20 thg 11, 2013

Rượu nhập sầu trường

Rượu say, say tỉnh, tỉnh rồi say
Uống hết xuân xanh một kiếp này
Đem mối tơ tình trao kẻ bạc
Còn gì để lại giữ gìn đây.

Tỉnh say rượu nhập mảnh sầu trường
Không kẻ yêu mình, chẳng kẻ thương
Chuốc rượu thành thơ say mấy độ
Nhờ men gửi tạm chốn vô thường.

Vô thường, tan hợp, hợp rồi tan
Rượu xót yên hoa nở chóng tàn
Thơ hóa thành trăng gieo cuối hạ
Mộng hồn theo bướm gặt bi hoan.

Người nhìn một cõi, bốn bề trôi
Chợt biết tim yêu đã cách rời
Không một lần vui, trăm đoạn nhớ
Mùa tàn đeo một mảnh tình côi.

Yêu ghét ghét yêu chẳng kể gì
Bi hoan đành mấy cuộc phân ly
Lòng người duyên mỏng như tơ mỏng
Thôi cũng lỡ làng, cất bước đi.

Tình đời, say tỉnh, rượu vô tình
Chợt hận nhân gian, hận chính mình
Thuở ấy không đành yêu thỏa sức
Nên giờ tàn úa mộng lung linh.

Ai hỏi kiếp người được mấy vui
Tro than lửa cháy, mộng chôn vùi
Ngọc ngà xuân hết thành hoen ố
Bảy sắc cầu vồng để nước xuôi.

Khóc hết nhân gian, khóc bạc đầu
Người đi muôn thuở áo phai màu
Em là giấc mộng, tôi là bướm
Quanh quẩn một đời mới thấy nhau.

Thấy nhau, mà chẳng được gần nhau
Cách núi ngăn sông, chẳng bắt cầu
Ô Thước còn chờ năm một đoạn
Lòng ta chắc phải đến nghìn sau.

Đêm lạnh hoang tàn gió đuổi hương
Theo người một giấc mộng thê lương
Ngày mai thức giấc em còn nhớ
Trăng hết ngọt ngào, lệ vấn vương.

Lang thang tìm lại chốn nào đây
Đã trót yêu nhau hết kiếp này
Sao nỡ giận hờn ta đỗ vỡ
Nợ tình buông bỏ, chẳng hề hay.

Đêm lạnh yêu thương rượu nhạt nhòa
Hơi còn quanh quẩn giữa sương sa
Đâu rồi một thuở em cười nụ
Không có. Hết rồi. Chỉ có ta.

Chỉ có một mình, chỉ có ta
Ai còn mơ mộng khách đi xa
Trăm năm khói trắng đầu xanh bạc
Day dứt đâu đây nẻo xế tà.

Phù du lại cất cánh song song
Hẹn kiếp nào đâu ngỏ tấm lòng
Một chén rượu buồn, trăm nỗi thẹn
Hiểu người sao lạnh tựa thu đông.

Nửa đêm rượu tỉnh, giấc hoang liêu
Đâu nữa nhân gian kiếp Thúy Kiều
Duyên dở sắt cầm, thân trả nợ
Chưa tròn ước nguyện, nửa lời yêu.

Nói nữa làm chi một chữ yêu
Đau lòng vô cớ, hận bao nhiêu
Người không có lỗi, ai lầm lỗi?
Hay bởi năm xưa phụ bạc nhiều?

Đêm lạnh xin mình tỉnh lại đi
Cho duyên đừng cắt mảnh chia ly
Cho tình thôi mối tình dang dở
Cho chữ yêu thương nặng tựa chì.

Xin đừng phiêu bạc tận đâu đâu
Xin hãy quay về, đến với nhau
Nối lại tơ lòng như thuở trước
Yêu thương dành trọn mối tình sâu.

(Thanh Trúc, Rượu nhập sầu trường)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét