31 thg 10, 2011

Tặng A2C

Vài dòng viết vội đêm vừa xuống
Nhiều thứ đan xen, biết viết gì
Cảm xúc ban đầu nay thắp lại
Tràn đầy nhiệt huyết lối ta đi.

Chiều nay hội thảo kỹ năng mềm
Bận rộn trăm điều bận lại thêm
Nhưng biết bạn thân luôn ở cạnh
Cùng nhau cười nói đến gần đêm.

Anh em ta về cùng sum họp
Chợt nhớ ngày xưa chuyện đã quên
Lưu luyến một thời nay cất tiếng
Mười năm khúc nhạc lại vang lên.

Nhớ mãi về câu chuyện cuối cùng
Làm ta buồn quá nghĩ mông lung
Vì sao đôi mắt người bên cạnh
Đỏ mãi đường về bụi gió tung.
Chiều nay mở tiệc chúc mừng nhau
Quên mất cả ngày mệt mỏi lâu
Cười nói nâng ly khua chén đũa
Muộn rồi, chưa vội, hẹn ngày sau.

Hẹn rằng gặp gỡ lần sau nhé
Chỉ sợ nhìn nhau chẳng chịu rời
Nên lấy cớ rằng mai bận học
Về rồi mới hối hận không thôi.

A Bình Phương ấy, một ngôi nhà
Thân thiết khi gần, nhớ lúc xa
Trước lạ sau quen, thêm thấu hiểu
Nghĩa tình đồng chí ấm lòng ta.

A Bình Phương phải chốn dừng chân?
Người đến người đi đã mấy lần
Chẳng biết trăm năm người có nhớ
Một thời lưu luyến với bâng khuâng.

(Thanh Trúc, Tặng A2C)

30 thg 10, 2011

Trọng đạo

Kênh xưa còn đó, nước xa xa
Đem đến tương lai vạn món quà
Tự lực cánh sinh từng bước một
Rèn tâm luyện trí mỗi ngày qua
Xích lô thuở trước mòn con phố
Chuông gió hôm nay vọng nước nhà
Trên bến đó ngang, Người vẫn thế
Tay chèo luôn vững, mặc phong ba.

(Thanh Trúc, nhân đọc về thầy kính yêu)

Hoa Kinh Tế


HOA KINH TẾ

Ngồi trong thư viện tập làm thơ
Dành chút thời gian để ngẩn ngơ
Thi sĩ có thêm gien triết học
Sinh viên Kinh Tế, giỏi không ngờ.

Cửa sổ mơ màng mây trắng bay
Dài trên ghế đá bóng hàng cây
Trưa rồi chẳng lẽ không về mãi
Ai lại chờ ai ai mặc ai.

Tần ngần ngói đỏ phủ rêu nâu
Nhà cổ nghiêng nghiêng tựa buổi đầu
Một thoáng trăm trăm duyên kiếp mới
Ngồi nhìn nắng gió vội tìm nhau.

Sáng học lầu năm nấc nấc thang
Chợt trông thang máy xếp hai hàng
Trễ rồi, nên ráng leo từng bậc
Vẩn vẩn vơ vơ vội vội vàng.

Thấp thoáng trời xanh chiếc áo xanh
Mùa hoa tình nguyện đẹp như tranh
Xây nên mộng ước tương lai mới
Cô bé hôm qua đã trưởng thành.

Hờ hững nào ai đã biết ai
Tóc dài để xõa xuống đôi vai
Nhìn người bước vội, ta quên bước
Phượng vĩ rơi rơi gió tóc cài.

Ôi tuổi sinh viên, đẹp tuyệt vời
Ngủ ngày, đêm lại tỉnh như dơi
Xa nhà, ở trọ, ăn cơm bụi
Kể chuyện gia sư vỡ bụng cười.

Ôi tuổi sinh viên, tuổi ngọt ngào
Vỉa hè thảo luận chuyện trăng sao
Tháng này lại đổi sang mì gói
Cốc ổi chè xôi nhớ biết bao.

Náo nức mùa thu áo mới tươi
Gặp nhau Kinh Tế tuổi đôi mươi
Đầu còn e ấp câu quen biết
Cuối đã liên miên tiếng nói cười
Nắng lúc ban sơ còn luyến tiếc
Mưa ngày tốt nghiệp bỗng tuôn rơi
Thở dài, đứng lại sân Kinh Tế
Đến đến đi đi, lớp lớp người.

Chẳng phải quê hương, chẳng phải nhà
Vì sao vương vấn mãi tim ta
Vì sao lưu luyến như duyên nợ
Để mãi gần thương nhớ nhớ xa?

Năm tháng qua rồi Kinh Tế ơi
Nhìn nhau ngơ ngẩn lệ tuôn rơi
Nhớ ngày lộng lẫy xuân xanh ấy
Ánh mắt trao nhau cả đất trời.

(Thanh Trúc,
tặng các bạn sinh viên trường đại học Kinh Tế Tp.HCM, nhân kỷ niệm 35 năm ngày thành lập trường)

Nhờ mây gửi lời

Chân trời thẳm thẳm nước mang mang
Góc bể hình non vắng hạc vàng
Đất bắc ta còn mơ thổn thức
Trời nam mây vẫn dạo lang thang
Dẫu người viễn khách đi hay ở
Thì bóng yên hoa nở cũng tàn
Hỏi mãi làm chi câu bẻ liễu
Trăm năm thời cũng hợp rồi tan.

(Thanh Trúc, Nhờ mây gửi lời, nhân đọc Tư Hương của Hồ Dzếnh)

Lưu bút ngày xanh

Bài 1
Lưu nghìn mộng, chốn nhân gian
Bút dừng, mực đọng, lệ tràn, hoa rơi
Ngày đi không nói nên lời
Xanh chiều ve phượng, trắng trời chia ly.
Bài 2
Lưu dòng kỷ niệm buổi chia tay
Bút mực bâng khuâng lệ nhỏ đầy
Ngày hạ, người đi, hoa phượng nở
Xanh xanh mơ ước, biệt từ đây...
 
(Thanh Trúc, Lưu bút ngày xanh, chợt nhớ về ngày xưa, thời phổ thông trung học)
 

Thần thoại

Theo bước chân em mộng nở thầm
Xa xôi muôn dặm ngỡ tri âm
Tìm người trong giấc xuân không vết
Thần thoại hay là lệ vạn năm.

Mây trời trôi nhẹ buổi chiều nay
Thổn thức nhờ ai gửi khúc này
Trong chốn phồn hoa sao hiểu hết
Đường xa mệt mỏi cánh chim bay.

Người nay khó hiểu chuyện ngày xưa
Thần thoại êm đềm đã nhạt chưa
Mà khúc tri âm ai dứt vội
Trong từng đêm mộng lệ thành mưa.

Ta viết tặng người nơi chốn cũ
Tặng người ngơ ngác lúc chia tay
Tặng người ánh mắt còn lưu luyến
Ta hiểu sao người lại chẳng hay.

Chiều nay phố vắng nhẹ lòng ai
Chậm bước bâng khuâng, lặng thở dài
Nhặt lá vàng rơi trên mái tóc
Mơ hình bóng cũ đã tàn phai.

Tỉnh tỉnh say say ai đã vội
Nhìn về lối cũ vắng người xưa
Nhẹ nhàng theo gió hoa tàn khuyết
Nhắc lại làm chi chuyện đã thừa.

Ta sớm biết rằng mưa nặng hạt
Vì sao người chẳng gọi tên nhau
Vì sao lúc trước không dừng lại
Hay sợ quay nhìn lệ chảy mau.

Đem chút lòng ta gửi khói mây
Một lời gói trọn nỗi mê say
Trăng rơi đáy nước, sương đầu gió
Thần thoại, ta chờ, mộng tối nay.

(Thanh Trúc, Thần Thoại, thay lời tri âm)

Tặng thơ

Ngày hội trăm hoa giữa tháng mười
Nhân gian một nửa tặng hoa tươi
Bao điều muốn nói nhưng sao khó
Chỉ biết dùng thơ để tỏ lời.

Bài thơ thứ nhất cháu dâng bà
Bà cháu dù cho tuổi cách xa
Nhưng cháu biết rằng bà vẫn thế
Tấm lòng như biển rộng bao la.

Viết một bài thơ tặng mẹ yêu
Vì con mẹ đã mất bao nhiêu
Lòng ghi chín chữ nên con hiểu
Năm tháng, Người ơi, tóc bạc nhiều.

Bài thơ kính trọng dâng cô giáo
Thay vạn nhành hoa, vạn khúc ca
Và ánh đèn khuya em đã thấy
Điểm mười in dấu vết đêm qua.

Bài thơ tặng chị vẫn chưa thành
Bởi lẽ trong nhà chỉ có anh
Ý đẹp xin dành ai gọi chị
Chúc lòng luôn thắm giữa xuân xanh.

Viết một bài thơ tặng nữ sinh
Vì sao đến lớp cứ làm thinh
Vì sao tan học chân luôn vội
Để trái tim ai đập một mình.

Viết một bài thơ tặng bạn thân
Tóc dài hương tỏa đã vương dần
Nụ cười e ấp hôm quen biết
Cửa sổ mơ màng đón gió xuân.

Tặng một bài thơ em gái nhỏ
Bao niềm chan chứa cất trong thơ
Tuôn dài suối tóc nhanh em nhé
Để khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Nhờ gió đem thơ gửi khắp miền
Tặng người má thắm lúc hoa niên
Tặng người chẳng tiếc khi xuân muộn
Và tặng người đang thoáng nét duyên.
 
(Thanh Trúc, tặng thơ, nhân ngày 20.10)

Giấc mộng quê hương

Đêm nay lạnh lẽo sương rơi
Ngày mai có lẽ cuộc đời nở hoa
Con mơ về đất Khánh Hòa
Cười trong giấc mộng, lệ nhòa bờ mi...
 
(Thanh Trúc)

Hoa bụi phấn

Buồn quá, lòng ta trắng một màu
Hôm qua còn gặp, hẹn tuần sau
Chiều ngay ngơ ngác, người đi vội
Mưa gió dồn về, chợt đớn đau.

Cuộc đời dẫu biết vẫn vô thường
Thăm thẳm hồn ai bụi phấn vương
Hoa trắng rung rung, mưa lác đác
Ngậm cười tiễn biệt khách qua đường.

Sông xanh ảm đạm nước còn trôi
Trên bến tà dương khuất núi rồi
Người cũ đưa đò nay vắng bóng
Chỉ còn trăng muộn lạnh lùng soi.

(Thanh Trúc, Hoa bụi phấn)

Gặp gỡ mùa thu

Mùa thu gặp gỡ người hôm nọ
Lặng lặng nhìn nhau nở nụ cười
Chiếc lá vàng rơi theo gió nhẹ
Vương vào mái tóc tuổi hai mươi

Mùa thu nhè nhẹ theo đôi mắt
Tặng khách bâng khuâng đóa cúc vàng
Ai người ướp cúc sau tay áo
Mỗi sáng lòng ta nhẹ xốn xang

Mùa thu, hơi lạnh, ừ, thu đến
Thu đến chơi vơi góc phố chiều
Thu đến trăm năm thu vẫn thế
Mưa nhẹ êm đềm ướt lối rêu

Thu đến đêm qua sương xuống nhẹ
Ngân nga từng giọt thật long lanh
Lòng ta tình nguyện cho mưa gió
Lác đác rơi dần trên tóc xanh

Thu đến hôm nay lại nhớ nhà
Muốn về nhưng lại ngại đường xa
Muốn về lại sợ đi không nỡ
Người lại chần chừ, dịp lại qua

Chẳng biết làm sao mỗi một năm
Thu về hồn bỗng hóa âm thầm
Hay là bạn cũ quên lời hứa
Mỗi dịp thu về lại đến thăm

Cuộc đời như giấc mơ không vết
Ngơ ngác đêm đêm lại giật mình
Tỉnh tỉnh say say thu chẳng hiểu
Âm thầm thu đến vẫn làm thinh

Thơ tặng nhân gian ta viết vội
Rượu ngâm thế sự khách còn chăng?
Tri âm tri kỷ lòng mong mỏi
Tạc chén hòa thơ dưới ánh trăng.

(Thanh Trúc)

Mê hồ điệp

Đời trôi hờ hững, khách cô liêu
Như nắng tàn phai mỗi buổi chiều
Khói trắng lang thang căn gác cũ
Sương mờ ngơ ngác tiếng oanh kêu
Thanh mai luyến quyến ngừng bông tuyết
Trúc mã mơ màng vắng lối rêu
Là tỉnh hay mơ xin cứ vậy
Mộng thành bướm trắng bóng phiêu diêu.

(Thanh Trúc, Mê hồ điệp, lấy ý từ câu "Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp. Thục đế xuân tâm thác đỗ quyên" của Lý Thương Ẩn)

Trung thu nhớ nhà

Đêm thu phố nhỏ lạnh hơi sương
Tỉnh giấc còn say mộng nhớ thương
Sợ khách đau lòng trăng thấp thỏm
Gửi vào gác trọ bóng quê hương.

(Thanh Trúc, Trung Thu nhớ nhà)

Lưu niệm

Thuở ấy lòng ta chẳng vết thương
Thời gian như giấc mộng đêm trường
Giật mình tỉnh mộng, còn ngơ ngác
Day dứt canh tàn lệ hóa sương.
Thuở ấy lòng ta chẳng vết đau
Thời gian như nước chảy qua cầu
Một mình đứng lại buồn trông bóng
Day dứt quê người lệ chảy mau.
(Thanh Trúc, chợt nhớ về ngày xưa)
 

Lời cảm ơn

Cảm lòng viết tặng bài thơ
Ơn sâu nghĩa nặng bao giờ trả đây
Vì vui nên gió đuổi mây
Đã nên quen biết cho đầy tình thân
Chúc non có được trăng gần
Mừng đêm gặp được mười phần tròn trăng.
(Thanh Trúc, nhân vì mọi người nhớ tới sinh nhật mình)

Kính vạn hoa

Mọc phía cuối làng khóm trúc xanh
Nắng chiều lối nhỏ đẹp như tranh
Không hương không thắm mà xanh biếc
Một góc nên thơ ấy mới thành...

(Thanh Trúc, trích Kính Vạn Hoa)