13 thg 7, 2014

Em chưa từng cô đơn

Tôi không biết tên đầy đủ của em là gì cả. Tôi chỉ nghe em xưng là "Duyên". Vậy là tôi cũng gọi em là "Duyên". Tôi chỉ mới bắt đầu nói chuyện với em, và chú ý đến em nửa tháng nay thôi, trên facebook, nơi mà người ta nhìn nhau, quen nhau và quên nhau. Nhưng dù thế nào, chắc tôi không thể nào quên em được. Em có cái tên facebook rất lạ, chắc đó là tên ở nhà của em: "Ni Nguyễn".

Đêm qua, Ninh Hòa mưa to, rất to. Một cô bạn tôi nhắn tin bảo: Duyên đi rồi. Tôi chợt cảm thấy ngỡ ngàng và lạc lõng. 

Em có quen biết tôi ở ngoài vì chúng tôi có học cùng trường, mà hồi đó tôi học cũng khá, và chúng tôi có nhiều bạn bè chung. Em cũng người Ninh Hòa, cũng làm việc ở Nha Trang. Cuối tuần đều chạy về nhà giống tôi. Chỉ khác là tôi về chiều thứ 6, em còn phải làm sáng thứ 7 nữa, nên trưa em mới về được. Vậy mà trưa hôm đó em lại gặp tai nạn. 

Tôi không trách em bất cẩn. Người đi đường cả đời, không thể lúc nào cũng giữ nguyên tinh thần tập trung được. Chính tôi cũng có đôi lần vậy mà. Mà đoạn đường đó nữa, nhiều lần tôi qua, đã chứng kiến nhiều tai nạn thương tâm.

Tôi nhớ, tôi còn có cái hẹn cafe với em. Có lần tôi hỏi em, sao thức khuya suốt vậy, em đùa bảo rằng em chưa có người yêu, buồn. Tôi nói em mời tôi cafe đi, rồi tôi sẽ tìm người giới thiệu cho. Em nhắn lại "ok". Mấy lời nói đùa vu vơ như vậy, ngỡ như là sẽ gieo một hạt giống nho nhỏ vào vùng đất của chúng tôi, hay ít ra cũng trở thành bạn bè. Vậy mà... em đi rồi. Không phải tôi nợ em. Đó là em nợ tôi.

Đêm qua tôi không ngủ được. Mơ mơ màng màng. Tôi thức dậy viết "Vô duyên khúc". Không đề thơ tặng em, nhưng thơ chính là vì em mà viết. Hy vọng đâu đó em sẽ đọc được. Hy vọng em sẽ ra đi nhẹ nhàng. Cũng như cái lần mà tai nạn ập đến gia đình tôi, lấy đi người ba kính yêu của tôi, tôi cũng từng hy vọng như vậy.

Sau ngày đó, tôi cứng rắn hơn rồi. Chứng kiến sự sống chết xảy ra ngay trước mắt mình, ngay bên người thân của mình, tự nhiên tâm hồn sẽ chai sạn lại. Em đi rồi. Tôi không khóc đâu. Tôi cũng không giận hờn em gì cả. Tôi chai sạn rồi. Tôi chỉ thương tiếc cho em thôi. Một chút thôi.

Em bằng tuổi tôi. Cái tuổi đẹp nhất đời người. Em đang làm ở một ngân hàng khá nổi tiếng. Ngoại hình em khá dễ thương. Em dễ gần và vui tính. Vậy mà... em đi rồi. Tôi còn gì để nói về em đây?

Hôm đó em nói em gặp tôi trên đường Nguyễn Trãi, tôi cũng hơi bất ngờ. Chắc là đi làm về rồi vô tình lướt qua nhau. Em thấy tôi mà tôi không thấy em. Tôi hỏi em ở đâu, em bảo em ở Trần Nhật Duật. Tôi lên bản đồ tìm, đường này cũng nằm tương đối gần đường qua công ty tôi. Nhưng khu vực này khá nhỏ và cũng đông người. Cũng có duyên lắm mới tình cờ gặp gỡ giữa dòng người, dòng đời như vậy.

Em tên là "Duyên". Đúng là một trong những từ tôi thích nhất. Nếu có thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều hơn về em. Nhưng mà giờ muộn rồi, tôi làm sao đây chứ?

Nay tôi vào Nha Trang lại, rồi bắt đầu một chuyến công tác xa. Chuyện công việc mà, em biết đó, lịch đã sắp xếp hết rồi, tôi không bỏ được. Nên chắc là tôi không đi viếng em được rồi. Em cũng đừng buồn nha, người ta tranh thủ nhớ nhau, nghĩ về nhau, hoài niệm về nhau, như vậy cũng được rồi, em nhỉ?

Chiều nay trời lại mưa to. Mưa như là tiễn em đi vậy. Nhưng kỳ lạ là mưa chỉ ở một số khu vực gần nhà tôi và em: Ninh Trung, Ninh Đông, Ninh Thân, Ninh Phụng. Còn những khu vực lân cận thì mưa rất nhỏ hoặc hoàn toàn không mưa. Trên đường đi, tôi có ghé qua chỗ em bị tai nạn. Tôi cố ý nán lại để tìm một chút gì đó còn sót lại của em. Nhưng không thấy gì cả. Có lẽ hôm qua người ta đã dọn đi mất rồi. Chỉ có một ít gió đìu hiu và dòng xe vội vàng qua lại. Từ đây, quãng đường Ninh Hòa - Nha Trang của tôi không còn đẹp như xưa nữa. Nhưng sau này, khi qua đoạn đường này, tôi sẽ cố gắng dành một chút thời gian để tưởng niệm em. 

Tôi tranh thủ viết mấy dòng này, tôi sợ rằng tương lai đâu đó, tôi sẽ quên mất em, quên mất tên em, quên mất một cô bé đã từng thoáng qua cuộc đời tôi. Đẹp và lặng lẽ, như một "đóa hoa vô thường" vậy. Tôi cầu chúc cho em bình an ở một nơi nào đó. Sẽ không còn những tất bật của cuộc đời nữa, không có bụi bặm trần gian, không có buồn thương tan hợp nữa. Sau này, thỉnh thoảng đọc lại bài viết cũ này, tôi sẽ nhớ về em.

Tạm biệt em. Tạm biệt Duyên. 

Nha Trang, ngày 13 tháng 7 năm 2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét