18 thg 12, 2011

Tống biệt

"Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên"
"Kim tiêu tửu, tỉnh hà xử, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt, thử khứ kinh niên"
"Nửa năm tiên cảnh, một bước trần ai, ước cũ duyên thừa có thế thôi"
"Bóng chiều không thắm không vàng vọt, sao đầy hoàng hôn trong mắt trong"
(xin mượn lời của danh nhân đề từ)
Tự nhiên gặp gỡ, tự nhiên thành
Ly biệt chưa gì đã đến nhanh
Không gặp thì thôi, không rối loạn
Rối rồi thì gỡ cũng không đành.

Biết rằng gặp gỡ cùng như không
Trong trái tim ta nhớ chất chồng
Nếu lúc ban sơ đừng níu kéo
Thì nay có lẽ chẳng còn mong.

Giờ đây nước chảy với mây trôi
Muôn dặm ra đi những ngậm ngùi
Giữa chốn phong trần sương rửa mặt
Bên đường dương liễu bóng trăng soi.

Lang thang bờ cỏ ngắm tà dương
Khuất bóng người đi vạn dặm đường
Không thấy mây bay về chốn cũ
Chỉ còn đầu bạc với phong sương.

Lá đổ mùa thu góc phố vàng
Chân trời như vẽ bóng dương tan
Phải chăng cúc thắm mau tàn úa
Trút vội hương thừa xuống thế gian.

Tuyết đổ mùa đông, trắng lối về
Mây trời tan nát, gió buồn ghê
Gió đông nếu đã từng quen biết
Xin chớ quên đi khúc hẹn thề.

Nắng chiếu mùa xuân, thắm cánh mai
Làm chi lộng lẫy để tàn phai
Người còn ly biệt, than chi phận
Thôi chớ bâng khuâng, chớ thở dài.

Chân trời thăm thẳm, hạ mau tàn
Nước vắng, thuyền xa, hợp lại tan
Tạm biệt nhau rồi, ôm giấc mộng
Tìm đâu tri kỷ chốn trần gian.

Bốn bề ủ dột ngọn bông lau
Tha thiết làn hương gió thoảng mau
Lỡ có ai đi xin chớ vội
Gặp rồi mới biết khó xa nhau.

Ra rả ve kêu phía cuối tường
Tìm đâu bóng dáng khách tha phương
Không còn thi sĩ cười như trước
Chỉ có đèn khuya lệ lạnh vương.

Một ngày xưa ấy một ra đi
Đường vắng người thưa hận biệt ly
Ôm mộng theo trăng cùng sáo trúc
Chìm trong quên lãng khúc thầm thì.

Mây trắng hay là áo trắng bay
Hay là hoa trắng lúc thơ ngây
Hay là tuyết trắng đêm đông lạnh
Hay bóng hạc về mộng tỉnh say.

Thôi cài trên tóc đóa hoa xưa
Thôi khóc trong tim giọt lệ thừa
Thôi ủ tang thương bằng nín lặng
Thôi dầm ảo mộng giữa trời mưa

Xin đừng lưu luyến chốn xa xăm
Xin dứt lang thang dứt khóc thầm
Xin gỡ cho ra lòng rối loạn
Xin tròn cung bật khúc tri âm.

Ta hận vô thường, hận biệt ly
Hận không thành gió tiễn người đi
Hận hồn hoa cỏ không cùng khóc
Hận đất và trời vội chuyển di.

Trăm năm cắt một mảnh tâm hồn
Chiều lạnh mùa phai chẳng nỡ chôn
Day dứt đêm đêm tìm mộng cũ
Bình minh mà cứ ngỡ hoàng hôn.

Nhớ thuở ban đầu mới gặp nhau
Lòng ta như mộng nở trăm màu
Thời gian một thoáng, người xa cách
Ly biệt thôi đành gặm nỗi đau.

Nhớ ngày xưa ấy, lúc ban sơ
Còn lạ nên người vẫn ngẩn ngơ
Trước lạ sau quen, thêm gắn bó
Thời gian như mộng, viết thành thơ.

Ta biết ngày mai sẽ đớn đau
Lòng ta kỷ niệm sẽ hằn sâu
Thời gian nếu có còn quay lại
Xin hãy cho người gặp gỡ nhau.

Ta biết thời gian tựa bóng mây
Cho người lưu luyến chẳng rời tay
Thời gian xin hãy đừng trôi nữa
Để tiệc vui này mãi mãi say.

Bóng chiều một nửa đã chia ngang
Một nửa dường như hận dở dang
Trăng sáng đang tròn nhưng sẽ khuyết
Hoàng hôn dù đẹp cũng phai tàn.

Gặp gỡ làm chi để đớn đau
Để ngày tiễn biệt lặng nhìn nhau
Người đi muôn dặm lòng day dứt
Ta đứng thẫn thờ, lệ chảy mau.

Gặp rồi xa cách, gặp làm chi
Để khách phong trần chẳng nỡ đi
Để kẻ chạnh lòng hôm tiễn biệt
Tạc lòng ghi dạ chữ tương tri.

(Thanh Trúc, Tống biệt, tặng những người bạn Giảng đường KI1, mong rằng sẽ có ngày gặp lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét