29 thg 3, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Một chuyến đi dài (2)

Trong những ngày cuối tháng 2, tôi có duyên trở lại Biên Hòa. Đây chính là lần thứ 2 ghé Biên Hòa trong cuộc đời nghề nghiệp của tôi. Lần thứ nhất, đương nhiên cũng vào tầm tầm khoảng thời gian này, nhưng là cách 1 năm về trước.

Xe khách hàng từ thành phố đưa đến tận nơi, là khách hàng thứ 6 trong cuộc hành trình. Cũng tương đối nhỏ, nằm trên đường Võ Thị Sáu. Chúng tôi tìm được một nhà khách khá lịch sự, cũng gần đó, đi bộ chừng 15 phút là tới. Anh kế toán là người miền Tây, khá hiền và dễ gần. Nghe anh nói anh sắp làm đơn xin nghỉ việc, chúng tôi cũng quan tâm nên hỏi thăm thêm, anh bảo đùa, về nấu cơm cho vợ. Mà cũng chắc là có chuyện khó nói nên chúng tôi cũng không tiện tìm hiểu sâu hơn.

Những tháng ngày ở Biên Hòa, không khí khá dễ chịu, ít ra thì cũng thôi kẹt đường và bụi bặm như trong thành phố. Bù lại, chúng tôi không còn được nếm những món ăn ngon và lạ ở thành phố nữa. May mà vào buổi cuối cùng, mấy cô kế toán mời đi ăn ở một nhà hàng nhật phía đối diện, ăn cũng vừa miệng, nhưng hơi ít một chút. Đa phần kế toán ở đây đều rất trẻ, cũng trạc tuổi tôi, đương nhiên là độc thân, cách ăn nói cũng khá bạo dạn. Có một cô khá vui tính, cứ kêu tôi là anh suốt, tôi cũng tin, hỏi sinh năm bao nhiêu, nói sinh năm 91. Sau này hỏi lại mới biết là lớn hơn tôi một tuổi. Lúc đó suýt té ngửa. Người ta còn dò hỏi nick facebook của tôi nữa, đương nhiên là tôi vẫn kín như bưng, đến mấy chị đồng nghiệp làm chung phòng còn không biết nữa là nói cho người ngoài.

Trong những ngày đi bộ từ nhà khách đến chỗ khách hàng làm việc, chúng tôi có ghé ngang qua một tòa cao ốc thật đẹp, trước cổng người ta cho xây mấy bức tượng, tạc hình 5 con ngựa bay tạo thành. Hình như gọi tên là Pegasus gì đó. Tôi thích mấy bức tượng này vô cùng, dù gì thì cũng cầm tinh con ngựa mà. Mà ngựa bay mới đúng là Thiên lý mã. Người ta thường dùng hình ảnh "Thiên lý mã" để nói về những người có tài năng. Mà tôi thì cũng không có tài năng gì mấy, chỉ được cái thích bay nhảy, đi đâu xa xa, tạm gọi là ngựa hoang cũng được.

Bên đường Hà Huy Giáp, gần chỗ giao nhau với Võ Thị Sáu, có một quán cơm nhỏ theo kiểu gia đình mà chúng tôi thường hay ghé ăn. Giá cả hơi cao nhưng ăn cũng khá ngon miệng. Bác chủ quán cũng lớn tuổi, khá vui tính. Lúc đó đang ăn cơm thì nghe bác đọc hai câu thơ:

"Tự cổ mỹ nhân như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu".

2 câu này có ý tứ xâu xa, tôi sẽ đề cập vào dịp khác. Sau đó tôi mới bắt chuyện linh tinh với bác. Nói chung là người già, thích kể lể, thích có người ngồi nghe chuyện của mình, nên bác cũng khá quý tôi. Tiếc là chúng tôi chỉ ở ít ngày rồi đi, nên không thường ghé quán bác lâu dài được.

3 ngày làm ở khách hàng này xong, chúng tôi tiếp tục chuyển qua một địa phương khác: Vũng Tàu, khách hàng thứ 7 trong cuộc hành trình.

Cũng là lần thứ 2 tôi ghé Vũng Tàu, lần đầu cũng là cách đây 1 năm về trước. Cả nhóm cũng đi bằng taxi từ Đồng Nai xuống. Gần đây có tuyến đường cao tốc mới làm từ Hồ Chí Minh chạy xuống, nhưng tiếc là không thuận đường, nên chúng tôi vẫn đi theo đường cũ, qua chỗ ngã ba Vũng Tàu.

Vũng Tàu mùa này cũng tương đối yên tĩnh, không phải là mùa du lịch. Thỉnh thoảng chỉ có vài du khách ghé đến. Lần thứ 2 tôi nhìn phong cảnh ven đường một cách toàn diện hơn, và đã xác định được phương hướng rõ ràng. Khách sạn, nói chung tôi ghé đến, vẫn như cách đây một năm. Đó là một khách hàng quen thuộc, anh khách hàng đã từng dẫn chúng tôi lên thăm ngọn hải đăng Vũng Tàu sáng rực. Ấn tượng của tôi về anh vẫn còn khá rất nét, nhất là cái lần anh đứng sát ngọn hải đăng sáng rực, và kể về tuổi trẻ của anh, với những đam mê và hoài bão bên ngọn hải đăng.

Tôi vẫn luôn thích những người có đam mê như vậy. Họ có lẽ sẽ là người thành công. Và điều chắc chắn rằng, họ sẽ rất hạnh phúc. Theo đuổi một đam mê của mình, mới có cảm giác sống từng ngày, từng ngày. Tiếc là trong cuộc sống ngày nay, người ta còn phải vướng bận nhiều vấn đề, cơm ăn, áo mặc... Cho nên có nhiều đam mê, cũng phải tạm gác lại đâu đó, chờ đến ngày bùng nổ.

Vũng Tàu có 4 bãi tắm: bãi Trước, bãi Sau, bãi Dâu, bãi Dứa. Khách sạn mà chúng tôi đến nằm ở bãi Trước, cũng tương đối vắng khách. Đa số người đều đến bãi Sau, nơi đó có nhiều hàng quán, tương đối nhộn nhịp hơn. Nhìn chung là biển Vũng Tàu kém biển Nha Trang một chút, nhưng cũng có thể tính là một nơi lý tưởng để du lịch, và dưỡng già. Đương nhiên là đó là lời bình luận của anh kế toán, anh khá yêu vùng đất này, mặc dù quê anh ở đâu tận xa ngoài bắc, hình như là Thái Bình gì đó. Lúc ăn cơm với tôi, anh kể về quê anh với một sự chân chất, mộc mạc, mà miền quê nào, trên đất nước Việt Nam, đều có phần giống như vậy, kể cả quê tôi. Điều này làm cho tôi có cảm thấy nhớ nhà đôi chút.

Khách hàng lần này, chúng tôi phải tranh thủ làm nguyên 2 ngày thứ 7 và Chủ nhật, coi như là hy sinh 2 ngày nghỉ để hoàn thành công việc theo dự định. Buổi chiều xong việc, anh kế toán lại dẫn nhóm lên ngọn hải đăng. Có lẽ là anh có tình cảm đặc biệt với ngọn hải đăng này. Lần này đi vào buồi chiều xế, nên tôi có cơ hội được tận mắt nhìn thấy Vũng Tàu khi mặt trời lặn, ánh sáng đỏ rực rất đẹp. Mặt trời xuống, chiếu qua lăng kính của hải đăng, phản xạ ánh sáng của nó vào khắp người tôi. Cộng với tác động của độ cao và một cái nhìn toàn cảnh, làm cho tôi cảm thấy như mê man...

Buổi chiều cuối cùng, trước khi chia tay Vũng Tàu, tôi tranh thủ ghé quầy lưu niệm của khách sạn và mua một ít quà lưu niệm. Cô bán hàng tầm 40, 50 tuổi, nhưng cách nói chuyện còn khá trẻ trung. Tôi có hỏi thăm quê quán, chuyện nhà của cô. Cô kể quê cô ở ngoài bắc, gần chùa Bái Đính gì đó, sau này theo chồng, vào trong nam lập nghiệp. Có 2 đứa con đều đi học ở Sài Gòn. Điều tôi rất ấn tượng với cô là cô kể về ước mơ của mình: muốn có những ngày bắt ghế ngồi nhịp chân, mùng 5 có một con gà đặt lên bàn thờ tổ tiên... Đó là một ước mơ giản dị về cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ, sung túc. Mà hạnh phúc, chắc cũng đôi khi đơn giản như vậy thôi.

Tối chủ nhật, đầu tháng ba, tôi lần nữa chia tay với Vũng Tàu, trở lại Đồng Nai và bắt đầu khách hàng thứ 8 trong cuộc hành trình.

Đây cũng là một khách hàng truyền thống của công ty. Vì lần này khách hàng nằm ở khu công nghiệp Amata nên chúng tôi phải đi tìm một khách sạn mới. Điều này cũng có đôi chút tốn thời gian vì lúc mà chúng tôi đến Biên Hòa, cũng là lúc đa số các khách sạn đều kín người hết, nghe đâu có một đoàn Thống kê gì đó đang tập huấn ở đây. Thực sự thì tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ là phải nhờ anh taxi chuyển đi qua ba bốn cái khách sạn mới tìm được chỗ ưng ý.

Đó là một cái "Motel" nhỏ nằm trên con đường nhỏ rẽ vào từ Đồng Khởi. Phải nói khu vực đó rất buồn, không giống như khu Gia Viên mà ngày xưa chúng tôi vẫn ở. May mà gần đó còn có mấy quán ăn tương đối khá nên chúng tôi vẫn ở lại cho đến hết 1 tuần rưỡi ở khách hàng này. Cơm gà Phan Rang và một quán cháo vịt gần đó là những nơi mà chúng tôi hay ghé nhất. Phía bên kia đường thì có quán bánh cuốn, cũng khá lịch sự và giá cả hợp lý. 

Đất Biên Hòa không phải là nơi để du lịch. Đa số người ta đến đây để làm ăn, và khu tấp nập nhất là những nơi gần khu công nghiệp, có nhiều người ở. Ngoài ra ở gần đó còn có một siêu thị tương đối lớn, là khu Lotte phía bên kia đường quốc lộ. 

Những ngày chúng tôi ở Biên Hòa đúng vào dịp 8/3. Các chị đồng nghiệp rủ nhau ghé Lotte ăn lẩu. Nơi này cũng khá đông người, đặc biệt là thanh niên nam nữ. Họ ăn mặc khá đẹp, và sang trọng. Có chị đồng nghiệp còn đùa với tôi: Rảnh rỗi đi ngắm người đẹp, cũng trẻ ra vài tuổi. Tôi thì đương nhiên chỉ ghé để nếm qua hương vị một số món ăn, tranh thủ lấp đầy cái bao tử và xả stress sau hàng tiếng đồng hồ ngồi lì trên máy tính. Kể ra thì cuộc sống cũng khá đơn giản, ngoại trừ việc đêm đêm không ngủ ở nhà mình mà đều ngủ ở khách sạn.

Ở nơi này, tôi có một cô bạn khá thân từ thời còn học đại học. Nàng không học chung lớp chuyên ngành với tôi, nhưng cũng có duyên vài lần gặp gỡ. Tính tình hào phóng, thoải mái, là một trong những cô gái có chính kiến nhất mà tôi từng biết. Đương nhiên, điều đó đôi lúc cũng làm cho tôi thấy mình bị kẹt ở thế bí, nhưng bạn bè thì cũng không chấp nhặt gì nhiều, rồi cũng quên hết. Hôm đó nàng bỏ ra một buổi tối chở tôi vòng vòng gần hết thành phố Biên Hòa, có đi ngang đường Bờ kè, ghé vào quán Bún đậu tên là "Mẹt", và một số nơi khác. Hỏi thăm sao nàng không đi chơi với người yêu, nàng nói người yêu nàng đi học rồi. Tôi đùa, kiểu này chắc tôi sẽ bị ghen chết mất. Nàng cười, chắc là không để trong lòng. Mà người yêu nàng thì tôi cũng chưa gặp bao giờ, chỉ mới nhìn ảnh trên facebook. 2 người cũng khá hợp nhau, chỉ có đều giấc mộng của nàng lớn quá, nên không biết tương lai có kết thúc có hậu hay không. Cũng chỉ mong rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ là tôi quá đa tâm mà thôi... 

Bún đậu "Mẹt" là một cái tên rất lạ. Quán nằm gần công viên Biên Hùng. Đsó cũng là lần đầu tiên tôi nếm thử "Bún đậu mắm tôm". Nha Trang cũng có, nhưng tôi chỉ đi ngang qua mà không ghé bao giờ cả, nên cũng không biết hương vị ngon dở thế nào. Sở dĩ người ta gọi là "Mẹt" vì khi gọi món, bún đậu không bỏ vào bát đĩa, mà bỏ vào một cái rá nhỏ nhỏ, giống như cái sàn thu nhỏ vậy, gọi là "mẹt". Có mẹt 1 người ăn, có mẹt 2, 3 người ăn. Bên dưới người ta lót một lớp lá chuối cho sạch, sau đó xếp lên nào là bún, là đậu, rau xanh, thịt..., xếp tách biệt với nhau thành từng khu vực, ai muốn ăn gì thì tự gắp lấy. 

Còn mắm tôm thì không cần phải nói, cũng khá nặng mùi, nhưng mà biết sao được, bún đậu phải ăn với mắm tôm thì nó mới có hương vị. Để tẩy mùi mắm tôm, người ta cho thêm vài quả tắt. Trước khi ăn, vắt nước tắt cho vào chén mắm tôm, rồi khuấy đều lên. Lúc này mắm tôm sẽ sủi kín bọt, sau đó bọt lắng xuống, mắm chuyển từ màu đỏ tươi sang màu đỏ thẫm, gọi là mắm chín, lúc này mới bỏ thêm chút ớt vào, hương vị tính ra cũng khá hấp dẫn.

Khách hàng ở Biên Hòa là một vị khách hàng khá vui tính. Anh nắm chắc nghiệp vụ của mình, nên chúng tôi không còn có gì phải tư vấn nữa. Mà ngược lại, tôi cũng học hỏi thêm ít nhiều từ anh. Chuyến đi tính ra cũng sẽ rất hoàn hảo, nếu không phải là mỗi trưa chúng tôi đều được đãi ăn bằng suất ăn công nghiệp, ăn theo phiếu, đến nỗi mà mấy chị đồng nghiệp đều than thức ăn khó ăn, và cũng hơi kém vệ sinh một chút. Đương nhiên, theo tiêu chuẩn của tôi, có ăn đã là tốt. Huống chi người ta còn đủ một món canh, một món mặn, một món xào. Mặc dù canh thì cũng chỉ có vài cọng rau muống...

Sau 10 ngày, chúng tôi dọn dẹp đồ và chuẩn bị chuyển sang một địa điểm mới, là khách hàng thứ 9 trong cuộc hành trình. Khách hàng này ở Sài Gòn, nên buổi chiều hôm đó, chúng tôi lên taxi và bắt đầu di chuyển. Nghề của chúng tôi, có thể nói là nghề di chuyển khá nhiều, và khá vất vả. May mắn là được đi nhiều nơi, có chút ít hương vị khác lạ, chứ nếu không suốt ngày chỉ ở một chỗ, sẽ rất dễ có cảm giác nhàm chán. Mà không phải ai cũng có nhiều cơ hội di chuyển như vậy, có thể kết hợp công tác và du lịch. Mà mỗi ngày, nhìn một chân trời mới, ta mới có cảm giác mình may mắn, và tâm hồn mới lớn dần lên được...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét