20 thg 11, 2013

Bèo dạt, lá rơi

Ta bỏ quên ta giữa cuộc đời
Không còn ai trách, trách mình thôi
Một mai tỉnh giấc lìa thân xác
Ta lại hóa thành chiếc lá rơi.

Chiếc lá tàn khô, lạc giữa dòng
Bơ vơ thuyền lạ hững hờ trông
Bèo trôi ngang lá, ai thành bạn
Kết cỏ neo nhau, đỡ lạnh lòng.

Phải là em đó, chiếc bèo trôi
Ghé đến bên ta, kẻ lạc loài
Để sớm em đi, ta tỉnh giấc
Chỉ còn hơi ấm giữ đầu môi.

Kiếp sau có gặp, gọi nhau tên
Thì cứ xem như nợ đã đền
Em hóa trăng vàng trôi nhẹ nhõm
Ta thành mây tím vắt chênh vênh
Đắp màn hoa khói bơ vơ mộng
Nghe tiếng chuông chùa ảm đạm rên
Văng vẳng dòng xưa còn tiếc bóng
Trăm năm người cũ, dễ nào quên...

Ta lại rã rời giữa cuộc say
Nghe thu vần chuyển hết đêm ngày
Hoàng hôn rụng trắng mùa nhung nhớ
Ta đã yêu người lại chẳng hay.

Mộng thấy em cười, chợt tái tê
Lòng ta còn đắm giữa cơn mê
Trăm năm rồi đến nghìn năm nữa
Hết bước nhân gian, sẽ trở về.

(Thanh Trúc, Bèo dạt, lá rơi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét