21 thg 6, 2012

Hận

Phồn hoa lấp bóng mảnh hoang tàn
Tuế nguyệt tiêu điều mộng dở dang
Day dứt, đau thương và tịch mịch
Hương hồn theo gió, lệ sầu mang.

Thế sự vùi chôn kiếp nửa vời

Thơ ngâm hận ý nát hoa rơi
Trăng đêm lạnh ngắt, đàn dây đứt
Muối xát tim gan, ruột rối bời.

Hóa kiếp phù dung, sóng bạc đầu
Đọng thành uất ức lệ dồn mau
Phong vân biến ảo muôn nghìn vạn
Tạo hóa vô tình, hận một câu.

(Thanh Trúc, Hận)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét