30 thg 3, 2014

Sinh nhật tuổi 25

Tuổi 25, cảm thấy mình như một con ngựa hoang (mà đúng thật là vậy, sinh ra vào ngay năm Ngọ), đang phân vân giữa việc dừng chân lại, tìm một chốn ôn nhu để về, hay là vẫn tiếp tục đi đây đi đó, chinh phục những dặm dài và nhìn thấy thế giới nhiều điều mới lạ.

Tuổi 25, tự biết mình đã đến tuổi lo lắng, đang bắt đầu đếm ngược thời gian. 5 năm nữa, qua mốc 30 sẽ trở thành người già mất rồi. Lâu lâu nhìn lại, cũng vẫn thấy mình không khác gì mấy so với tuổi 24, 23, 22, 21 hoặc 20, ngoại trừ một trái tim chững chạc đôi chút và một ánh mắt nhìn trầm tư đôi chút.

Tuổi 25, không còn ngưỡng mộ những vẻ hào hoa phong nhã, son điểm phấn tô. Bắt đầu tìm kiếm một chiều sâu tâm hồn, một vẻ dịu dàng nữ tính ẩn dấu đâu đó trong những mái tóc dài, buộc giản dị bằng một sợi dây thun.

Tuổi 25, bắt đầu thấy chán những bữa tiệc thừa chất đạm, những nơi sang trọng đắt tiền, nhưng chỉ biết cười gượng đối phó với người ngoài. Lại thèm về một đĩa rau xanh, một bát nước luộc, một nồi cơm cháy, một hủ tương đen, nhưng có không khí ấm áp của gia đình, người thân.

Tuổi 25, vẫn cứ khăng khăng rằng, sẽ tìm một người hoàn hảo nhất trên đời để yêu. Sau vài lần thất bại, tự nhiên ngộ ra rằng, không cần phải tìm một người hoàn hảo, chỉ cần một người bình thường, nhưng dành tình yêu hoàn hảo nhất cho người đó là được.

Tuổi 25, mỗi ngày đều mong ngủ nướng được một chút, một chút. Nhưng vẫn bắt cơ thể thức dậy, rửa mặt, đi làm, vừa đúng giờ để không bị trừ lương.

Tuổi 25, từng đặt ra mục tiêu là tìm kiếm một hạnh phúc chân chính, rồi bất chợt ngộ ra rằng, hạnh phúc chân chính là sống vui vẻ từng ngày, từng ngày.

Tuổi 25, đã đủ chín chắn để thôi làm những việc mà mình thích, bắt đầu làm những việc mà lý trí cho là nên làm.

Tuổi 25, đã từng nghĩ đời mình sẽ giống như bảy sắc cầu vồng. Thực ra, cuộc đời có rất nhiều màu sắc, điều quan trọng là mình nhìn đời như thế nào.

Tuổi 25, thỉnh thoảng lại tìm thấy mình mệt mỏi ở một xó xỉnh nào đó với một hộp cơm lạnh ngắt và tẻ nhạt. Tự nhủ lòng, thôi ta sống vì ngày mai.

Tuổi 25, đã từng nhìn biển, nhìn trời, nhìn đất, và tự hỏi, mình muốn gì đây? mình nên đi về đâu? Rồi lại cảm thấy, cuộc đời đôi khi cũng tẻ nhạt như buổi chiều đi dạo một mình trên bờ biển, thôi ta cứ đi, đến đâu thì đến.

Tuổi 25, lần đầu tiên đón sinh nhật trên tàu hỏa. Có những ngọn đèn đường và những tiếng còi tàu rền vang xa thẳm. Nhưng nhìn chung vẫn giống những lần trước đó, một mình, không bánh kem, không nến. Vẫn ước ao về một cái bánh kem nho nhỏ. Cố chờ đợi đến 0 giờ và tự nhắc nhở mình rằng, thời gian vẫn cứ đang trôi đi.

Có người từng nói rằng, hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn. Nếu hôm nay là ngày cuối cùng, mình sẽ dành tất cả thời gian đó để nhớ lại tất cả những yêu thương, những ấm áp, những hoài niệm có trong đời. Đương nhiên, một ngày là không đủ để nhớ. Mà cả đời cũng không đủ để nhớ.

P.S. Tự chúc mình, sinh nhật vui vẻ.

(Thanh Trúc, Sinh nhật tuổi 25, Ngày 20 tháng 3 năm 2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét