3 thg 12, 2011

Đông nhớ nhà

Hoa rụng, dòng trôi, xót lục bình
Rơi trong mùa lạnh, lá làm thinh
Chốn nào mà chẳng thu đông đổi
Cũ mới không phân chỉ có mình.

Ngày ngắn mà đêm vẫn cứ dài
Về đi khó dứt, biết chăng ai
Còn chi lưu luyến mà chưa vội
Xa quá nên người cứ hẹn mai

Mùa này nắng gắt chuyển mưa giông
Đông vắng, sương khuya, khách mủi lòng
Lạnh lẽo theo từng cơn gió muộn
Lắm khi thức trắng đến hừng đông

Thanh bình lối cũ mộng xa xăm
Trúc đã nghiêng nghiêng lá rụng thầm
Nhớ buổi phiêu du còn ngoảnh lại
Nhà tranh bóng xế tóc hoa râm...

(Thanh Trúc, đông nhớ nhà)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét