1 thg 4, 2013

Không quên quá khứ

Mình biết, quá khứ là những gì đã qua, không nên giữ lại nữa. Quá khứ chỉ là để hoài niệm.

Mình biết, không nên sống mãi với quá khứ. Không nên để quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai.

Mình biết, điều quan trọng không phải mình là người như thế nào, mà quan trọng là mình muốn trở thành người như thế nào.

Mình biết, mình có một quá khứ rất độc đáo. Mình biết, không nên cố chấp níu giữ cho nó sống mãi, mà hãy để nó ra đi cũng với thời gian. Mình biết, đó chính là lựa chọn tốt nhất.

Mình biết, nhưng...

Mình thích giấc mơ, mình thích sống trong thế giới ảo, mình thích quá khứ. Nếu không có quá khứ, mình không là gì cả.

Mình không muốn thay đổi. Có lẽ mình sợ thay đổi. Có thể mình sẽ tốt hơn nếu mình thay đổi. Nhưng nếu mình thay đổi, mình không còn là mình nữa.

Mình không muốn quên đi. Cũng không muốn bị lãng quên. Dù cho có kỷ niệm đau thương. Nhưng mà đau thương đó không phải là vô ích, chỉ là vì mình chưa sẵn sàng chấp nhận mà thôi.

Mình biết, nhưng mình không làm được. Bởi vì, trong quá khứ, có bạn, và có mình.

Và bởi vì, mình là người cảm tính. Mình sống theo cảm giác của trái tim.

(Thanh Trúc, Không quên quá khứ, ngày 11 tháng 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét