21 thg 6, 2012

Rối loạn

Hai mắt thâm quầng, tóc rối tung
Đêm dài khó ngủ, giấc mông lung
Chỉ cầu chút mộng không bờ bến
Để khách đa đoan dễ vẫy vùng.

Tự dối lòng ta chẳng khó đâu

Đành đem mơ tưởng đổi đêm sầu
Không đành cảm nhận thân trằn trọc
Sợ tuổi còn xanh lại bạc đầu.

Văng vẳng phòng khuya tiếng thở dài
Tự mình gánh lấy hận chăng ai
Lệ thầm nuốt vội không còn kịp
Trên gối vô tình hỏi đúng sai.

Đường xa mới biết mỏi chân rồi
Chán nản xui lòng gục ngã thôi
Đêm tối trùm lên hai khóe mắt
Sương vào khe cửa lạnh bờ môi.

Một mình mới hiểu nỗi thê lương
Tròn khuyết như trăng vốn chuyện thường
Chìm nổi phận người sao phải khóc
Ai mà không gặp cảnh tang thương.

(Thanh Trúc, Rối loạn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét