7 thg 12, 2011

Thơ về Mẹ

Chiếc áo chưa thành giấc chẳng yên
Đèn khuya phòng lặng dáng nghiêng nghiêng
Trông con cười mỉm hồn nhiên ngủ
Thấp thoáng trong mơ bóng dịu hiền.

Suốt đời chỉ một, tựa quê hương
Dẫu có xa xôi chẳng lạc đường
Bởi tận trong tim còn bóng dáng
Non cao đầu bạc đội phong sương.

Người ở trong con cả đất trời
Trăm hoa cùng nở chẳng hơn tươi
Bao la biển cả không bằng nửa
Tiên nhạc thua xa một tiếng cười.

Ngọt lịm tim con những buổi chiều
Xa xa nhìn thấy bóng thương yêu
Lối quê Người đứng dang tay đón
Về chốn thân thương, hạnh phúc nhiều.

Buồn lắm tim con có những ngày
Đi xa hàng tháng, khó về ngay
Muốn đem nhớ kết thành đôi cánh
Nghìn dặm bay về với gió mây.

Đau lòng mỗi buổi ngắm tà dương
Lạnh chốn quê người, khóc cố hương
Hỏi gió có bay về lối cũ
Gửi lời an ủi tiếng yêu thương.

Trăm năm tạo hóa cứ vuông tròn
Thầm lặng suốt đời một tấm son
Khắc dấu thời gian trên khóe mắt
Cù lao chín chữ nặng lòng con

Dẫu biết thời gian chẳng đợi ai
Biết rằng mộng đẹp chẳng lâu dài
Nhưng lòng cứ nhắc còn xa lắm
Con sợ một ngày ... mộng sẽ phai.

Bơ vơ đường lạnh vắng lời ru
Lối cũ xa xăm, bóng mịt mù
Hơi ấm hôm qua tìm chẳng thấy
Chỉ còn trong mộng "gió mùa thu..."

(Thanh Trúc, Thơ Về Mẹ, xin tặng những ai đang và đã từng, có một người được gọi là "Mẹ")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét