3 thg 9, 2022

Bão

Chiều nay nghe rít những cơn giông
Mưa trút liên miên trắng xóa đồng
Năm tháng này đây ta tạm ổn
Nhìn đời đâu cũng thấy đêm đông.

Mây đen mới hết, tạnh mưa chiều
Lại thấy bão về, cũng trớ trêu
Gạch ngói ngày mai tăng giá nữa
Năm rồi chưa kịp phủ rong rêu.
 
Thanh Trúc, Bão

"Cô giáo của anh"

"Cô giáo của anh"

Cô giáo của anh mặc áo dài
Tóc đen nhè nhẹ xõa trên vai
Cầm tay thước nhỏ nghiêm nghiêm lắm
Sáng sớm trường quê đến giảng bài.

Giảng bài, bài học, học sinh nghe
Hồn lại bay đâu... chẳng chịu về
Chắc "ngược cành cây" nơi cửa sổ
Gõ đầu cái "cốc", đáng đời ghê.

Cô giáo của anh, hết tiết rồi
Về nhà sơm sớm, nấu cơm thôi
Chiều nay chồng chắc nôn nao đói
Trứng luộc, canh rau, cũng tuyệt vời.

Cô giáo của anh khéo kiếm chồng
Thông minh, chăm chỉ... giỏi ghê hông?
Tính tình cũng tốt, nghe em lắm
Vừa đủ điển trai... để phải lòng.

Chồng em làm việc ở đàng xa
Về tối xăm xăm mới đến nhà
Giặt giũ nhờ tay cô giáo hết
Tiền lương trong túi ... khỏi lo nha.

Cô giáo của anh thật tuyệt vời
Nhưng mà hay giận, cũng hay vui
Chỉ cần "ngoan ngoãn" nghe cô giáo
Sẽ thấy ban mai khắp đất trời...

Em ạ, mình về, đón nắng trong
Tim em hạnh phúc, má em hồng
Trường em mai mốt con anh học
Gọi mẹ bằng cô, cũng ngọt lòng.

Thanh Trúc, "Cô giáo của anh"


Tháng 3, 30 tuổi

Tháng ba, 30 tuổi, năm dài, tháng rộng...

Nếu cuộc đời có 60 năm thì mình đã đi qua nửa đời rồi. Nhanh thật. Không biết nửa sau của cuộc đời nó ra sao nữa... Tự nhiên cảm thấy mình già thật rồi.

Chợt nhớ ra có thằng bạn, nợ mình đâu 400k, 500k gì đó, hơn 1 năm rồi chưa trả. Nó mới nhắc lại gần đây, mình mới nhớ ra. Đầu óc giờ xuống cấp rồi, xuống cấp trầm trọng. Không còn minh mẫn như ngày xưa nữa. Có nhiều chuyện dễ quên, xong là quên. Rồi cũng có chuyện nhớ lâu lắm, muốn quên cũng không được. Đúng là già thật, tiền bạc thì mau quên, mà chuyện linh tinh lại nhớ.

Gần đây công việc của mình vẫn xoay tròn, đều đều, lâu lâu cũng chóng mặt. Chắc sức khỏe của mình cũng giảm sút.

Công việc thì nhìn chung vẫn vây quanh một cái ghế, một cái bàn, một cái máy vi tính. Ngồi trong đó suốt, ngồi đến mòn ghế. Bụng thì mập lên thêm một vòng, lưng thì khòm xuống thêm vài độ, mắt lồi ra, tay chân lòng thòng.

Nhắc đến công việc mới nhớ, gần đây bị cô nàng đồng nghiệp nào đó mách lẻo với sếp về đôi giày của mình. Giày thì giày nào mà không được, có là được. Tính mình sống giản dị, cần kiệm, không cầu kỳ, không chạy theo hình thức, nên đôi giày cũng có vài chỗ bị sờn, nhưng nhìn chung là mang được, vẫn gọn gàng. Vậy mà cũng bị kiến nghị. Đang tính mua một đôi giày mới mà không biết ngày nào tháng nào...

Không biết ngày nào tháng nào là do gần đây tài chính eo hẹp quá. Lương bổng thì bị cắt đủ thứ, chi tiêu thì lại phát sinh đủ đường. Không biết đường nào mà lần. Mà hình như bạn bè mình ai cũng như vậy cả. Chắc tuổi ba mươi là phải vậy mới đúng tuổi của nó. Phải lo toan, phải bộn bề, phải cần kiệm, phải suy nghĩ sâu xa...

Số trời run rủi, cũng cưới được một cô vợ dễ thương, hiền lành, tốt bụng, biết lo toan, lại yêu hoa nữa. Nên giờ nhà mình có thêm một vườn lan nho nhỏ, cộng với chục chậu hoa hồng đủ loại. Rồi cũng háo hức khi hoa ra nụ, đơm bông. Chỉ tội mỗi việc cô ấy lười tưới hoa quá, nên chồng bị sai vặt dài dài... Bù lại, được thư giãn sau những giờ phút căng thẳng. Bao nhiêu phong cảnh mỹ miều của thế gian cũng không thể sánh bằng một nhánh hồ điệp nở bên hiên nhà.

Nghe ai đó nói, hôm nay là ngày quốc tế hạnh phúc. Sinh nhật mà đúng ngày quốc tế hạnh phúc thì cũng hạnh phúc thật. Cơ quan chuyển cho vài trăm nghìn để chi tiêu. Tiền bạc thì có bao giờ là đủ đâu. Thu vô thì ít mà chi ra thì nhiều. Chợt nhớ tới món nợ của tên bạn thân. Phải đòi, đòi mới được.

Gần đây lười viết. Thật không thể tin nổi, một người từng được gọi là "thi sĩ" như mình, có cả bút danh, có cả bài được in thành sách, rồi cũng có bài được vài ngàn lượt xem, vậy mà cả năm rồi không viết được một bài nào ra hồn cả. Phải chăng 30 tuổi là tuổi thụ động? Con người ngày càng mất can đảm để bày tỏ cảm xúc của mình? Hay là việc này không cần thiết nữa. Đã tập quen dần với việc sống là chính mình, không cần ai thấu hiểu?

Mà cũng có khi không có nhiều thời gian để viết. Mình vẫn luôn tự nhận là người dễ tính. Nhưng chỉ riêng với văn chương thì đặc biệt nghiêm khắc. Thà để phong sương đầu bút, chứ không bao giờ dễ dãi với văn chương. Thơ lạc vần, văn lạc điệu là không bao giờ chấp nhận được. Công việc lu bu, thời gian đầu tư suy nghĩ thì không có, viết sao được một bài ra hồn.

Tự nhiên phát hiện ra thêm một tật xấu nữa là lười đọc sách. Sách có hoàng kim ốc, có nhan như ngọc mà không chịu đọc. Lâu rồi không đọc được một trang sách nào đúng nghĩa sách cả. Ngoại trừ mấy cái văn bản liên quan đến công việc ra thì chỉ toàn đọc những tin tức linh tinh trên mạng. Còn sách thì bỏ bê cả năm trời. Tự nhiên muốn quay lại thời sinh viên, ngồi trong thư viện cả ngày mà không thấy chán. Lâu lâu ngẩng đầu lên lại thấy một cô nàng nào đó ngồi chéo góc cũng ngồi lì cả ngày, mọt sách y như mình...

30 tuổi, cũng có những thứ làm cho con người ta luyến tiếc. Không phải là những ngày tháng tự do, phiêu du khắp chân trời. Không phải là những lý lẽ nhân sinh tự mình chiêm nghiệm được. Không phải là những bóng hồng thấp thoáng đâu đây. Chỉ cảm thấy luyến tiếc vì mình chưa thực sự sống hết sức sống của mình trong những ngày trẻ tuổi. Để rồi giờ đây, những sức sống dư thừa ấy đã lặng lẽ xói mòn dần theo năm tháng.

Cảm thấy luyên tiếc nhất là không giữ liên hệ thường xuyên được với bạn bè. Không ở bên cạnh bạn bè trong những lúc khó khăn. Không cùng nhau chia sẻ khi vui vẫn khi buồn. Để rồi giờ đây, mỗi đứa một chân trời, càng thưa dần hội ngộ.

Cũng cảm thấy tiếc nuối vì những ước mơ, những dự định bỏ dở nửa chừng. Giờ chỉ còn lại những ký ức mơ hồ với người đồng đội, đồng chí, từng một thời gắn bó với nhau, tỏa sáng cùng nhau trên "hội trường lớn", vạn người chú mục. Giờ chỉ còn luyến tiếc, như ai đó đã từng ngậm ngùi: "Tôi không buồn, tôi chỉ tiếc, vì chúng ta không thể cùng nhau trải qua hết những tháng ngày đắm say".

30 tuổi, chỉ còn lại những vòng xoay vô tận của cơm áo gạo tiền. Đã thôi thở dài như những ngày hai lăm, hai tám. Cũng thôi than trách, đổ lỗi cho số phận, hoặc cho chính mình, hoặc cho người khác. Bởi vì cũng có lúc tự ngộ ra rằng, đó chính là con đường mà ai ai cũng bắt buộc phải đi qua, trong một giai đoạn nào đó của cuộc sống. Đó mới là một phần của cuộc sống, của cuộc đời.

Tháng ba, ba mươi tuổi. Giật mình thời gian sao mà nhanh quá. Mới mười tám tuổi chân ướt chân ráo bước vào thành phố mà ngơ ngác thảm thương, rồi 20 tuổi, rồi 22 tuổi, 25 tuổi, chen chúc trên đường đời đầy bụi bặm với lo toan về công danh sự nghiệp, rồi 28 tuổi mới giã từ tự do, rồi 30 tuổi ngồi ngẫm lại. Nhanh. Sao mà nhanh quá. Nếu như ngày đó mình ươm một hạt giống, trồng một cây nhỏ, thì giờ đây, chắc là cây đã kết quả ươm bông. Nếu như... Nhưng không bao giờ có nếu như.
 
Trong hơn mười năm này, điều lớn nhất mình học được từ cuộc sống chính là sự bao dung. Bắt đầu biết chấp nhận những sai lầm của người khác. Ai cũng có lý do, hoàn cảnh của riêng họ cả. Phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy xét mọi thứ toàn diện hơn. Mà cũng biết bắt đầu chấp nhận những sai làm của chính bản thân mình. Bớt khắt khe với chính mình hơn. Không yêu cầu đối với bản thân nhiều quá. 
 
Nhớ những thời 11h tối là đặt lưng xuống ép mình đi ngủ, 6h sáng nghe chuông đổ là ép mình phải thức dậy. Không còn như vậy nữa, tự cho phép mình tùy tiện hơn, có khi chuông đổ hàng tiếng đồng hồ mới chịu lê mình dậy, rồi ngủ ráng, ngủ thêm, ngủ bớt, ngủ bù. Có khi thức thâu đêm đến tận khuya, không làm gì cả, chỉ để đọc vài tin tức, xem vài bộ phim linh tinh. Cũng có khi mình quá dễ dãi với bản thân mình. Không biết đâu là ranh giới đúng và sai. 
 
Mà thực ra, cuộc đời cũng chắc gì đã có đúng và sai. Chẳng qua đó là cách người ta nhìn nhận, suy xét một vật đề ở khía cạnh khác nhau, lập trường khác nhau...
 
Nhắc đến đến đi ngủ mới nhớ, cũng đã đến giờ ngủ mà chưa chịu ngủ. Còn suy nghĩ linh tinh nhiều thứ quá. Mà cũng có khi, suy nghĩ nhiều quá nên già mau. Nghe tụi nhỏ trong xóm kêu bằng chú là đã cảm thấy lạ lẫm lắm rồi. Được cái may mắn hơn nhiều người là tóc không bị bạc sớm. Có người mới 20, 25 mà tóc đã lốm đốm trắng. Cũng không hiểu người ta suy nghĩ gì nữa mà ra vậy. Tự nhiên cảm thấy mừng vì mình tuổi già nhưng tâm chưa già. Suy nghĩ già nhưng tình cảm chưa già. Nhiêu đó là đã đủ cho tuổi 30 đầy ngỡ ngàng. Năm dài, tháng rộng, người vô tư.

Thanh Trúc, Tháng 3, 30 tuổi. Viết ngày 20/03/2019

Trọ lại trần gian


Cỏ lạ nên người lạc lối quanh
Mùa đông may áo, áo chưa thành
Xuân này cô ấy không về nữa
Trọ lại trần gian phụ tuổi xanh

Trả lại yêu thương chẳng được gần
Trả mùa sang lạnh, trả bâng khuâng
Gió đông vẫn đợi người năm ấy
Người ấy không còn đợi được xuân.

Người ấy không còn đứng dưới mưa
Nhìn xa cánh hạc báo sang mùa
Trăng không tròn nữa thu vành vạnh
Len lỏi bạc đầu dưới nón thưa.

Em không còn đợi được yêu thương
Tuổi mộng mây trôi áo lạ thường
Màu bạc như màu hoa thạch thảo
Cuối mùa thu dại xác xơ hương.

Em không còn đợi, để ta đau
Mấy thuở bao la gấp áo màu
Ta ngủ giữa đời nghe ảo mộng
Hóa thành mưa bụi lãng quên nhau.

Thanh Trúc, Trọ lại trần gian

Mưa bay bên trường Chính Trị


Mưa bụi từ đâu lất phất bay
Bằng lăng tim tím rụng rơi đầy
Bên trường Chính Trị người xe vội
Ta ghé ngang qua giữa chốn này.

Có màu hoa đỏ tuổi đôi mươi
Có tiếng rền vang thép Tháng Mười
Có lửa sục sôi “Đường Kách Mệnh”
Nghe thương Di Chúc trái tim Người.

Ta dừng chân nhớ nắng sông Lô
Nhớ đất Tuyên Quang những điệu hò
Có thuở từng say thơ Tố Hữu
Nhưng lòng ta đã quá đơn sơ.

Ta giờ ước hẹn với non sông
Dưới Búa Liềm bay tỏ tấm lòng
Khắc dấu chân bên trường Chính Trị
Trong mưa xao xuyến trái tim hồng.

Thanh Trúc, Mưa bay bên trường Chính Trị, Nhân học xong lớp Đối Tượng Đảng, Ngày 19/06/2020 

Lòng như sương khói


Lòng như sương khói mỗi đêm dài
Tỉnh giấc ta cần chút nắng mai
Ta sợ một ngày quên tất cả
Khi đời ta bỗng chẳng còn ai.
 
Lòng như mưa bụi lúc không người
Có đắn đo gì mỗi phút vui
Ta sẽ hoá thành mây trắng mãi
Loanh quanh không biết chốn nào trôi.

Thanh Trúc, Lòng như sương khói

Viết cho phù dung


Phù dung xứ khác, khách thời nay
Trú tạm phong ba quán liễu gầy
Dưới nguyệt mười năm phơi tóc bạc
Chép vàng còn đợi thủy tiên bay?

Thanh Trúc, Viết cho phù dung