Điên vì... cô đơn
Cô đơn ai biết là gì?
Có cơn mưa nhẹ đến đi một mình
Chiều nay mưa ướt cuộc tình
Anh ôm giấc mộng làm thinh vào đời
Trong mưa có bóng một người
Có hình dấu lặng, có trời tương tư
Mưa không là gió đưa thư
Mưa là giấc mộng khư khư anh tìm
Em đâu có lắm con tim
Mà anh nào phải cánh chim vô tình
Nên mưa có ướt áo mình
Sao đành ướt hết chuyện tình trong mưa
Đêm đêm sáng sáng trưa trưa
Yêu nhau như thể mới vừa biết yêu
Trăng non đầu tháng liêu xiêu
Phần e hơi gió, phần nhiều tình say
Bao giờ hơi nước thành mây
Cho đêm tựa gối cho ngày kề vai
Nhớ thương một giấc mơ dài
Tỉnh ra ai có biết ai mà tìm
Không bằng lẳng lặng im im
Yêu thầm giấu giữa con tim ngập ngừng
Mưa rơi mưa lạnh quá chừng
Ai không ướt áo xin đừng trông mưa...
Em chờ một kẻ đón đưa
Còn anh chờ lối cỏ thưa một người
Mấy lần trông thấy em cười
Phải chăng lúc ấy bên người em yêu
Người ta nhớ biết bao nhiêu
Mà người ta nỡ sớm chiều vô tâm
Một người nhớ rất âm thầm
Một người băng tuyết trăm năm lạnh lùng
Hôm nay mưa gió mịt mùng
Ngỡ như mưa bụi, ngỡ cùng ngắm mưa
Thời gian như thể thoi đưa
Đem về một giấc mơ trưa vội vàng
Qua sông anh đánh rớt vàng
Cô đơn đành bước lang thang mỗi ngày
Mặt trời không mọc đằng tây
Chắc là tiếc lắm mộng xây không thành
Hoa xuân nghìn bướm dạo quanh
Xuân đi ai ngắm mấy nhành hoa khô?
Trăng tròn rơi xuống mặt hồ
Mấy ai gắng gượng đem xô múc dò?
Khách xưa đã lỡ chuyến đò
Người nay còn đứng đắn do chọn dòng
Đường đời đục đục trong trong
Không yêu không biết mình không vô tình
Mưa ngừng mấy giọt rung rinh
Giật mình mới biết tim mình còn mưa.
(Thanh Trúc, Điên vì... cô đơn).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét