3 thg 9, 2022

Trọ lại trần gian


Cỏ lạ nên người lạc lối quanh
Mùa đông may áo, áo chưa thành
Xuân này cô ấy không về nữa
Trọ lại trần gian phụ tuổi xanh

Trả lại yêu thương chẳng được gần
Trả mùa sang lạnh, trả bâng khuâng
Gió đông vẫn đợi người năm ấy
Người ấy không còn đợi được xuân.

Người ấy không còn đứng dưới mưa
Nhìn xa cánh hạc báo sang mùa
Trăng không tròn nữa thu vành vạnh
Len lỏi bạc đầu dưới nón thưa.

Em không còn đợi được yêu thương
Tuổi mộng mây trôi áo lạ thường
Màu bạc như màu hoa thạch thảo
Cuối mùa thu dại xác xơ hương.

Em không còn đợi, để ta đau
Mấy thuở bao la gấp áo màu
Ta ngủ giữa đời nghe ảo mộng
Hóa thành mưa bụi lãng quên nhau.

Thanh Trúc, Trọ lại trần gian

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét