trắng hay là bông tuyết trắng
Êm đềm trong giấc mộng trăng sao.

Xa xôi vẫn nhớ kẹo bông gòn
Dẫu biết mặt người cách núi non
Nên gửi lòng ta theo gió nhẹ
Trăng xưa chẳng hiểu khuyết hay tròn?

Bao giờ gặp lại bóng người xưa
Tự biết thời gian dễ đẩy đưa
Duyên kiếp trăm năm nên ướm hỏi
Hồng nhan tri kỷ gật đầu chưa?

Kẹo bông ngọt lịm vị mê say
Đem chút tơ lòng gửi khói mây
Chẳng ước lâu đài, mơ điện ngọc
Chỉ mong đầu bạc nắm bày tay.

(Thanh Trúc, nhớ kẹo bông gòn)

4 thg 1, 2012

Tương tư điệu

Mây trắng mơ màng nhớ bóng ai
Tà dương thổn thức nhớ đêm dài
Sang xuân trời chuyển mang hơi ấm
Nhớ tuyết mùa đông đợi nắng mai.

Mây trắng trên trời lặng lẽ trôi
Tương tư một khúc gửi thay lời
Viết rằng mây trắng bay đi mãi
Chẳng giống lòng ta ở một nơi.

Có duyên mà chẳng được gần nhau
Để nhớ để thương để mộng sầu
Một khúc tương tư chung nhịp đập
Hai vầng trăng khuyết nối đêm thâu.

Gió lạnh tiêu điều lá trúc rơi
Tuyết đông lơ đãng nước ngừng trôi
Lời người chẳng phải như mây khói
Nên đọng trong ta đến suốt đời.

Cách trở non xa chẳng cách lòng
Hoa trong mùa lạnh, tuyết đêm đông
Vì ai vẫn biết ai thương nhớ
Cho gió mịt mù buổi đợi trông.

Ngơ ngẩn đêm dài nhớ bóng nhau
Thời gian như nước cuốn qua cầu 
Bao giờ gặp lại người trong mộng
Cùng nắm tay nhau ngắm bạc đầu.

(Thanh Trúc, Tương tư điệu)