1 thg 4, 2013

Ta say

Một mớ bòng bong rượu lại say
Nhìn trời mà chỉ thấy toàn mây
Nhìn người mà không thấy người lạ
Nhìn áo dường như áo trắng bay.

Ta lại say rồi, lại ngẩn ngơ
Lại nằm trên ghế viết bài thơ
Lại lên face-book tìm tri kỷ
Lại gục chìm trong lệ mộng mơ.

Ta lại say rồi, lại đớn đau
Ôm mối tương tư đến bạc đầu
Lại gượng cười nơi xa cách quá
Lại ôm niềm cũ nhớ thương nhau.

Ừ nhỉ, rượu thôi, chẳng có gì
Chẳng là thuốc phiện, chẳng hề chi
Thế mà ngấm mãi nghìn năm nữa
Để đổ nhiều lần lệ biệt ly.

Em à, anh nhớ quá đi thôi
Nhớ đến tim anh yếu lắm rồi
Lỡ thấy em bên chồng sắp cưới
Anh đành dừng đập trái tim côi.

Ta say, ta hận khách vô tình
Hận nước đùa hoa mãi lặng thinh
Hận khắp đất trời đem mưa gió
Làm cho ướt áo, ướt tim mình.

Say rồi sao biết lối tìm nhau
Sao biết tang thương, biết bạc đầu
Sao biết mùa đông không có tuyết
Sao người không gặp để lòng đau.

(Thanh Trúc, Ta say)
(Đăk Nông, ngày 21 tháng 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét