20 thg 11, 2013

Mây gió phiêu nhiên

Tự đến, tự đi, tự mệt nhoài
Đường trần ai giận cũng đành thôi
Ta không thể giống người hôm trước
Để mãi trong mơ sống nửa vời.

Chớ trách rằng ta dễ đổi thay
Cuộc đời đâu chỉ có hôm nay
Hôm qua người chẳng neo đời lại
Để đến mai sau tiếc nuối đầy.

Ôi những dòng đời, những lối đi
Hoang tàn, thăm thẳm, tựa chia ly
Mơ trưa một kiếp người say tỉnh
Nghe chốn vô minh kể chuyện gì.

Sáo cách đường xa, điệu bổng trầm
Bay ngang trời đất gọi tri âm
Gieo qua mấy lá vàng rơi rụng
Thôi trách nhân sinh những lỡ lầm.

Chuông đổ lầu cao vọng cửa chùa
Ai cười ai khổ chuyện hơn thua
Không bằng cỏ dại kê đầu ngủ
Mây gió phiêu nhiên giữa bốn mùa.

(Thanh Trúc, Mây gió phiêu nhiên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét