25 thg 6, 2017

Lối ta về

Nơi nào vương vấn lối ta về
Có gác nguyệt cầm mộc mạc ghê
Có một góc trời, quen thuộc lắm
Ta từng hẹn với tách cafe.
 
Anh từng hẹn với một mình em
Đếm lá thu rơi dưới bậc thềm
Không dám ngỏ lời như tiểu thuyết
Chỉ là ngần ngại gọi em tên.

Có lá thôi mưa, nắng chuyển mình
Nhắc nhau quán ốc cạnh cầu Dinh
Chìu em anh gọi thêm vài đĩa
Khúc khích em cười thấy rất xinh.

Có hôm nào khói bụi thôi bay
Ta đón đưa nhau giữa mộng đầy
Bên đường Sông Cạn em còn nhớ
Bánh tráng trộn xoài có chút cay.

Có nơi nào đẹp tựa như mơ
Thương nhớ ai hay, đến bất ngờ
Ta gặp nhau nhiều, nhưng chẳng đủ
Cho đời ôm trọn một vần thơ.

Dốc Lết em về nắng mới tan
Chìu em bẻ ghẹ một đôi càng
Ngọt ngào muối ớt chanh hôm ấy
Nước bọt tuôn trào tựa sóng lan.

Em về ốc xép chất đầy bao
Xào tỏi ram me đủ ngọt ngào
Chỉ trách rằng anh không đến kịp
Nên giờ lòng dạ cứ nôn nao.

Quán nhỏ bò kho cạnh chợ đông
Người qua khách lại vấn vương lòng
Ôi, ngày hôm ấy, em còn nhớ
Ta đã bên nhau rất mặn nồng.

Hôm nào mì quảng với mì cay
Chỉ tạm no qua những tháng ngày
Bận lắm, nhưng lòng anh ấm áp
Vì đời trao tặng một đôi tay.

Vịt lộn hàng quen lại ghé qua
Kêu thêm cút lộn mới no mà
Nem chua giờ đã chua chưa nhỉ
Nước chấm hôm nay chắc đậm đà.

Bắp bò em gọi, lẩu còn cay
Gà nướng Hai Nên nhớ suốt ngày
Đưa đón nhau về em mới nhắc
Cô Quỳnh còn hẹn bánh mì đây.

Một chút men say lẫn chút tình
Vai kề thủ thỉ chuyện nhân sinh
Yêu em vành vạnh cho năm tháng
Tròn tựa trăng rằm chiếu bến Dinh.

Bún cá Ninh Đông đã sáng đèn
Ta về sinh tố quán hồ sen
Em à chốn ấy vui như mộng
Không phải cùng quê.. chớ có quen!

Chậm rãi bên nhau trọn tháng ngày
Chân quê đổi hết mộng ngàn mây
Lòng anh tựa gió qua thiên lý
Về với tình yêu giữa chốn đây.

Thanh Trúc

Ngập ngừng đến, ngập ngừng yêu

Nhẹ nhàng đến cũng nhẹ nhàng đi
Chiếc lá thu ai gởi mộng gì
Rơi rắc giữa trời như gió thoảng
Qua lòng anh một chút mê ly.

Ngập ngừng đến cũng ngập ngừng yêu
Em đẹp như thơ, dưới nắng chiều
Khẽ gối vào vai anh ấm áp
Nghe mùa thu gọi lá đùa reo.

Em là một chiếc lá thu xanh
Mang ý duyên xuân vẫn để dành
Chờ đợi ngày đông qua nhẹ nhõm
Cho hoa bừng nở, én vờn quanh.

Anh là ngọn gió bốn mùa bay
Gói hết trăm năm trọn một ngày
Trông thấy em cười thu rực rỡ
Nghe thơ thành nhạc, hát thành say.

Ta giữa mùa thu hẹn gặp nhau
Thế gian tơ ý thắt thêm màu
Lối về qua chốn hương thu thảo
Tay nắm ngại ngùng để lắng sâu.

Anh gửi vào thu một chút mơ
Thu nào trên lá viết bài thơ
Em đi vào tuổi anh vô tận
Một chiếc thu xanh rất dại khờ

Một chuyến thu dài sắp chuyển đông
Má em sương lạnh áp men hồng
Sáng mai em nhớ choàng khăn áo
Để ấm yêu thương giữa tấm lòng.


Thanh Trúc

Người đẹp và hoa cẩm tú cầu

Người đẹp và hoa cẩm tú cầu
Yêu thương không biết giấu nơi đâu
Giấu vào trong mắt em khờ dại
Không nói yêu mà vẫn hiểu nhau.


Người đẹp và hoa cẩm tú cầu
Chờ anh ai biết chốn nào đâu
Tú cầu anh tặng, em chăm sóc
Để sớm nhìn hoa lại nhớ nhau.

Tú cầu hồng phớt má em xinh
Lấp lánh trong sương kể chuyển mình
Em giống hồn nhiên con én nhỏ
Xuân về xây tổ nắng lung linh.

Tú cầu tím biếc mắt em duyên
Không hẹn mà yêu má lúm tiền
Hoa tím em cài, anh kết tóc
Hai người bên cửa sổ bình yên.

Tú cầu vành vạnh giống đôi ta
Tưới nước yêu thương, nở mặn mà
Trời định là duyên, nên buổi ấy
Hai người gặp gỡ giữa bao la

Người đẹp và hoa cẩm tú cầu
Ai mơ gác nhỏ có cô dâu
Tú cầu, em chọn làm hoa cưới
Cho suốt bốn mùa vẫn có nhau.


Thanh Trúc

Thơ tình Valentine

Đâu đó ngoài kia khách dập dìu
Hình như là lễ của tình yêu
Én về ấm áp xen đôi cánh
Quấn quýt bên nhau phía cuối chiều.


Phố quen, chiều ấy có tình nhân
Tay nắm tay nhau, nép thật gần
Lối nhỏ ta về, trăng xứ Vạn
Chợt mềm như ngọc phủ đầy sân.

Tuổi nào em đẹp, đẹp như men
Say hết anh yêu suối tóc mềm
Say cả tiếng cười em khúc khích
Say bàn tay ngọc, má hồng sen.

Tuổi nào ta đẹp, đón đưa nhau
Nghe nước trôi qua dưới nhịp cầu
Nghe nắng bên trời, mây chải tóc
Nghe hồng trên áo, áo cô dâu.

Em cười như nắng ghé bên sân
Anh thấy yêu thương đến thật gần
Nguyện cả đời em, duyên ngọt lịm
Ngày nào ta cũng lễ tình nhân.

Nguyện cả đời ta, chỉ có nhau
Uyên ương gối mộng ngủ chung lầu
Lầu son có nến hoa cầu phúc
Có cả duyên nồng lẫn nghĩa sâu.

Anh đón em về cuối phố xa
Hẹn nhau tháng bảy dưới Ngân Hà
Tóc xanh kết lại như thề ước
Năm tháng yêu nhau thật đậm đà

Thanh Trúc

Thơ tình 8/3

Có sương nào ướt nhẹ vai em
Có gió nào lay tóc rất mềm
Có tháng ba nào khe khẽ nhắc
Hẹn hò, ta nhớ, lúc chiều lên.


Em nhớ hẹn hò tám tháng ba
Cho vần thơ đẹp lối người qua
Cho anh thổn thức dừng xe đợi
Một bóng yêu kiều, áo thướt tha.

Em nhớ hẹn hò, hẹn với anh
Giữa mùa duyên thắm, tuổi vừa xanh
Nghe thơ thấp thoáng tình đôi lứa
Nghe tiếng yêu thương đã trọn dành.

Tháng ba, đẹp tựa đóa hồng nhung
Khi cánh tay ai nắm ngại ngùng
Giữa lối chiều quê, ta thỏ thẻ
Đồng xanh vời vợi có về chung.

Tháng ba đẹp lắm tuổi vừa yêu
Anh hái bằng lăng tím cuối chiều
Len nhẹ vành tai em ngộ nghĩnh
Em cười, thế giới sáng bừng theo.

Lòng em lãng mạn tựa sơn ca
Mơ áo cô dâu khép nép tà
Làm lễ cúi đầu bên bố mẹ
Con về ở lại với người ta.

Lòng anh đằm thắm giống trăng soi
Gieo ánh pha lê khắp đất trời
Mơ thấy thanh bình trên lối nhỏ
Em về tay kết rượu giao bôi.

Thanh Trúc

Em kết mùa thu


Em kết mùa thu dưới đắm say
Mùa thu trong sáng, sắc hương đầy
Thu còn chưa đến, nhưng mùa đến
Say đắm là tay nắm chắc tay.


Em kết mùa thu dưới sắc hoa
Sắc hoa nồng thắm, nắng chan hòa
Thu còn chưa tới, nhưng lòng đã
Nguyện ước trăm năm chẳng nhạt nhòa.

Em kết mùa thu dưới tháng ba
Tháng ba hoa khói, khách đường xa
Đường xa, anh ghé bên đồng nội
Ngủ giữa hoa say, cỏ đậm đà.

Em gói yêu thương dưới sắc vàng
Sắc vàng bát ngát, tiếng chuông vang
Kiệu vàng ai rước ai theo đó
Lấp lánh mây trôi, nước nhẹ nhàng.

Em chợt hồn nhiên tựa hướng dương
Mặt trời theo dấu bước uyên ương
Anh cầm ô nhỏ che ngang nắng
Chỉ nguyện lòng em mãi sắc hương.

Hướng dương em kết dưới cầu vồng
Có tím và xanh, để ước mong
Có đỏ là duyên xe chỉ thắm
Có vàng hoa cưới, sáo sang sông.

Em ước tình yêu sẽ ngọt ngào
Như lòng đã hẹn dưới trăng sao
Hướng dương em kết cho ngày cưới
Giữ suốt đời nhau, đẹp biết bao.


Thanh Trúc

Em không cần lãng mạn đâu anh!

Em không cần lãng mạn đâu anh
Hái hết hoa tươi chỉ để dành
Không rót lời yêu như mật ngọt
Yêu, là mộc mạc với chân thành.


Em không cần tóc ướt trong mưa
Gạt nước rơi trên mũi dọc dừa
Em chỉ cần anh che áo khoác
Lúc đi về dưới lá đong đưa.

Em không cần những thứ cao sang
Sống với xa hoa dễ héo tàn
Em chỉ cần đôi vai ấm áp
Dẫu xơ gầy vẫn đủ bình an.

Em không cần áo cưới như mơ
Để tháng năm trôi dễ hững hờ
Em muốn nhẹ nhàng, nhưng lắng đọng
Như tà áo tím, nón bài thơ

Em không cần hứa trước bao nhiêu
Chỉ nhớ hôm nay, chẳng nhớ nhiều
Nếu mỗi ngày hai ta cố gắng
Cả bầu trời cũng ắp thương yêu.


Thanh Trúc

20 thg 3, 2017

Tháng ba, 28 tuổi, viết cho những ngày tháng tự do


Biết viết gì đây trong những ngày vô cùng bận rộn. Mặc dù có những buổi sáng cuối tuần, những buổi chiều thứ bảy, tạm gọi là nghỉ xả hơi, nhưng vẫn cứ phải ôm lấy những công việc, tưởng chừng như kéo dài bất tận...
Thôi cũng đành, cơm áo gạo tiền. Trừ khi là người giàu thật giàu, hoặc là thánh nhân, nếu không thì vẫn cứ phải xoay vần như thế mãi. Nếu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho tương lai, gia đình, và những trắc trở cuộc đời...

Gần đây, những ký ức của mình về cuộc đời, sự nghiệp, ước mơ... và cả văn chương nữa, ngày càng trôi dạt đi đâu mất. Không thể tưởng tượng một người như mình, đã từng mơ về cuộc đời như lãng tử, như thi nhân, như người du mục, khách du ca, mà lại sống thiếu văn chương và mơ mộng, nó như thế nào nữa...

Đã từng xem qua một bộ phim khá hay, nói về ước mơ, tình yêu và sự nghiệp, phim kể rằng, khi người ta chọn lựa một thứ, sẽ vô tình đánh mất thứ còn lại hồi nào không biết. Còn lại thứ mà ta lựa chọn, miễn sao, chúng ta không hối hận là được. Nếu có ai hỏi mình có hối hận không, thực lòng thì mình không biết. Bởi vì có lẽ còn quá sớm để trả lời. 28 tuổi, mặc dù có thể xem như là quá nửa cuộc nhân sinh, nhưng mình vẫn còn chưa đủ nhiều kinh nghiệm sống. Thôi vậy, cứ để thời gian trả lời đi.

Thỉnh thoảng vẫn thường hoài niệm những ngày xưa, lúc 18 tuổi, rồi lúc 20 tuổi, 22 tuổi, 24 tuổi, 26 tuổi.... Mà giờ, đã là 28 rồi. Đếm nhẩm nhẩm thì thấy nhanh thật. Mà cái mốc 18 tuổi ấy, trải qua như thế nào, đối với mình đã trở nên mơ hồ lắm, đến lúc giật mình nhìn lại thì đã qua 10 năm. 

Trong 10 năm này, thứ mình hay nhớ lắm là những ngày phiêu bạt chân trời góc biển, những ngày đó phải sống với bao nhiêu áp lực, căng thẳng, mệt mỏi, nhớ nhung, trằn trọc... nhưng đó vẫn là những ngày tuyệt vời nhất, vì mình vẫn xem đó là những ngày tháng tự do. Ta tự do, bởi vì ta có ước mơ. Ta tự do, bởi vì ta được nhìn thấy thế giới, và cũng nhìn thấy chính mình.

Đó là những ngày vui bất tận, những chuyến đi dài kèm theo đôi mắt ngạc nhiên, nhìn những cảnh mình chưa bao giờ nhìn thấy, gặp những người mình chưa bao giờ quen biết, nếm qua những món ăn mình chưa bao giờ được ăn. Hoặc đơn giản là say xe liên tục, mệt nhoài nằm trên những chiếc giường khô cứng, xốc lên xốc suốt trong suốt cuộc hành trình.
Hoặc có khi vùi mình vào những cuộc say. Say đến mức quên hết trời trăng, phát ngôn bừa bãi, có lúc ngủ quên gục mặt xuống bàn, có lúc nằm dài trong nhà vệ sinh nhờ đồng nghiệp dìu về. Say lúc cuồng ca, tỉnh lại cười. Mệt lắm, cũng vui lắm. Mà thực là tự do. 
Ngày đó, mệt, ốm, bận, muốn nghỉ phép đôi ba ngày, chỉ cần nói với sếp một tiếng, hoặc chỉ một tin nhắn. Sau đó biệt tăm biệt tích luôn.  Không giấy tờ, không ký tá, không khó dễ. Không phải lúc nào cũng lo lắng công việc bị dồn đọng, ứ đọng, vì thực ra, không lúc nào là nó không ứ đọng cả.

Lại có những lúc tranh thủ thời gian, gác việc một bên, loanh quanh đâu đó, không chỉ để thư giãn đầu óc, mà còn để mài dũa những góc nào đó trong tâm hồn. Chợt nhớ những ngày đi dạo quanh Bạch Đằng Hồ, tưởng niệm người xưa, hoặc có buổi chiều thở dài luyến tiếc bên Vũng Chùa - Đảo Yến...

Cũng có những tháng ngày, tạm gọi là rảnh rỗi, rảnh rỗi đến tẻ nhạt, để rồi tìm một góc cafe nhỏ nào đó, một góc nhỏ bên đường Hồng Bàng - Ngô Gia Tự, ngắm phố, ngắm đường, ngắm người, ngắm xe, ngắm mưa, ngắm cuộc đời, viết vu vơ vài dòng thành ký ức. Thơ thành, có người đọc, nhưng mấy người hiểu. Vui buồn, chỉ biết có mình ta.

Cũng nhớ ra, lâu rồi, không viết một bài ra hồn. Mãi quẩn quanh trong vòng danh lợi. Không có thời gian. Lúc có thời gian thì không đủ cảm xúc. Lúc có thời gian, có cảm xúc, thì lại sợ. Sợ thơ lạc vần, sợ văn đơn điệu. Sợ người cười, sợ người không hiểu.

Rồi cũng 28 tuổi. Nhanh.

Nhiều lần tự hỏi, ta đã làm gì trong những tháng ngày phí hoài tuổi trẻ ấy, mãi mê theo đuổi một hình bóng nào đó vô vọng, nhận lại được là sự thờ ơ. Lãng phí cả sự hồn nhiên. Theo đuổi công danh sự nghiệp, tưởng gần nhưng lại rất xa, tưởng thành công nhưng lại là sự thất bại. Lãng phí cả một trời nhiệt huyết. 

Nhưng rồi, cũng hiểu được, cuộc đời không chỉ toàn màu xanh. 18 tuổi, nhìn đâu cũng là pha lê óng ánh, hoa hồng rải khắp, cứ ngỡ, ta vươn tay là hái được. Đâu đâu cũng là chân trời xanh thẳm, cứ ngỡ ta hãy đi đi rồi sẽ tới. 28 tuổi mới hiểu thế nào là viễn vông, thế nào là "hoa lệ", thế nào là cuộc đời.

Cuộc đời, không phải cứ cho là được nhận. Thứ ta tưởng là quan trọng lắm, thực ra chẳng là gì cả. Điều ta có được chỉ là một chút cảm giác nhất thời của người cho đi. Nếu ta bằng lòng với điều đó, thì không còn gì phải tiếc nuối nữa cả, nên vẫn cứ cho đi...

Cuộc đời, vốn dĩ cũng không phải là đúng sai, nguyên tắc, lý lẽ. Cuộc đời, là thuần hậu, bao dung, thấu hiểu. Nếu ta chưa từng gặp bao dung, thấu hiểu, không phải là cuộc đời không có, mà là ta chưa cảm nhận được. Ta chưa cảm nhận được, không phải là vì chưa đúng lúc, cũng không phải vì chưa đúng người, mà bởi vì tự ta chưa mở rộng lòng ra để cảm nhận.

18 tuổi, cứ nghĩ hạnh phúc là đi khắp chân trời, đến những nơi phong cảnh đẹp nhất, ăn những món ngon nhất, ngủ nơi sang trọng nhất. Rồi cũng lần đi, cũng nếm thử, cũng trải nghiệm. Cũng đẹp, cũng hay, cũng vui, cũng ngon. Rồi 28 tuổi, mới hiểu thế nào là hạnh phúc.
Hạnh phúc, là ở đâu cũng được, miễn là có chân thành ấm áp, ăn gì cũng được, miễn là ăn với người thân của mình, cười nói với người mình thích. Hạnh phúc, là được cười nhiều mỗi ngày. Thật tâm mà cười.

18 tuổi, cứ nghĩ mình trẻ, mình khỏe. Nên cứ lãng phí hoài tuổi thanh xuân, lãng phí sức khỏe vào những câu chuyện vô bổ, những cuộc chơi vô nghĩa. Rồi 28 tuổi, mới biết, sức khỏe quý giá cỡ nào. Khi mà những căn bệnh lạ, đau thắt, lần lượt xuất hiện, thì mới dành thời gian để chăm lo cho sức khỏe. Để rồi, một lần nữa phải nhìn lại chính mình, mình đã làm gì trong những tháng ngày qua...
18 tuổi. Tự do. 28 tuổi. Vẫn là người tự do. Nhưng lòng đã không còn tự do. Phải tự mình ràng buộc với chính mình, có bao nhiêu là trách nhiệm với bản thân, với công việc, với gia đình. Không còn vô tư lự, làm việc theo cảm tính của tuổi trẻ, vấp ngã rồi đứng dậy. 18 tuổi, trên chặng đường đó, lỡ có ngã thì còn thời gian đứng dậy, lỡ có thất bại, có quay đầu thì vẫn còn thời gian chọn một con đường khác. 28 tuổi, sai lầm, vấp ngã, vẫn làm lại từ đầu được, nhưng đã không còn nhiều thời gian, hoặc không còn sức khỏe, hoặc không đủ lòng tin... Nên phải luôn tự nhủ lúc nào cũng phải thận trọng, phải kiên cường. 

28 tuổi, không còn tự do để theo đuổi những giấc mơ nữa. Giấc mơ thi sĩ, giấc mơ nhạc sĩ, giấc mơ dương cầm, giấc mơ thư pháp, giấc mơ nhiếp ảnh, giấc mơ giảng bài, giấc mơ Paris, giấc mơ Vạn Lý Trường Thành, giấc mơ... Ngày đó mình có bao nhiêu giấc mơ cũng không còn nhớ nổi nữa rồi...
28 tuổi, bắt đầu một cuộc sống bình yên, dưới một mái nhà quen thuộc, một khung trời quen thuộc, những con đường quen thuộc, những cánh đồng lúa xanh rồi vàng, vàng rồi xanh... Và ngày ngày, những con người, những công việc... Và một tình yêu.

28 tuổi, chọn hạnh phúc, lấy bình yên làm hạnh phúc, giã từ tự do.
Ninh Hòa, ngày 20 tháng 3 năm 2017.