1 thg 7, 2014

Ban sơ

Ban sơ hoa nở thắm mùa yêu
Tháng sáu mê ly những bóng kiều
Lối có ngàn thông, sương có ngọc
Khách dừng chân ngựa, đỗ quyên kêu.

Đỗ quyên kêu nhớ bóng trần gian
Đóa trắng là mây gió vội vàng
Đóa đỏ là trăng xưa gác cũ
Đóa vàng, đóa tím, mộng lang thang

Mộng lang thang, chọn nhớ thương thầm
Chọn đóa mây ngờ nghệch tháng năm
Xưa cũ chân về xanh lối trúc
Đợi chờ rơi lạc tóc hoa râm.

Tóc hoa râm ngỡ khóc vì ai
Dạ tái tê trên những dặm dài
Ngày tháng nào em còn níu giữ
Tôi về lê nhẹ bước chân phai.

Bước chân phai, phụ bóng thời gian
Có chốn đâu chăng gửi mộng vàng
Những giấc mơ em giờ đã héo
Chỉ còn thơ cũ lạc vần than.

Dễ gặp nhau rồi, lại dễ xa
Yêu thương hời hợt khó chung nhà
Kiếp sau còn gặp nơi nào đó
Xin cứ hững hờ, cứ bước qua.

Kiếp sau còn gặp, chẳng quen nhau
Cứ để ban sơ nhạt úa màu
Mặc kệ trần gian ta lạc lõng
Yêu thương rồi cũng chẳng về đâu.

(Thanh Trúc, Ban sơ)


(Lấy ý từ lời dịch của bài Trường tương tư:
"Tương tư, tương tư, ôi tương tư
Tương tư, dằng dặc, ôi vô tận
Sớm biết yêu nhau, lòng mang hận
Thà buổi ban sơ cứ hững hờ...")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét