28 thg 12, 2011

Luyến Tuyết

Ngơ ngẩn mây trôi vắng bóng người
Nhìn mây ta lại nhớ khôn nguôi
Một giờ như thể ba thu mộng
Gió lặng mà mây vẫn cứ trôi.

Một mình dạo bước ngắm hoàng hôn
Nghe vọng trong tim tiếng đập dồn
Nắng nhạt, chiều xa trên khóe mắt
Ngày vơi, bóng khuyết tận tâm hồn.

Vốn tưởng lòng ta chẳng biết đau
Ai ngờ duyên nợ tự ban đầu
Cho lời muốn nói nhưng chưa nói
Như nắng chân trời níu kéo nhau.

Vốn tưởng tim ta chẳng tổn thương
Ai ngờ tơ thắm khéo vương vương
Cho người muốn biết ai tâm ý
Như lá đầu đông đợi tuyết sương.

Ngưu Lang Chức Nữ vẫn tìm nhau
Ta đứng một mình gặm nỗi đau
Duyên nợ sao đo bằng thước thẳng
Đoạn trường chỉ biết lúc qua cầu.

Còn đó âm thầm đợi tuyết đông
Ve sầu đổi xác chẳng thay lòng
Gặp người trong mộng, tâm còn luyến
Biết đến nơi nào hỏi kẹo bông?

(Thanh Trúc, Luyến Tuyết)

22 thg 12, 2011

Bốn mùa có tuyết

Đông về thấp thoáng tuyết bay bay
Kể chuyện ngày xưa, chuyện gió mây
Tuyết đến, mùa đông thêm ấm áp
Đất trời ta đứng ngắm mê say.

Xuân về hoa tuyết vẫn còn rơi
Ai bảo tuyết tan lúc chuyển trời
Ai nói rằng xuân không có tuyết
Lòng ta tuyết vẫn tựa xuân tươi.

Hạ đến, hồn nhiên, tuyết vẫn bay
Làm sao phân biệt tỉnh hay say
Mơ màng tuyết trắng rơi sân nắng
Khoảng trống hôm qua đã lấp đầy.

Tuyết trắng mùa thu, trắng lẫn vàng
Mùa thu lơ đãng, tuyết bay sang
Cứ cho là mộng, không là thực
Thì đến trăm năm mộng chẳng tan.

Bốn mùa có tuyết, bóng xinh tươi
Dừng lại chờ ai giữa cuộc đời
Có lẽ trăm năm lòng vẫn trắng
Như ngày hôm nọ tuyết rơi rơi.

(Thanh Trúc, Bốn mùa có tuyết)

Kính vạn hoa

Mọc giữa vườn hoa một đóa hồng
Bình minh e ấp uống sương trong
Hồng khoe sắc thắm xuân vừa độ
Mơ mộng vì ai vẫn nhớ mong.

Mọc giữa nội đồng đóa hướng dương
Mặt trời vô ý kết uyên ương
Hương dù thoang thoảng như tơ mỏng
Cũng đủ cho lòng mãi vẫn vương.

Mọc cuối trời đông một mảnh trăng
Trăng còn đương khuyết, khó thơ văn
Nhưng mà chất chứa niềm mơ ước
Trăng khuyết lại tròn có biết chăng?

Mọc phía cuối làng, khóm trúc xanh
Nắng chiều lối nhỏ đẹp như tranh
Không hương không thắm mà xanh biếc
Một góc nên thơ ấy mới thành.

Đến giữa mùa đông, tuyết trắng bay
Sương mờ gió nhẹ nước lung lay
Rơi rơi từng phiến như gieo mộng
Phủ suốt trăm năm trọn một ngày.

Đến giữa cuộc đời kính vạn hoa
Mang niềm hạnh phúc gửi phương xa
Kể từ độ ấy lòng ngơ ngẩn
Một chút gì riêng mới thoáng qua.

(Thanh Trúc, Kính vạn hoa)

18 thg 12, 2011

Tống biệt

"Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên"
"Kim tiêu tửu, tỉnh hà xử, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt, thử khứ kinh niên"
"Nửa năm tiên cảnh, một bước trần ai, ước cũ duyên thừa có thế thôi"
"Bóng chiều không thắm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong"
(xin mượn lời của danh nhân đề từ)
Tự nhiên gặp gỡ, tự nhiên thành
Ly biệt chưa gì đã đến nhanh
Không gặp thì thôi, không rối loạn
Rối rồi thì gỡ cũng không đành.

Biết rằng gặp gỡ cùng như không
Trong trái tim ta nhớ chất chồng
Nếu lúc ban sơ đừng níu kéo
Thì nay có lẽ chẳng còn mong.

Giờ đây nước chảy với mây trôi
Muôn dặm ra đi những ngậm ngùi
Giữa chốn phong trần sương rửa mặt
Bên đường dương liễu bóng trăng soi.

Lang thang bờ cỏ ngắm tà dương
Khuất bóng người đi vạn dặm đường
Không thấy mây bay về chốn cũ
Chỉ còn đầu bạc với phong sương.

Lá đổ mùa thu góc phố vàng
Chân trời như vẽ bóng dương tan
Phải chăng cúc thắm mau tàn úa
Trút vội hương thừa xuống thế gian.

Tuyết đổ mùa đông, trắng lối về
Mây trời tan nát, gió buồn ghê
Gió đông nếu đã từng quen biết
Xin chớ quên đi khúc hẹn thề.

Nắng chiếu mùa xuân, thắm cánh mai
Làm chi lộng lẫy để tàn phai
Người còn ly biệt, than chi phận
Thôi chớ bâng khuâng, chớ thở dài.

Chân trời thăm thẳm, hạ mau tàn
Nước vắng, thuyền xa, hợp lại tan
Tạm biệt nhau rồi, ôm giấc mộng
Tìm đâu tri kỷ chốn trần gian.

Bốn bề ủ dột ngọn bông lau
Tha thiết làn hương gió thoảng mau
Lỡ có ai đi xin chớ vội
Gặp rồi mới biết khó xa nhau.

Ra rả ve kêu phía cuối tường
Tìm đâu bóng dáng khách tha phương
Không còn thi sĩ cười như trước
Chỉ có đèn khuya lệ lạnh vương.

Một ngày xưa ấy một ra đi
Đường vắng người thưa hận biệt ly
Ôm mộng theo trăng cùng sáo trúc
Chìm trong quên lãng khúc thầm thì.

Mây trắng hay là áo trắng bay
Hay là hoa trắng lúc thơ ngây
Hay là tuyết trắng đêm đông lạnh
Hay bóng hạc về mộng tỉnh say.

Thôi cài trên tóc đóa hoa xưa
Thôi khóc trong tim giọt lệ thừa
Thôi ủ tang thương bằng nín lặng
Thôi dầm ảo mộng giữa trời mưa

Xin đừng lưu luyến chốn xa xăm
Xin dứt lang thang dứt khóc thầm
Xin gỡ cho ra lòng rối loạn
Xin tròn cung bật khúc tri âm.

Ta hận vô thường, hận biệt ly
Hận không thành gió tiễn người đi
Hận hồn hoa cỏ không cùng khóc
Hận đất và trời vội chuyển di.

Trăm năm cắt một mảnh tâm hồn
Chiều lạnh mùa phai chẳng nỡ chôn
Day dứt đêm đêm tìm mộng cũ
Bình minh mà cứ ngỡ hoàng hôn.

Nhớ thuở ban đầu mới gặp nhau
Lòng ta như mộng nở trăm màu
Thời gian một thoáng, người xa cách
Ly biệt thôi đành gặm nỗi đau.

Nhớ ngày xưa ấy, lúc ban sơ
Còn lạ nên người vẫn ngẩn ngơ
Trước lạ sau quen, thêm gắn bó
Thời gian như mộng, viết thành thơ.

Ta biết ngày mai sẽ đớn đau
Lòng ta kỷ niệm sẽ hằn sâu
Thời gian nếu có còn quay lại
Xin hãy cho người gặp gỡ nhau.

Ta biết thời gian tựa bóng mây
Cho người lưu luyến chẳng rời tay
Thời gian xin hãy đừng trôi nữa
Để tiệc vui này mãi mãi say.

Bóng chiều một nửa đã chia ngang
Một nửa dường như hận dở dang
Trăng sáng đang tròn nhưng sẽ khuyết
Hoàng hôn dù đẹp cũng phai tàn.

Gặp gỡ làm chi để đớn đau
Để ngày tiễn biệt lặng nhìn nhau
Người đi muôn dặm lòng day dứt
Ta đứng thẫn thờ, lệ chảy mau.

Gặp rồi xa cách, gặp làm chi
Để khách phong trần chẳng nỡ đi
Để kẻ chạnh lòng hôm tiễn biệt
Tạc lòng ghi dạ chữ tương tri.

(Thanh Trúc, Tống biệt, tặng những người bạn Giảng đường KI1, mong rằng sẽ có ngày gặp lại)

14 thg 12, 2011

Chiều nay thi

Chiều nay thi cử, kệ chiều nay
Sáng lạnh ôm chăn, ngủ rất say
Nước tới chân rồi, ta sẽ nhảy
Thi bằng tin tưởng, thế mà hay.

(Thanh Trúc, Chiều nay thi)

Chuyện thi cử

Đêm dài mở sách đọc đôi trang
Ngẫm lại đời ta chẳng dễ dàng
Thi cử suốt đời, không nghỉ được
Đến già hối tiếc tuổi xuân tan.

(Thanh Trúc, Chuyện thi cử)

Mùa chia ly

Sách vở giục người, thi giục học
Mùa đông báo lạnh, giục năm đi
Thời gian giục kẻ còn ngơ ngẩn
Lơ đãng chân trời giục biệt ly...

(Thanh Trúc, Mùa chia ly)

Hai mươi mấy tuổi

Có lẽ là thơ, có lẽ đời
Hai mươi mấy tuổi vẫn rong chơi
Dừng chân một thoáng nhìn sao đổi
Thấy tiếc thời gian để lỡ trôi.


(Thanh Trúc, Hai mươi mấy tuổi)

Lạc điệu

Lạnh lẽo buồn ai bảo với ai
Phồn hoa như mộng sớm tàn phai
Đất trời dẫu đổi, người không đổi
Đứng ngắm nhân gian, nhẹ thở dài...


(Thanh Trúc, Lạc điệu, tiếp nối Kiếp phong trần)

Kiếp phong trần

Trời làm chăn đắp, đất làm giường
Đi khắp nhân gian đội tuyết sương
Rửa mặt mưa chiều, lau gió lạnh
Tìm vui trăng muộn, nếm hoa vương
Bâng khuâng ly hợp không dừng bước
Lơ đãng về đi chẳng nhớ đường
Gột rửa phong trần trên mái tóc
Đêm dài đợi mộng, ngắm quê hương.

(Thanh Trúc, Kiếp phong trần)

8 thg 12, 2011

Khánh Hòa trong mơ

Đêm qua mơ thấy quê hương
Bao ngày không gặp, nhớ thương thẫn thờ.

Biết đâu là mộng là thơ
Hiu hiu mưa sớm phủ mờ cánh lan
Mây chiều trong khói chớm tan
Đồng quê thấp thoáng mấy hàng cò bay.

Nhớ năm xưa ấy thơ ngây
Dòng sông quê mẹ tắm bầy trẻ thơ
Nhớ ngày hôm nọ ngẩn ngơ
Tóc mây buông xuống đôi bờ vai xinh
Nhớ đêm hôm ấy một mình
Dưới trăng ngồi viết thơ tình đầu tay
Qua bên kia xóm mê say
Nàng hoa xuân đã tỏ bày trái tim
Trưa trưa xóm xóm im im
Mưa mưa nắng nắng ai tìm bóng ai
Nhớ người ngơ ngẩn một hai
Sớm trông tối ngóng hình hài yêu thương.

Đêm nay ngồi nhớ quê hương
Một ngày không gặp, trăm đường ngác ngơ
Sài Thành thăm thẳm bơ vơ
Nắng hôm mưa sớm ngồi chờ tháng năm.

Ai qua chốn cũ âm thầm
Gửi nhờ một bức tri âm tặng người
Viết rằng nước chảy hoa trôi
Tấm lòng son sắt mãi hoài sắt son
Dù cho sông cạn đá mòn
Quê hương vàng tạc trong con tim này
Dù cho gió thổi mưa bay
Quê hương lưu luyến như ngày đi xa
Dù cho năm tháng trôi qua
Quê hương chỉ một, như là mẹ yêu.

Đêm nay mưa gió dập dìu
Con mơ vóc mẹ, đều đều tiếng ru
Lưới trời giăng mắc mịt mù
Chẳng như áo mẹ phiêu phù trong mơ.

Giật mình ngơ ngác ngác ngơ
Xa xôi lối cũ thẩn thờ ngàn sương…

Ôi xinh biết mấy quê hương
Trăng lên cuối xóm tre vương cánh liềm
Nhớ người, những muốn đi tìm
Thương người muốn lấy con tim tặng người
Yêu người, yêu cả bầu trời
Ôm người, ôm trọn cuộc đời mê ly.

(Thanh Trúc, Khánh Hòa trong mơ)

7 thg 12, 2011

Thơ về Mẹ

Chiếc áo chưa thành giấc chẳng yên
Đèn khuya phòng lặng dáng nghiêng nghiêng
Trông con cười mỉm hồn nhiên ngủ
Thấp thoáng trong mơ bóng dịu hiền.

Suốt đời chỉ một, tựa quê hương
Dẫu có xa xôi chẳng lạc đường
Bởi tận trong tim còn bóng dáng
Non cao đầu bạc đội phong sương.

Người ở trong con cả đất trời
Trăm hoa cùng nở chẳng hơn tươi
Bao la biển cả không bằng nửa
Tiên nhạc thua xa một tiếng cười.

Ngọt lịm tim con những buổi chiều
Xa xa nhìn thấy bóng thương yêu
Lối quê Người đứng dang tay đón
Về chốn thân thương, hạnh phúc nhiều.

Buồn lắm tim con có những ngày
Đi xa hàng tháng, khó về ngay
Muốn đem nhớ kết thành đôi cánh
Nghìn dặm bay về với gió mây.

Đau lòng mỗi buổi ngắm tà dương
Lạnh chốn quê người, khóc cố hương
Hỏi gió có bay về lối cũ
Gửi lời an ủi tiếng yêu thương.

Trăm năm tạo hóa cứ vuông tròn
Thầm lặng suốt đời một tấm son
Khắc dấu thời gian trên khóe mắt
Cù lao chín chữ nặng lòng con

Dẫu biết thời gian chẳng đợi ai
Biết rằng mộng đẹp chẳng lâu dài
Nhưng lòng cứ nhắc còn xa lắm
Con sợ một ngày ... mộng sẽ phai.

Bơ vơ đường lạnh vắng lời ru
Lối cũ xa xăm, bóng mịt mù
Hơi ấm hôm qua tìm chẳng thấy
Chỉ còn trong mộng "gió mùa thu..."

(Thanh Trúc, Thơ Về Mẹ, xin tặng những ai đang và đã từng, có một người được gọi là "Mẹ")

5 thg 12, 2011

Duyên

Ngọc thạch, vàng mười, chẳng hiếm đâu
Tri âm chỉ gặp, khó mong cầu
Tìm người giữa chốn nhân gian đó
Chẳng có duyên thì chẳng gặp nhau.

Sông Ngân tháng bảy nối đôi bờ
Mộng giấc tương phùng đẹp tựa thơ
Chẳng muốn trường tồn nơi vũ trụ
Chỉ mong đầu bạc thỏa lòng mơ...



(Thanh Trúc, Duyên)

3 thg 12, 2011

Mộng tan

Tạo hóa xoay vần chẳng một hai
Đất bằng sóng nổi vướng chân ai
Qua đêm mộng lớn tan thành khói
Lý Đỗ anh hoa cũng thở dài.


(Thanh Trúc, Mộng tan)

Đông nhớ nhà

Hoa rụng, dòng trôi, xót lục bình
Rơi trong mùa lạnh, lá làm thinh
Chốn nào mà chẳng thu đông đổi
Cũ mới không phân chỉ có mình.

Ngày ngắn mà đêm vẫn cứ dài
Về đi khó dứt, biết chăng ai
Còn chi lưu luyến mà chưa vội
Xa quá nên người cứ hẹn mai

Mùa này nắng gắt chuyển mưa giông
Đông vắng, sương khuya, khách mủi lòng
Lạnh lẽo theo từng cơn gió muộn
Lắm khi thức trắng đến hừng đông

Thanh bình lối cũ mộng xa xăm
Trúc đã nghiêng nghiêng lá rụng thầm
Nhớ buổi phiêu du còn ngoảnh lại
Nhà tranh bóng xế tóc hoa râm...

(Thanh Trúc, đông nhớ nhà)

30 thg 11, 2011

Chờ đợi

Ai vẫn chờ ai vẫn đợi ai
Tim ai vẫn đập, vẫn đau dài
Đau dài sao được bằng đau ngắn
Chỉ một lần thôi, sẹo sẽ phai.

Vẫn chờ vẫn đợi vẫn bơ vơ
Vẫn nhớ vẫn mong vẫn thẫn thờ
Vẫn đếm từng giây từng phút một
Vẫn giữa đêm dài tỉnh giấc mơ.

Một lần rồi lại một lần thôi
Một nữa thành ra mất hết rồi
Nhìn lại xác xơ đầu bạc trắng
Ngỡ ngàng mộng đẹp đã xa xôi.

Trăm năm chỉ một giấc nhân sinh
Chờ đợi thành ra tự hại mình
Biết trước thì không đeo bám mãi
Thôi đành lỡ dại mộng hư vinh.

(Thanh Trúc, Chờ đợi)

25 thg 11, 2011

Dạo bước thế gian

Đông sắp qua rồi, tuyết sắp tan
Chỉ còn người đứng ngắm đêm tàn
Thầm mong có một bờ vai tựa
Dạo bước cùng nhau khắp thế gian.


(Thanh Trúc, Dạo bước thế gian)

Tri âm

Người nhìn vũ trụ nhẹ vần xoay
Tự hỏi vạn năm liệu có ngày
Vũ trụ không còn là vũ trụ
Nên cùng tận hưởng hết đêm nay.



Vũ trụ nhìn người chẳng nói năng
Nhờ sao lấp lánh hỏi thăm rằng:
Ngày mai người sẽ đi hay ở?
Trần thế muôn đời vẫn vậy chăng?



Vũ trụ và người đã hiểu nhau
Người như hoa dại sẽ tàn mau
Vĩnh hằng vũ trụ tim không đổi
Tìm kiếm tri âm đến bạc đầu.


Vũ trụ và người đứng sánh đôi
Thời gian vô tận bỗng ngừng trôi
Đất trời như thể tan thành một
Không tiếc, không buồn, chẳng lẻ loi.



(Thanh Trúc, Tri âm)

  

Truyện Kiều đã dạy tôi biết yêu thương



Truyện Kiều đã dạy tôi biết yêu thương

Ngày xưa, lúc còn ngủ trên nôi, tôi đã tiếp xúc với Kiều. Bà tôi thường đọc Kiều ru tôi vào giấc ngủ:
“Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng...”


Lớn lên một chút nữa, từng câu Kiều của bà vẫn còn vang vọng trong tôi. Tôi thường vòi vĩnh bà kể Kiều cho nghe (bà tôi nhớ rất nhiều về Truyện Kiều và Lục Vân Tiên). Mãi đến sau này, tôi mới thấm thía được thế nào là “bể dâu”, thế nào là “phong trần”, thế nào là “hồng nhan bạc mệnh”, thế nào là “chữ tài liền với chữ tai một vần”. Nhưng lúc ấy, nghe thơ lục bát cảm thấy hay hay, có vần có điệu, tôi cũng đã tập ê a theo từng câu Kiều bà kể mà không ngờ rằng ý nghĩa của chúng lại sâu sắc như vậy, sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời. Tiếng Việt, hồn Việt, thấm vào trong tôi từ thuở đó.

Đến tuổi biết đọc biết viết, bố tôi mua cho tôi Truyện Kiều. Quyển sách chỉ nhỏ bằng bàn tay, được bọc bằng bìa cứng, trên đó còn có thêm hình ảnh một chiếc cầu gỗ bắt ngang qua dòng sông nhỏ, một cô gái đứng bên gốc dương liễu xanh, nhìn về phía bóng người ngựa xa xa, cuối chân trời, hoàng hôn đã xuống. Từ dạo đó, đi đâu tôi cũng mang Kiều trong túi áo của mình, khi rãnh rỗi thì lấy ra đọc, bắt đầu cảm thấy buồn vui theo từng trang sách, từng dòng thơ, theo từng bước chân của Kiều mười lăm năm lưu lạc.

Lên cấp hai, lúc bắt đầu biết suy nghĩ một ít, cũng là lúc tôi thuộc nằm lòng từng câu Kiều. Nhưng tôi vẫn còn giữ được thói quen mang Kiều ra đọc. Chợt thấy xót xa cho số phận nàng Kiều, rồi lại liên tưởng đến cuộc đời của bà tôi, của mẹ tôi, tôi cảm thấy thương bà, thương mẹ vô cùng. Giá mà tôi có thể san sẻ bớt vài nếp nhăn trên mặt của bà tôi, mẹ tôi. Tình thương bao la của người phụ nữ Việt Nam chính là nguồn dinh dưỡng lớn nhất đã nuôi tôi khôn lớn. Giờ nghĩ lại, thấy mình may mắn vô cùng khi được sinh ra và lớn lên ở một vùng thôn quê tuy còn đói nghèo lạc hậu nhưng lại nặng tình, giàu nghĩa, có được một người bà, một người mẹ hết lòng yêu thương mình.

Sau này, tôi đã tặng Truyện Kiều cho một người bạn rất thân. Lúc ấy cũng có đôi chút quyến luyến vì nó đã theo mình gần mười năm rồi, nhưng cũng chân thành mà tặng cho bạn, chỉ cầu mong bạn giữ gìn nó cho thật tốt. Tôi có thói quen tặng sách cho những người thân thiết, vì tôi quan niệm rằng, không có món quà nào có ý nghĩa và quý giá hơn là sách. Người bạn đó, lâu rồi tôi không còn gặp lại nữa, nhưng một tình bạn đẹp vẫn luôn luôn theo bước chân tôi.

Trong những lúc rảnh rỗi, những câu Kiều (và một số vần thơ khác) đã trở thành thứ mà tôi thích ngâm nga nhất. Dù đã lớn lên, đi nhiều nơi, hiểu biết nhiều, có thêm nhiều bạn bè, có niềm đam mê của riêng mình để theo đuổi, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và tự hào mỗi khi đọc lại từng câu Kiều. Hồi đó, tôi là một học sinh giỏi toán, nhưng tôi vẫn yêu thích môn văn hơn, mặc dù điểm văn của tôi không cao hơn các bạn trong lớp. Chính nhờ Kiều mà tôi cảm thấy yêu văn học, yêu thơ ca, yêu lịch sử và văn hóa Việt Nam. Không một tác phẩm nào có thể thay thế được cho Kiều trong tâm hồn tôi, cũng như tâm hồn của bao người Việt khác.

Kiều đã dạy cho tôi nhiều bài học quý giá về lòng hiếu thảo, về tình yêu, sự chung thủy, tấm lòng vị tha nhân ái. Điều quan trọng nhất, Kiều đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi không nản chí khi khó khăn, không kiêu ngạo khi thành công, không ghen tuông khi thất bại. Có nhiều đêm không ngủ được, tôi lại ngâm thầm từng câu Kiều. Kiều đã trở nên thân thiết đến nỗi không cần nhớ gì cả, cũng không cần suy nghĩ mà vẫn theo cảm tính đọc lại từng câu, từng câu, mãi cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Kiều đã theo tôi vào từng giấc mơ, theo tôi vào cấp ba rồi vào giảng đường đại học. Giờ đây, khi sắp kết thúc quãng đời sinh viên và chính thức bước chân vào cuộc sống, Kiều vẫn là một hành trang quý giá mà tôi luôn tin tưởng. Nhưng mãi cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu được lý do vì sao Kiều lại có sức mạnh to lớn đến thế, là nguồn suối tâm hồn của người Việt Nam. Tôi chỉ biết rằng, nếu không có Kiều, có lẽ cuộc đời tôi đã đi theo hướng khác. Có thể tôi sẽ có thêm một ít hiện đại, một ít phong cách, nhưng bù lại cũng sẽ mất đi vài phần truyền thống, vài phần nội tâm, vài phần tình cảm. Chính Kiều đã thay đổi cuộc đời tôi, một cách dần dần, chậm rãi, từ tốn và nhẹ nhàng đến nỗi chính tôi cũng không thể nhận ra được sự thay đổi đó.

(Thanh Trúc, nhân dịp một cô bạn nhắc về Truyện Kiều)

23 thg 11, 2011

Thảo mộc đâm chồi, gió níu chân.

Tặng giữa trời đông một chút xuân
Lê cho quả sớm, ngọt thơm dần
Phương nam đàn én bay về tổ
Thảo mộc đâm chồi, gió níu chân.


(Thanh Trúc, tặng bạn)

Quý tại lòng người, chẳng tại thơ.

Lê trắng, cỏ xanh, én hững hờ
Ngô đồng, lá rụng, phượng làm ngơ
Minh tâm như kính, thân như nước
Quý tại lòng người, chẳng tại thơ.


(Thanh Trúc, tặng bạn)

Thanh bình

Thiên Lang, Thỏ Ngọc, dải Ngân Hà
Tự tại ngàn thông, trắng tuyết sa
Đêm lặng, giai nhân, hơi thở nhẹ
Chân trời thăm thẳm, đất bao la...




(Thanh Trúc, Thanh bình)

21 thg 11, 2011

Thương ly biệt

Hoa đã lìa cành, nước đã trôi
Tiệc vui đã tận, khách xa rồi
Tuyết đông đã chuyển, non đầu bạc
Chỉ bóng và người vẫn thế thôi.

Trăng đã tàn rồi, liễu xác xơ
Thuyền theo sóng nước, cách đôi bờ
Trúc đông còn đứng, sương lành lạnh
Chỉ đất và trời vẫn ngẩn ngơ.

Lối cũ rêu phong, vắng dấu hài
Hồn xưa lưu luyến, bóng chưa phai
Vô duyên hội ngộ, thì ly biệt
Chỉ hận cho mình, biết trách ai.

(Thanh Trúc, Thương ly biệt, lấy ý từ câu "Đa tình tự cổ thương ly biệt" của Liễu Vĩnh)

Lưu niệm

Tình cờ nắng gió buổi rong chơi
Lơ đãng nhìn non ngắm nước trời
Thỉnh thoảng bâng khuâng theo lịch sử
Mơ màng đôi lúc ngóng sao rơi.

Lối mòn bậc đá dấu chân xưa
Tự hỏi đời ta đã đẹp chưa
Thân thế gửi tròn cho mộng lớn
Mồi lần linh hiển, mỗi lần mưa.

Hình non bóng núi đứng hiên ngang
Vách hiểm khe sâu dựng vững vàng
Có phải anh hùng thời thế tạo
Hay nhờ địa trở mới danh vang.

Bát ngát trời xanh với núi xanh
Lên cao nhìn xuống đẹp như tranh
Buồn vui ly hợp tan đầu gió
Sẽ tựa dòng đời sẽ cuốn nhanh.

Cát trắng biển xanh sóng bạc đầu
Lâu đài xây vội sẽ tan mau
Hoàng hôn đứng ngắm chân trời thẳm
Lành lạnh mây xa tím một màu.

Gió vọng rừng thiêng lửa cháy lên
Lửa hồng như thể gọi từng tên
Những người ngã xuống khi xuân chín
Nguyện đến muôn đời sẽ chẳng quên.

Đêm lạnh rừng khuya vọng tiếng ca
Hòa chung nhịp thở của sơn hà
Gió trên vai áo, sương trên tóc
Níu kéo đêm nồng chậm chậm qua.

Cùng nhau chia sẻ nỗi thân thương
Cùng đón ban mai giữa gió sương
Cùng chuyến xe đi cùng bến đỗ
Cùng trong luyến tiếc phút lên đường.

Khách đã đi rồi, khách xót xa
Chút gì còn lại của hôm qua
Hôm nay chỉ sợ trôi theo nước
Như bóng dương quang mỗi xế tà.

(Thanh Trúc, Lưu niệm, nhân dịp ghé thăm Minh Đạm, Vũng Tàu)

Hương hồn

Hoa đã héo tàn, lá xác xơ
Trăng tà soi bóng nước bơ vơ
Hương hồn xuôi chảy theo dòng lạnh
Đứt đoạn tình duyên, lỗi hẹn thề. 

(Thanh Trúc, Hương hồn)

13 thg 11, 2011

Chiếc kẹo bông

Một chiếc kẹo bông vị ngọt ngào
Bình AN tự tại mộng trăng sao
Hồn ta chợt thấy bay theo gió
Nhìn khắp đất trời, đẹp biết bao.

Một chiếc kẹo bông đường ngọt lịm
Như làm sống lại tuổi thơ ngây
Trắng ngần như thuở ngày xưa ấy
Giờ đã phong trần bóng TUYẾT bay.

Ngậm chiếc kẹo bông chợt nhớ nhà
Nhớ canh rau ngót mỗi chiều qua
Nhớ chè trôi nước viên chìm nổi
Môi chợt mỉm cười, lệ chợt SA.

Ngậm chiếc kẹo bông nhớ những ngày
Trưa hè ngủ gục dưới tàng cây
Mặc cho lá TRÚC rơi theo gió
Một thoáng trong mơ đã phủ đầy.

Kẹo bông ngọt lịm ngỡ xuân về
LỘC biếc mai vàng thắm lối quê
Trong trái tim ta xuân vẫn vậy
Nghìn năm còn đọng nỗi say mê.

Kẹo bông ngọt lịm hẹn mai này
Mỗi đứa một nơi chắp cánh bay
Danh toại, công thành, tâm KHÁNH chúc
Chờ khi gặp lại sẽ cùng say...

(Thanh Trúc, chiếc kẹo bông, nhân dịp lần đầu ăn kẹo bông, tặng nhóm bạn An Tuyết Sa Trúc Lộc Khánh)

12 thg 11, 2011

Nhớ người cũ

Lối mòn rêu phủ dấu chân xưa
Người cũ còn đâu thuở đón đưa
Trăng buổi hẹn thề nay khuyết bóng
Một mình lạnh lẽo giữa đêm mưa.
 
(Thanh Trúc)

Chiếc kẹp hồng

Tóc xõa ngang vai chiếc kẹp hồng
Lầu cao ngói thắm phố xe đông
Em đi tha thướt cười duyên dáng
Cho lá mơ màng đón nắng trong.
 

(Thanh Trúc, tặng bạn Phương Quỳnh)

Chim mỏi cánh

Từ đây thăm thẳm chốn phong trần
Muôn dặm mịt mù một tấm thân
Muốn biết đường xa chim mỏi cánh
Xin về chốn cũ hỏi phù vân.


(Thanh Trúc, tặng bạn Thùy Linh)

Chiếc nơ xanh

Nơ xanh áo trắng chữ A bình
Cười nụ mơ màng má thắm xinh
Khoảnh khắc xuân hoa Kinh Tế nở
Thiên hương tô điểm dáng Thùy Linh.

(Thanh Trúc, tặng bạn Thùy Linh, nhân một cuộc thi ảnh)

Cầu vồng phía cuối đường

Ta thấy chiều nay phía cuối đường
Cầu vồng bắc nhịp nối hai phương
Trăng tròn mười sáu soi cành liễu
Theo tóc ai về gió ngát hương.

Trời xanh mây trắng cách bao xa
Lơ đãng trăm năm cũng mặn mà
Bọt bể phù dung trong thoáng chốc
Không cần quen biết mới chung nhà.

Sông Tương xuân hạ cứ đầy vơi
Nước chảy hoa trôi chẳng một lời
Cỏ phía bên này trông bến vắng
Bên kia đò lỡ đợi trăng rơi.

Gặp gỡ muôn đời một chữ duyên
Ai mà chẳng mộng buổi đoàn viên
Sao không nhìn thấy năm dần cuối
Con nước cho vơi mới ngóng thuyền.

(Thanh Trúc, cầu vồng phía cuối đường)

31 thg 10, 2011

Tặng A2C

Vài dòng viết vội đêm vừa xuống
Nhiều thứ đan xen, biết viết gì
Cảm xúc ban đầu nay thắp lại
Tràn đầy nhiệt huyết lối ta đi.

Chiều nay hội thảo kỹ năng mềm
Bận rộn trăm điều bận lại thêm
Nhưng biết bạn thân luôn ở cạnh
Cùng nhau cười nói đến gần đêm.

Anh em ta về cùng sum họp
Chợt nhớ ngày xưa chuyện đã quên
Lưu luyến một thời nay cất tiếng
Mười năm khúc nhạc lại vang lên.

Nhớ mãi về câu chuyện cuối cùng
Làm ta buồn quá nghĩ mông lung
Vì sao đôi mắt người bên cạnh
Đỏ mãi đường về bụi gió tung.
Chiều nay mở tiệc chúc mừng nhau
Quên mất cả ngày mệt mỏi lâu
Cười nói nâng ly khua chén đũa
Muộn rồi, chưa vội, hẹn ngày sau.

Hẹn rằng gặp gỡ lần sau nhé
Chỉ sợ nhìn nhau chẳng chịu rời
Nên lấy cớ rằng mai bận học
Về rồi mới hối hận không thôi.

A Bình Phương ấy, một ngôi nhà
Thân thiết khi gần, nhớ lúc xa
Trước lạ sau quen, thêm thấu hiểu
Nghĩa tình đồng chí ấm lòng ta.

A Bình Phương phải chốn dừng chân?
Người đến người đi đã mấy lần
Chẳng biết trăm năm người có nhớ
Một thời lưu luyến với bâng khuâng.

(Thanh Trúc, Tặng A2C)

30 thg 10, 2011

Trọng đạo

Kênh xưa còn đó, nước xa xa
Đem đến tương lai vạn món quà
Tự lực cánh sinh từng bước một
Rèn tâm luyện trí mỗi ngày qua
Xích lô thuở trước mòn con phố
Chuông gió hôm nay vọng nước nhà
Trên bến đó ngang, Người vẫn thế
Tay chèo luôn vững, mặc phong ba.

(Thanh Trúc, nhân đọc về thầy kính yêu)

Hoa Kinh Tế


HOA KINH TẾ

Ngồi trong thư viện tập làm thơ
Dành chút thời gian để ngẩn ngơ
Thi sĩ có thêm gien triết học
Sinh viên Kinh Tế, giỏi không ngờ.

Cửa sổ mơ màng mây trắng bay
Dài trên ghế đá bóng hàng cây
Trưa rồi chẳng lẽ không về mãi
Ai lại chờ ai ai mặc ai.

Tần ngần ngói đỏ phủ rêu nâu
Nhà cổ nghiêng nghiêng tựa buổi đầu
Một thoáng trăm trăm duyên kiếp mới
Ngồi nhìn nắng gió vội tìm nhau.

Sáng học lầu năm nấc nấc thang
Chợt trông thang máy xếp hai hàng
Trễ rồi, nên ráng leo từng bậc
Vẩn vẩn vơ vơ vội vội vàng.

Thấp thoáng trời xanh chiếc áo xanh
Mùa hoa tình nguyện đẹp như tranh
Xây nên mộng ước tương lai mới
Cô bé hôm qua đã trưởng thành.

Hờ hững nào ai đã biết ai
Tóc dài để xõa xuống đôi vai
Nhìn người bước vội, ta quên bước
Phượng vĩ rơi rơi gió tóc cài.

Ôi tuổi sinh viên, đẹp tuyệt vời
Ngủ ngày, đêm lại tỉnh như dơi
Xa nhà, ở trọ, ăn cơm bụi
Kể chuyện gia sư vỡ bụng cười.

Ôi tuổi sinh viên, tuổi ngọt ngào
Vỉa hè thảo luận chuyện trăng sao
Tháng này lại đổi sang mì gói
Cốc ổi chè xôi nhớ biết bao.

Náo nức mùa thu áo mới tươi
Gặp nhau Kinh Tế tuổi đôi mươi
Đầu còn e ấp câu quen biết
Cuối đã liên miên tiếng nói cười
Nắng lúc ban sơ còn luyến tiếc
Mưa ngày tốt nghiệp bỗng tuôn rơi
Thở dài, đứng lại sân Kinh Tế
Đến đến đi đi, lớp lớp người.

Chẳng phải quê hương, chẳng phải nhà
Vì sao vương vấn mãi tim ta
Vì sao lưu luyến như duyên nợ
Để mãi gần thương nhớ nhớ xa?

Năm tháng qua rồi Kinh Tế ơi
Nhìn nhau ngơ ngẩn lệ tuôn rơi
Nhớ ngày lộng lẫy xuân xanh ấy
Ánh mắt trao nhau cả đất trời.

(Thanh Trúc,
tặng các bạn sinh viên trường đại học Kinh Tế Tp.HCM, nhân kỷ niệm 35 năm ngày thành lập trường)

Nhờ mây gửi lời

Chân trời thẳm thẳm nước mang mang
Góc bể hình non vắng hạc vàng
Đất bắc ta còn mơ thổn thức
Trời nam mây vẫn dạo lang thang
Dẫu người viễn khách đi hay ở
Thì bóng yên hoa nở cũng tàn
Hỏi mãi làm chi câu bẻ liễu
Trăm năm thời cũng hợp rồi tan.

(Thanh Trúc, Nhờ mây gửi lời, nhân đọc Tư Hương của Hồ Dzếnh)

Lưu bút ngày xanh

Bài 1
Lưu nghìn mộng, chốn nhân gian
Bút dừng, mực đọng, lệ tràn, hoa rơi
Ngày đi không nói nên lời
Xanh chiều ve phượng, trắng trời chia ly.
Bài 2
Lưu dòng kỷ niệm buổi chia tay
Bút mực bâng khuâng lệ nhỏ đầy
Ngày hạ, người đi, hoa phượng nở
Xanh xanh mơ ước, biệt từ đây...
 
(Thanh Trúc, Lưu bút ngày xanh, chợt nhớ về ngày xưa, thời phổ thông trung học)
 

Thần thoại

Theo bước chân em mộng nở thầm
Xa xôi muôn dặm ngỡ tri âm
Tìm người trong giấc xuân không vết
Thần thoại hay là lệ vạn năm.

Mây trời trôi nhẹ buổi chiều nay
Thổn thức nhờ ai gửi khúc này
Trong chốn phồn hoa sao hiểu hết
Đường xa mệt mỏi cánh chim bay.

Người nay khó hiểu chuyện ngày xưa
Thần thoại êm đềm đã nhạt chưa
Mà khúc tri âm ai dứt vội
Trong từng đêm mộng lệ thành mưa.

Ta viết tặng người nơi chốn cũ
Tặng người ngơ ngác lúc chia tay
Tặng người ánh mắt còn lưu luyến
Ta hiểu sao người lại chẳng hay.

Chiều nay phố vắng nhẹ lòng ai
Chậm bước bâng khuâng, lặng thở dài
Nhặt lá vàng rơi trên mái tóc
Mơ hình bóng cũ đã tàn phai.

Tỉnh tỉnh say say ai đã vội
Nhìn về lối cũ vắng người xưa
Nhẹ nhàng theo gió hoa tàn khuyết
Nhắc lại làm chi chuyện đã thừa.

Ta sớm biết rằng mưa nặng hạt
Vì sao người chẳng gọi tên nhau
Vì sao lúc trước không dừng lại
Hay sợ quay nhìn lệ chảy mau.

Đem chút lòng ta gửi khói mây
Một lời gói trọn nỗi mê say
Trăng rơi đáy nước, sương đầu gió
Thần thoại, ta chờ, mộng tối nay.

(Thanh Trúc, Thần Thoại, thay lời tri âm)

Tặng thơ

Ngày hội trăm hoa giữa tháng mười
Nhân gian một nửa tặng hoa tươi
Bao điều muốn nói nhưng sao khó
Chỉ biết dùng thơ để tỏ lời.

Bài thơ thứ nhất cháu dâng bà
Bà cháu dù cho tuổi cách xa
Nhưng cháu biết rằng bà vẫn thế
Tấm lòng như biển rộng bao la.

Viết một bài thơ tặng mẹ yêu
Vì con mẹ đã mất bao nhiêu
Lòng ghi chín chữ nên con hiểu
Năm tháng, Người ơi, tóc bạc nhiều.

Bài thơ kính trọng dâng cô giáo
Thay vạn nhành hoa, vạn khúc ca
Và ánh đèn khuya em đã thấy
Điểm mười in dấu vết đêm qua.

Bài thơ tặng chị vẫn chưa thành
Bởi lẽ trong nhà chỉ có anh
Ý đẹp xin dành ai gọi chị
Chúc lòng luôn thắm giữa xuân xanh.

Viết một bài thơ tặng nữ sinh
Vì sao đến lớp cứ làm thinh
Vì sao tan học chân luôn vội
Để trái tim ai đập một mình.

Viết một bài thơ tặng bạn thân
Tóc dài hương tỏa đã vương dần
Nụ cười e ấp hôm quen biết
Cửa sổ mơ màng đón gió xuân.

Tặng một bài thơ em gái nhỏ
Bao niềm chan chứa cất trong thơ
Tuôn dài suối tóc nhanh em nhé
Để khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Nhờ gió đem thơ gửi khắp miền
Tặng người má thắm lúc hoa niên
Tặng người chẳng tiếc khi xuân muộn
Và tặng người đang thoáng nét duyên.
 
(Thanh Trúc, tặng thơ, nhân ngày 20.10)

Giấc mộng quê hương

Đêm nay lạnh lẽo sương rơi
Ngày mai có lẽ cuộc đời nở hoa
Con mơ về đất Khánh Hòa
Cười trong giấc mộng, lệ nhòa bờ mi...
 
(Thanh Trúc)

Hoa bụi phấn

Buồn quá, lòng ta trắng một màu
Hôm qua còn gặp, hẹn tuần sau
Chiều ngay ngơ ngác, người đi vội
Mưa gió dồn về, chợt đớn đau.

Cuộc đời dẫu biết vẫn vô thường
Thăm thẳm hồn ai bụi phấn vương
Hoa trắng rung rung, mưa lác đác
Ngậm cười tiễn biệt khách qua đường.

Sông xanh ảm đạm nước còn trôi
Trên bến tà dương khuất núi rồi
Người cũ đưa đò nay vắng bóng
Chỉ còn trăng muộn lạnh lùng soi.

(Thanh Trúc, Hoa bụi phấn)

Gặp gỡ mùa thu

Mùa thu gặp gỡ người hôm nọ
Lặng lặng nhìn nhau nở nụ cười
Chiếc lá vàng rơi theo gió nhẹ
Vương vào mái tóc tuổi hai mươi

Mùa thu nhè nhẹ theo đôi mắt
Tặng khách bâng khuâng đóa cúc vàng
Ai người ướp cúc sau tay áo
Mỗi sáng lòng ta nhẹ xốn xang

Mùa thu, hơi lạnh, ừ, thu đến
Thu đến chơi vơi góc phố chiều
Thu đến trăm năm thu vẫn thế
Mưa nhẹ êm đềm ướt lối rêu

Thu đến đêm qua sương xuống nhẹ
Ngân nga từng giọt thật long lanh
Lòng ta tình nguyện cho mưa gió
Lác đác rơi dần trên tóc xanh

Thu đến hôm nay lại nhớ nhà
Muốn về nhưng lại ngại đường xa
Muốn về lại sợ đi không nỡ
Người lại chần chừ, dịp lại qua

Chẳng biết làm sao mỗi một năm
Thu về hồn bỗng hóa âm thầm
Hay là bạn cũ quên lời hứa
Mỗi dịp thu về lại đến thăm

Cuộc đời như giấc mơ không vết
Ngơ ngác đêm đêm lại giật mình
Tỉnh tỉnh say say thu chẳng hiểu
Âm thầm thu đến vẫn làm thinh

Thơ tặng nhân gian ta viết vội
Rượu ngâm thế sự khách còn chăng?
Tri âm tri kỷ lòng mong mỏi
Tạc chén hòa thơ dưới ánh trăng.

(Thanh Trúc)

Mê hồ điệp

Đời trôi hờ hững, khách cô liêu
Như nắng tàn phai mỗi buổi chiều
Khói trắng lang thang căn gác cũ
Sương mờ ngơ ngác tiếng oanh kêu
Thanh mai luyến quyến ngừng bông tuyết
Trúc mã mơ màng vắng lối rêu
Là tỉnh hay mơ xin cứ vậy
Mộng thành bướm trắng bóng phiêu diêu.

(Thanh Trúc, Mê hồ điệp, lấy ý từ câu "Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp. Thục đế xuân tâm thác đỗ quyên" của Lý Thương Ẩn)

Trung thu nhớ nhà

Đêm thu phố nhỏ lạnh hơi sương
Tỉnh giấc còn say mộng nhớ thương
Sợ khách đau lòng trăng thấp thỏm
Gửi vào gác trọ bóng quê hương.

(Thanh Trúc, Trung Thu nhớ nhà)

Lưu niệm

Thuở ấy lòng ta chẳng vết thương
Thời gian như giấc mộng đêm trường
Giật mình tỉnh mộng, còn ngơ ngác
Day dứt canh tàn lệ hóa sương.
Thuở ấy lòng ta chẳng vết đau
Thời gian như nước chảy qua cầu
Một mình đứng lại buồn trông bóng
Day dứt quê người lệ chảy mau.
(Thanh Trúc, chợt nhớ về ngày xưa)
 

Lời cảm ơn

Cảm lòng viết tặng bài thơ
Ơn sâu nghĩa nặng bao giờ trả đây
Vì vui nên gió đuổi mây
Đã nên quen biết cho đầy tình thân
Chúc non có được trăng gần
Mừng đêm gặp được mười phần tròn trăng.
(Thanh Trúc, nhân vì mọi người nhớ tới sinh nhật mình)

Kính vạn hoa

Mọc phía cuối làng khóm trúc xanh
Nắng chiều lối nhỏ đẹp như tranh
Không hương không thắm mà xanh biếc
Một góc nên thơ ấy mới thành...

(Thanh Trúc, trích Kính Vạn Hoa)