4 thg 2, 2014

"Vắng em, đời còn... ai với ai"

Một thuở nọ, tôi tình cờ nghe được câu hát này. Và một cách rất tự nhiên, tôi chợt cảm thấy thích nó.

Đó là một buổi tối nhẹ nhàng tại một quán karaoke nhỏ giữa thành phố Đồng Hới. Tôi thường không thích hát karaoke. Cũng không thích không khí ngột ngạt, ồn ào bên trong cái phòng nhỏ xíu như vậy. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận rằng, bài hát kết thúc buổi tối hôm đó, bài "Một mình", là một ca khúc tuyệt vời.

Tối hôm đó, và vài ngày sau, tôi vẫn còn lẩm nhẩm lại giai điệu đó. Tôi không hiểu nhiều, nhưng ít ra tôi hiểu được rằng, trên đời này có một loại tâm trạng, người ta gọi là "si tình".

Có lẽ đó là một câu chuyện tình thương tâm, và nhạc sĩ dùng âm nhạc để kể lại. Trong khoảnh khắc giao hòa giữa âm nhạc và tâm trạng người nghe, tôi chợt hiểu thêm về chính mình. 

Từng có lần, tôi dạo bước trên những con đường đông đúc, nhộn nhịp giữa thành phố lộng lẫy. Nhưng trong lòng hoàn toàn cô quạnh. Đó là những giây phút rất khó khăn. Khi mà tôi ở giữa đám đông, tôi càng khép kín mình lại, giống như trong câu hát: "Lòng tôi có đôi lần khép cửa...". Những lúc như thế, tôi chỉ muốn bỏ dở giữa chừng, đi đâu đó loanh quanh một mình và hét lên thật to để giải tỏa, nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm nén lại được...

Tôi đã rung động rất nhiều lần. Mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không xác định được, đó là rung động hay là yêu thương. Sau đó, tôi lại nhầm lẫn giữa yêu thương và sự ích kỷ, sự chiếm hữu cho riêng mình. Đó là một câu chuyện khác, rất dài, rất dài...

Giống như người ta thường nói, chỉ khi nào mất đi rồi, ta mới cảm thấy nó quan trọng đến dường nào. Tôi không biết nhạc sĩ nhắc đến cái chết hay không, nhưng tôi tin đó là một sự mất mát rất lớn. Thiếu vắng một người quan trọng nhất, cả thế gian như chìm vào bóng tối. Không phải đơn độc, đó là cô độc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét