28 thg 1, 2012

Cổ tích về Tuyết

Ngày xưa, xưa lắm, đã lâu rồi
Chẳng biết vì sao tuyết lại rơi
Cho chốn nhân gian thành mộng ảo
Cho người ấm áp thuở xa xôi.

Kể chuyện ngàn năm, chuyện đã qua
Hẹn hò khép lại nước non xa
Nắng vàng tuyết trắng xuân mai thắm
Ngại bước chân về chỉ có ta.

Có chút tình nào tựa gió mây
Mong chờ người đến, nắm đôi tay
Một lần tuyết đã rơi nhè nhẹ
Sẽ nhớ bóng người, bóng tuyết bay.

Nhân gian chờ đợi một màu xuân
Có kẻ đường xa vội bước chân
Nhìn những ngày xa quay trở lại
Chân trời phủ tuyết, bước êm dần.

Mở lối đam mê bằng cổ tích
Như là ảo mộng, tựa mây trôi
Thời gian níu bóng, ta về lại
Nhớ tuyết hôm qua mãi nhớ hoài.

Miệng cười khúc khích, má xinh xinh
Tóc gió bay bay, áo trắng tinh
Thi sĩ mơ màng, không ngủ được
Chong đèn đêm trắng, viết thơ tình.

Nếu thật là ai chẳng gặp ai
Thì mong cứ vậy, giữa đêm dài
Đợi chờ một giấc mơ không vết
Sợ lúc đêm tàn, sẽ nhạt phai.

Ta gác dòng đời, mơ cổ tích
Mơ hình bóng nọ, tựa trăng tròn
Mơ trên gót ngọc, đêm dời bước
Một vạn năm rồi, vẫn thắm son.

Nguyện cùng nhau bước giữa thăng trầm
Nguyện đứng bên người một vạn năm
Nguyện sẻ cay nồng, chia mặn ngọt
Nguyện làm tri kỷ, kết đồng tâm.

Vẫn đến, vẫn đi, khắp đất trời
Trắng màu hoa tuyết, mộng trăm nơi
Có tan thành nước, đừng lưu luyến
Hãy cứ mơ màng, hãy cứ rơi.

Dạo suốt trăm năm còn gặp gỡ
Đi tìm tri kỷ giữa nhân gian
Mỏi mòn nghìn dặm, tim không chuyển
Chẳng muốn quay đầu, chẳng thở than.

Cứ mãi trông theo vần tuế nguyệt
Tìm nơi điện ngọc, chốn cung đình
Chuyện ngày xưa ấy, năm xưa ấy
Giờ để bâng khuâng nhớ một mình.

Muốn thành gió lạnh giữa đêm đông
Muốn vớt ban mai rụng giữa dòng
Muốn kéo mây chiều theo cánh gió
Muốn đem tuyết trắng lấp đầy sông.

Cổ tích nghìn năm, cổ tích xưa
Trăng tàn, hoa lạnh, gió theo mưa
Từng mơ bóng tuyết trong đêm mộng
E ấp mong chờ buổi đón đưa.

Lưu luyến trăm năm những buổi về
Ngày xưa, cổ tích, giọng say mê
Duyên tình len lỏi trong từng phiến
Rơi rụng đâu đây chốn hẹn thề.

Ai cũng từng mong một nụ cười
Hay chờ trong mộng bóng xinh tươi
Ta mong cổ tích đêm hôm nọ
Trong cõi thiên duyên một bóng người.

Chia ly vốn chẳng dễ gì đâu
Bến tuyết xa xôi khó bắt cầu
Đứng ở bên này thương nhớ mãi
Mong thành cổ tích được gần nhau.

(Thanh Trúc, Cổ tích về Tuyết)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét