13 thg 7, 2014

Vô duyên khúc


Đường lạnh lẽo tà dương cách bóng
Nước xa xôi băng đóng giữa dòng
Bèo trôi vùi dập bên sông
Nửa vời nửa ảo, tìm mong duyên về.

Duyên chẳng có, câu thề đứt đoạn
Phận hẩm hiu, gãy ngọn xuân tươi
Tìm đâu nữa... cánh môi cười
Tìm đâu nữa... những mùa vui... dập dìu.

Trần gian bụi, quyên kêu mệnh bạc
Suối vàng xa, bèo dạt mong manh
Xuân còn, hoa đã rơi cành
Bạc đầu sóng tiễn dòng xanh thẫn thờ

Đâu biết được, tỏ mờ cõi tạm
Ai nào hay, ảm đạm nhân sinh
Nhân sinh cách một chữ tình
Sự đời không trách, trách mình vô duyên

Nào đâu nữa, triền miên mộng điệp
Cũng thôi đành, lỗi nhịp cầu sương
Còn gì để vấn để vương
Chỉ còn những tiếc những thương ngậm ngùi.

Chấp nhận vậy, buồn vui thế sự
Phận cánh chuồn, thôi cứ rời tay
Duyên thành mây trắng khói bay
Trần gian người lại tỉnh say vô thường.

(Thanh Trúc, Vô duyên khúc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét