30 thg 3, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Đêm Vạn Ninh và chiếc bánh kem đầu tiên

Đó có thể là một trong những đêm khó quên nhất cuộc đời tôi.

Tôi còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó, tối ngày 20 tháng 3 năm 2014, tôi với 5 chị đồng nghiệp và một chú khách hàng thân thiết nữa, ngồi quây quần bên bộ bàn ghế đá ngoài trời, bên dưới những tán cây và ánh trăng của trung tuần tháng 2 âm lịch. Tôi ngồi ở trung tâm. Trước mặt tôi là một chiếc bánh kem thật to. Có tên tôi trên đó. Đó là bánh kem mà sáng nay, chị đồng nghiệp "lén" tôi mua. Điều này làm tôi cũng hơi bất ngờ, bởi vì tôi cũng không nghĩ đến là sinh nhật mình sẽ có một chiếc bánh kem như vậy, mặc dù từ trước đến nay, đó vẫn luôn là một trong những ước mơ nho nhỏ của tôi.

Chú khách hàng là người thích nhạc Trịnh giống tôi mà tôi đã kể đến trong một số chuyến công tác trước. Chú chỉ mới được điều chuyển sang công ty này. Và chúng tôi lại gặp nhau trong một buổi chiều tình cờ. Theo lịch thì nhóm của tôi không làm việc ở chú mà làm ở một khách hàng khác gần đó. Còn nhóm của chị trưởng phòng thì mới làm việc với chú. Đúng vào dịp chú tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ chào mừng đoàn đến, để giới thiệu với các anh chị em chung công ty luôn, thế là chú kéo cả nhóm chúng tôi vào tham gia. Tổng cộng là 6 người. Mà cũng tình cờ rằng, hôm đó đúng là ngày sinh nhật của tôi.

Thường thì sinh nhật ai, lúc mở skype lên làm việc thì sẽ có báo hiệu ngay. Thế là chị trưởng phòng gọi điện thoại, cũng thuyết phục tôi rằng tiệc cũng bày sẵn rồi, tối nay em ở lại đừng về. Bởi vì trước đó tôi đã nói với một số chị đồng nghiệp, vì Vạn Ninh ở tương đối gần nhà tôi, nên tôi xin phép sáng đi chiều về. Tất nhiên là tôi không thể từ chối được sự nhiệt tình đó của mọi người. 

Ngoại trừ chị trưởng phòng đã có gia đình, 4 chị đồng nghiệp còn lại cũng tầm tầm tuổi khoảng 30, vẫn còn độc thân, tính tình cũng vui vẻ thoải mái. Còn chú kế toán thì không phải nói, nhiệt tình, vui tính. Và có một chất gì đó rất "nghệ sĩ". Đây là  một điều hiếm hoi mà những người làm kinh doanh khó có được.

Từng có một lần, chú kế toán nói chuyện với sếp tôi, có ý muốn mời tôi qua bên đó làm việc cho chú. Đương nhiên là chính sách ưu đãi hơn hẳn công ty tôi. Nghe đâu chú rất thích những người cá tính như tôi. Đáng tiếc là không hiểu sao tôi lại từ chối rồi. Nên bây giờ quan hệ chỉ là khách hàng thôi. Mà chú không đề cập đến vấn đề đó nữa. Lúc chúng tôi đến thì chú đã tuyển người mới, một cô còn khá trẻ, trạc tuổi tôi, nhà cũng ở gần công ty luôn.

Mà tôi cũng không có chút nào tiếc nuối. Có chăng chỉ là một chút có lỗi đối với sự nhiệt tình của chú. Dù gì hai chúng tôi cũng rất hợp tính nhau. Bên công ty tôi thì công việc cũng bình bình, lương cũng bình bình, nhưng tôi không thể bỏ đi được, đúng vào lúc công ty đang thiếu nhân sự, mà tôi thì vẫn còn trong thời hạn hợp đồng, tôi không muốn là người cắt đứt giữa chừng. 

Cuối mùa trước thì có một anh cùng phòng tôi đã xin nghỉ việc. Anh chuyển sang làm kinh doanh đâu đó ở Sài Gòn. Anh nói làm nghề này khổ quá, nhưng lương không đủ sống, nên anh đi. Còn đến đầu mùa này, có một chị khác ở phòng dưới, cũng xin nghỉ. Lý do của chị là gia đình bên chồng không cho đi công tác xa, không có người lo cho gia đình, con cái. Sếp cũng đã cố gắng thuyết phục lắm rồi, nhưng cuối cùng chị vẫn nghỉ. Còn có một anh khác, cũng ở phòng tôi, cũng làm ơn xin phép. Nghe nói anh bị ốm gì đó, liên quan đến vấn đề đầu óc, không tập trung được, đi chữa bệnh ở Hà Nội mấy lần. Mà sếp cũng cố gắng thuyết phục, cuối cùng anh vẫn ở lại cho đến hết mùa rồi mới đi.

Nghĩ ra thì cảnh người đến người đi cũng khó mà nói nên lời. Cảm giác cũng khó diễn tả. Nhưng dù sao đó thì cũng là một quy luật của cuộc sống. Có đến thì cũng có đi. Giống như là một lẽ vô thường. Giữa cuộc đời xô bồ, ồn ào, mệt mỏi này, đến và đi đều không có gì quan trọng, quan trọng là những khoảnh khắc mà ta dừng lại để chiêm nghiệm, để suy tưởng, và để lại một chút ý vị nào đó cho cuộc đời. Hôm nay, ta tiễn đưa người. Ai biết ngày mai, lại có người khác tiễn đưa ta.

Trước khi mọi người mở bánh kem thì khách hàng đã đãi cho một buổi tiệc nho nhỏ, có mấy món ăn rừng núi cũng tính là lạ miệng, đủ thứ loại thịt: chồn, sóc, lươn, tôm tít... Đương nhiên chỉ là lạ miệng thôi, tôi cũng chỉ gắp vài miếng. Cũng có uống vài lon bia để tiếp chuyện chú khách hàng. Sau đó mọi người mới chuyển qua ghế đá ngoài vườn để ăn bánh kem. Chiếc bánh kem lần đầu tiên của tôi diễn ra trong không khí khá thân mật. Mặc dù không có bạn bè người thân, nhưng cũng có đồng nghiệp, cũng xem như thân thiết. Có ánh trăng qua những tàng cây, có những ly trà, có không khí bình yên tĩnh lặng, nghe mọi người kể chuyện tâm tình, chuyện công việc...  Tôi muốn kéo dài khoảnh khắc đó mãi.. Nhưng đêm cũng đã muộn, mà mọi người sau một ngày làm việc khá vất vả, cũng cần phải nghỉ ngơi để sáng mai tiếp tục chiến đấu, nên chúng tôi chia tay. Xe khách hàng đưa về tận khách sạn. Chiếc bánh kem đó, sau này vẫn còn, chúng tôi gửi tạm trong tủ lạnh của khách sạn. Ngày hôm sau tôi có mang một ít về cho mẹ với anh ăn. Đương nhiên là cảm thấy rất vui vì có người thân chia sẻ...

Vậy là tôi đón tuổi 25 bằng một đêm rất bình dị và khó quên. Hy vọng tuổi 25 của tôi cũng sẽ đi qua một cách suôn sẻ như vậy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét