14 thg 4, 2012

Áo trắng

Hôm ấy bước chân vào lớp học
Anh còn chưa biết đó là em
Chỉ như bao kẻ qua đường khác
Em mặc áo gì chẳng ngó xem.

Đã mấy năm rồi, chẳng phải lâu
Cùng em một lớp, học chung nhau
Thế rồi thỉnh thoảng em cười nụ
Cho trái tim anh nắng chớm màu.

Nhanh quá, thời gian, cũng ngẩn ngơ
Em mang thương nhớ đến bao giờ
Áo em thuở ấy màu trăng trắng
Thỉnh thoảng lòng anh tự mộng mơ.

Rồi có một lần em vắng học
Lòng anh cảm thấy rỗng mênh mang
E rằng em ốm nên không đến
Em vắng, bài anh chẳng liếc sang.

Anh nhớ tay em màu trắng ngọc
Vai em thon nhỏ tựa cầu vồng
Tóc em dài xõa và đen nhánh
Đôi mắt nhìn anh rất sáng trong.

Một thuở mơ màu áo trắng tinh
Lòng anh hồi hộp viết thơ tình
Anh mang thương nhớ vào trang giấy
Nắn nót, rằng em, áo rất xinh.

Thơ vẫn chưa đi, năm đã hết
Chia tay chẳng thấy bóng em đâu
Nhắn tin, em trả lời, xin lỗi
Em vội đi rồi, hẹn buổi sau.

Là buổi nào đây? Đợi ngẩn ngơ
Thơ anh vẫn giữ đến bây giờ
Nhắn tin, em trả lời, xin lỗi
Lòng anh, cũng lạnh, tựa như thơ.

Thời gian thấm thoát như mưa giội
Lòng anh thơ viết đủ trăm bài
Bóng em vẫn mãi là trong mộng
Anh sợ một ngày mộng sẽ phai.

Rồi bỗng một lần, một thoáng trưa
Gặp em, áo trắng, tựa ngày xưa
Nhưng tay em nắm người xa lạ
Anh biết rằng anh mộng đã thừa.

Em cười, giới thiệu, chồng chưa cưới
Anh gượng gật đầu, chúc phúc em
Lối nhỏ anh về sao chẳng nhớ
Nát lòng, thơ cũ, mở ra xem.

Đọc lại thơ anh tự dối lòng
Cầm vàng công sức đổ ra sông
Tim anh, áo trắng, chưa từng đổi
Nhưng lệ anh pha giọt máu hồng.

Hôm nọ giá mà chẳng gặp nhau
Thì lòng anh đã chẳng thương đau
Anh, em, trời định, là vô phận
Yêu, hận, thôi đành, hẹn kiếp sau.

(Thanh Trúc, Áo trắng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét