28 thg 12, 2011

Luyến Tuyết

Ngơ ngẩn mây trôi vắng bóng người
Nhìn mây ta lại nhớ khôn nguôi
Một giờ như thể ba thu mộng
Gió lặng mà mây vẫn cứ trôi.

Một mình dạo bước ngắm hoàng hôn
Nghe vọng trong tim tiếng đập dồn
Nắng nhạt, chiều xa trên khóe mắt
Ngày vơi, bóng khuyết tận tâm hồn.

Vốn tưởng lòng ta chẳng biết đau
Ai ngờ duyên nợ tự ban đầu
Cho lời muốn nói nhưng chưa nói
Như nắng chân trời níu kéo nhau.

Vốn tưởng tim ta chẳng tổn thương
Ai ngờ tơ thắm khéo vương vương
Cho người muốn biết ai tâm ý
Như lá đầu đông đợi tuyết sương.

Ngưu Lang Chức Nữ vẫn tìm nhau
Ta đứng một mình gặm nỗi đau
Duyên nợ sao đo bằng thước thẳng
Đoạn trường chỉ biết lúc qua cầu.

Còn đó âm thầm đợi tuyết đông
Ve sầu đổi xác chẳng thay lòng
Gặp người trong mộng, tâm còn luyến
Biết đến nơi nào hỏi kẹo bông?

(Thanh Trúc, Luyến Tuyết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét