27 thg 3, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Một chuyến đi dài (1)

Một buổi nọ, tôi từ trong công ty chạy ra. 8h đêm rồi. Tranh thủ kiếm một chút gì đó bỏ vào bao tử, xách xe máy dạo loanh quanh một vòng ở vài con phố nhỏ, tấp vào một quán cafe quen thuộc.

Đó là một buổi tối tháng 3 khá lạnh. Nha Trang không nóng như thành phố, không có cái oi bức của những buổi chiều xe cộ, hay cái ồn ào tấp nập khi người ta đổ ra đường lúc ánh đèn vừa lên.

Cũng có thể là tôi đã quen với không khí của miền Nam, của thành phố. Hơn 1 tháng chứ còn gì. Chính xác là 40 ngày. Đi công tác liên tục. Nhiều khi tưởng như cuộc sống chỉ là một cuộc hành trình dài, với những chuyến đi dằng dặc. Ấy vậy mà cũng kết thúc. Đúng vào tối sinh nhật, tôi lên tàu trở về Nha Trang.

Câu chuyện nho nhỏ bắt đầu vào một buổi sáng ngày mùng 9 tết. Hôm trước đó thì tôi vẫn còn tranh thủ ngủ một giấc thật sâu ở nhà, chính xác là ngủ nướng, đến gần trưa. Buổi chiều sắp xếp một chút đồ đạc, chạy từ nhà vào Nha Trang. Vậy là kết thúc gần 2 tuần nghỉ tết. Béo ra chút xíu, trắng ra chút xíu, cái gì cũng một chút xíu, nhưng chắc chắn là đi công tác xong sẽ giảm lại gấp mấy lần cái chút xíu đó. Buổi tối đi đi loanh quanh đôi con phố, xem như là tạm biệt Nha Trang. Sáng hôm sau, đúng 6h tôi đã có mặt tại ga tàu.

Cũng giống như những lần công tác khác: hàng tiếng đồng hồ vật vờ trên tàu, vài cái vali giấy tờ nặng trình trịch, một ít đồ ăn nước uống cầm chừng, và một ít căng thẳng về một hành trình chưa biết tên (mặc dù đã biết điểm đến).

Nơi tôi đến, một khách sạn nhỏ xíu trên đường Hoa Hồng, gần cầu Trần Khánh Dư. Khu vực đó, không biết sao người ta đặt tên đường toàn hoa là hoa: Hoa Hồng, Hoa Lan, Hoa Huệ, Hoa Mai... Tính ra cũng là một chỗ thú vị. Cầu Trần Khánh Dư là một cây cầu sắt nhỏ, do 2 cây nhỏ hơn ghép lại mà thành, một cầu chiều đi qua, một cầu chiều đi lại. Người ta thường gọi nó là "cầu tạm". Qua bên kia cầu tạm, toàn là hàng quán chợ búa, không khí rất tấp nập, nhộn nhịp. Có vài lần tôi với mấy chị đồng nghiệp dạo bộ qua bên kia cầu, tấp vào một ít quán bún mọc, quán phở bò, quán nước mía, quán chè không ngọt...

Không biết sao người ta lại đặt tên là "Chè không ngọt", kể ra cũng tương đối lạ nên bước vào xem thử. Chè được bán đủ loại, kiểu như "xương sáo", "xu xa hạt lựu"..., bỏ trong một cái chén nhỏ nhỏ, cầm muỗng múc ăn. Cũng ngon, đúng là ít ngọt thật, vị thanh thanh..., giá tầm đâu khoảng 15k một phần, cũng gọi là hấp dẫn.

Khách hàng đầu tiên là một đơn vị nho nhỏ trên đường Phan Đăng Lưu, chính thức mở màng những tháng ngày bận rộn, căng thẳng, như từ mà đồng nghiệp mình thường gọi: "mùa". Trong những ngày này, mấy anh chị kế toán có mời ra một vài quán ăn tương đối lịch sự gần đó. Trước đây chắc mấy quán này chuyên bán cafe, sau này gần văn phòng làm việc của nhân viên nên vừa bán cafe vừa bán cơm. Tiếc là thiên về bán cơm nhiều quá nên cũng dần mất đi thanh khí vốn có của nó. Mà cũng nhờ vậy, nhiều nhân viên văn phòng, giống như chúng tôi, mới có thể tận dụng một ít thời gian buổi trưa để lấp đầy khoảng trống của bao tử.

Anh khách hàng rất hiền, nói chuyện theo cách của miền Nam, có gia đình ổn định. Nghe anh nói, gần đây anh có tuyển dụng vài nhân viên, nhưng không có ai đạt yêu cầu. Có một vài màn phỏng vấn cũng khá thú vị mà chính anh là người phỏng vấn. Anh khá thích kỹ năng excel của chúng tôi, anh còn đúc kết rằng, người giỏi excel đều là những người tư duy tốt. Mà thực sự thì chúng tôi chỉ là hay làm quen tay, còn tư duy tốt hay không, phải xem kỹ năng phân tích và nắm bắt vấn đề trên sổ sách như thế nào cơ. 

Trong những ngày ở khách hàng này, tôi có gặp một cô bạn thân, hồi xưa học cùng lớp, ngồi cùng bạn, giờ cũng làm chung nghề với tôi, làm việc và ở trọ gần đường Phan Đăng Lưu. Người chung nghề, cũng có nhiều điều để nói. Tôi xách xe máy chở nàng đi vòng vòng trong thành phố. Đương nhiên là xe máy của nàng. Nàng có rủ xem film, hình như "Trái tim máu" gì đó, cũng nghe nói khá hấp dẫn, doanh số cũng khổng lồ, tiếc là còn chưa xem, vào rạp film nào cũng đều hết vé hoặc hết suất chiếu cá. Cuối cùng thì 2 đứa rủ nhau đi ăn kem nhãn ở một ngã rẽ trên đường Paster. Tôi sơ ý quên signal rẽ phải nên bị mấy chú công an gọi vào, năn nỉ hoài mới bớt cho 40k tiền phạt. Sau này chắc nhớ suốt đời...

Đương nhiên là chúng tôi vẫn xem nhau là bạn thân. Nàng có thể tính là một trong những người bạn khác giới thân nhất của tôi, mà cũng là người hiểu tôi nhất. Chúng tôi không có ý định phá vỡ cảm giác đó. Nghe đâu nàng có người yêu rồi, một anh chàng miền quê, hiền hậu, dễ tính. Mà 2 người đôi lúc cũng nóng lạnh thất thường gì đó, nàng cũng ít kể chuyện người ta lắm, nên tôi cũng không hiểu mấy. Dù sao thì mỗi người cũng phải có một góc bí mật của riêng mình.

Khách hàng thứ hai cũng bình lặng qua đi. Một chi nhánh nhỏ nhỏ của công ty nhỏ nhỏ. Tôi khá ấn tượng với giọng nói của chị kế toán, rất giống giọng nói của "người đó". Chút nữa là thiếu kiềm chế hỏi thăm, có phải chị là người Bình Phước không. Nhưng cuối cùng cũng không đi vào vấn đề cá nhân nhiều, mà tập trung vào cho công việc. Xong khách hàng này là hết tuần đầu tiên ở thành phố.

Khách hàng thứ ba, công việc mới bắt đầu khởi sắc hơn. Nhất là khi khách hàng này làm việc ở một công sở khá cổ kính, một tòa kiến trúc từ thời Pháp, có trồng cây leo xanh xanh trên cao, buông xuống những đoạn rễ cây dài dài ngang ngang đầu. Định hỏi thăm cây gì, để kiếm vài gốc như vậy về nhà trồng, nhưng cuối cùng vội quá nên cũng quên mất. Buổi trưa chúng tôi ăn cơm theo kiểu nhà ăn tập thể, không khí khá thân mật.

Ở khách hàng này, tôi có quen 2 cô kế toán, cũng tầm tầm tuổi tôi nên cũng dễ nói chuyện. Một cô ở Quảng Bình, nơi mà tôi đã có dịp đi qua nên cũng có nhiều chủ đề chung. Một cô khác, quê ở Bình Phước, nơi này tôi cũng có dịp đi qua. Nghe nói cô này chuẩn bị nghỉ việc, đi sang Nhật theo diện xuất khẩu lao động, chỉ có mẹ già và người yêu ở lại nhà. Nghe tới đoạn này tôi cũng ngậm ngùi. Dù sao ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc và ước mơ của riêng mình. Mà tôi cũng thán phục cho sự gan dạ can cảm của cô, ít ra thì, tôi cũng không có được sự quyết đoán như vậy.

Cô kế toán trưởng thì cũng tương đối lớn tuổi, cũng là bạn học cấp 2 của một anh trưởng phòng của công ty tôi, trụ sở ở Sài Gòn. Cô thường dắt nhóm đi nhiều quán ăn sang, có mời anh trưởng phòng đó đi chung. Tôi ngồi gần anh, có cơ hội học hỏi nhiều vấn đề mà tôi chưa có dịp hoặc không tiện hỏi trực tiếp sếp của tôi. Dù gì thì cũng là người trong ngành, và cùng công ty nữa, nên dễ nói chuyện với nhau hơn. Anh tuổi cũng trung niên, nhưng cũng như nhiều người làm kiểm toán khác, họ đều có tâm hồn rất trẻ, anh kể về nhiều nơi, nhiều vùng đất anh đi qua, và nhất là những món ăn ngon, đặc sản của từng vùng miền. Hy vọng là vài năm sau, tôi cũng sẽ có đủ kiến thức để nói nhiều chuyện như vậy. Sau khách hàng này, tôi nhớ được tên vài quán mì quảng khá nổi tiếng trong thành phố, ngoài ra còn có thêm một món nữa, là thịt luộc cuốn bánh tráng, chấm với mắm nêm, ăn cũng khá ngon miệng, nhưng quên mất tên nó là gì rồi.

Khách hàng thứ 4, cũng là một khách hàng tương đối thú vị. Thú vị nhất đương nhiên là phòng kế toán của người ta. Mời chúng tôi ăn mà họ nói chuyện liên tục, đủ loại trên trời dưới đất, cũng xem chúng tôi như người bình thường, chứ không xem là trung tâm, là khách, như mấy khách hàng khác. Anh kế toán bên đó nghe đâu trước đây cũng làm nghề như tôi, được 10 năm thì chuyển. Hỏi anh lý do, anh cười không đáp, chắc là bên này cơ hội lớn hơn. Mà điều này tính ra cũng là thiệt thòi cho chúng tôi, vì người ta đã biết hết các "chiêu" của chúng tôi rồi, nên cũng chẳng còn gì để khai thác.

Sau đó người ta có mời chúng tôi ăn một món "bún cá Nha Trang", cũng khá sang trọng. Nhưng tiếc là mùi vị cá quá tệ đi, hình như cá cũng lâu rồi, nên tôi ăn không quen miệng, bỏ dở gần nguyên tô. Chắc là người đã nếm bún cá Ninh Hòa rồi, bún cá chính gốc, sẽ khó có thể cảm thấy ngon khi ăn ở miền khác, hoặc là tiêu chuẩn tự nhiên sẽ cao hơn. May mà hôm khác người ta lại mời tới một quán lạ, Rêu cá chép cũng gần đó. Lần này tôi ăn ngon miệng hơn, có món lẩu cá chép, thỉnh thoảng vớt được một miếng trứng cá khá to, ăn rất hấp dẫn. Người ta đãi một loại bia nắp vặn, chai cũng nhỏ nhỏ, cũng tương đối dễ uống. 

Khách hàng thứ 5, nhỏ xíu, nhưng sang trọng, nằm trên tầng cao của khách sạn đầu đường Nguyễn Huệ, chúng tôi làm duy nhất một ngày thứ 7. Cô kế toán lớn tuổi, hơi khó tính, nhưng rất có tín niệm với đạo Phật, do đó chúng tôi cũng dễ làm việc, nhất là chị nhóm trưởng của tôi, tìm được tiếng nói chung. Hai người kể về những câu chuyện tôn giáo quên cả ăn uống. Đương nhiên những câu chuyện này tôi cũng biết. Tôi cũng có tín niệm. Nhưng tôi không nói ra.

Một điều khá thú vị nữa, trong một buổi chiều thứ bảy, khi xong việc rồi, tôi nói với 2 chị đồng nghiệp: 2 chị về trước nha, tối nay em đi với bạn.. Đó là 2 cô bạn thân, trong nhóm tám ngày xưa. Còn có vài người nữa, nhưng đứa thì ở xa, đứa thì bận việc, nên không rủ hết được. 2 nàng này có sở thích là ăn uống. Tôi cũng được khao một bữa no bụng Lotte, đương nhiên là có cả phần mang về nữa. 2 nàng rủ tôi đi vòng vòng đến tận cầu Ánh Sao và Crescent Mall bên khu Phú Mỹ Hưng. Chụp ảnh chán chê xong lại về. Nói chung là cũng khá thú vị với ánh đèn vàng rực, phong cảnh phồn hoa tột cùng, và đương nhiên, tôi vẫn không quen thuộc với những cảnh đó, may là đi chung với bạn bè nên có cảm giác thân thiết, chứ đi chung với người khác, thì chắc đã bỏ về lâu rồi...

2 nàng cũng đã từng làm nghề giống tôi, đương nhiên học cùng lớp thì ra trường cũng thành đồng nghiệp. Nhưng 2 nàng lại thay phiên nhau chuyển nghề. Một nàng thì hiện đang học tiếp cao học ở một trường đại học quốc tế nổi tiếng một hai, một nàng thì đang thử việc ở một ngân hàng danh giá. À, cũng chỉ bạn bè. 2 nàng có người yêu hết rồi. Nàng kia thì bạn trai quen từ thời cấp 3, câu chuyện có thể viết thành thiên tình sử, nghe đâu chàng vì nàng mà từ chối cả cơ hội du học. Còn một nàng thì thay người yêu liên tục, trung bình cứ 3 tháng một lần, nhưng đến chàng này, hơn nhau cả gần chục tuổi, không biết sao lại dừng lại, chắc là duyên số cả. Chàng thì cũng đang du học ở nước ngoài, nghe nói cuối năm nay về nước, mà không biết có lo cưới xin gì chưa...

Thực lòng mà nói, đi chơi chung thì tôi thường hoài niệm về chuyện ngày xưa hơn. Đó là những ngày chúng tôi còn trên ghế giảng đường, chưa thực sự phân ra làm giai cấp nghề nghiệp như khi đi làm. Hồi đó tôi còn áo sơ mi sờn vai, mang dày bitis quai hậu, tóc tai lộn xộn. Những ngày đó tuy có khổ thật, toàn rủ nhau vào những quán ven đường, rẻ tiền, nhưng nói chuyện với nhau rất chân thành, rất vui vẻ. Còn giờ đây thì áo đóng thùng gọn gàng, giày tây đen bóng, đầu tóc gọn gàng, nơi đến cũng sang trọng, nhưng cảm giác khó có được như ngày xưa nữa.. Kể ra thì cuộc đời có nhiều việc cũng khó nói lắm, vẫn phải do trái tim cảm nhận là chủ yếu...

Ở thành phố loanh quanh cũng gần hai tuần rưỡi, chúng tôi lại chuyển địa điểm tiếp theo: Biên Hòa - Đồng Nai. Và đó là một phần khác của chuyến đi dài ngày...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét